Mục lục
Dòng Chảy Tình Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó Thẩm Tây Thừa không nói gì ra sau vườn, Khúc Yên cũng tìm lý do rồi rời đi. Ôn Thành Uy và Bạc Kiêu cũng thấy thế nên cùng lên văn phòng bàn tý công việc.

Khúc Yên làm đuôi nhỏ đi theo sau lưng anh, đôi chân anh vừa dài, bước đi lại nhanh. Làm hại cô phải nhạy theo bước nhỉ mới đuổi kịp, anh đi tới một xích đu sau vườn hoa ngồi xuống.

Khúc Yên thấy thế cũng ngồi cạnh anh, Thẩm Tây Thừa vờ như không thấy cô ngồi bên cạnh, gương mặt lạnh lùng không cảm xúc nhìn vườn hoa, cánh tay khoanh trước ngực dựa lưng vào ghế xích đu.

Khúc Yên hỏi:''Sao thế? Đây là không muốn nhìn mặt em đúng không? Vậy em vào trong nhá?''

''Ngồi yên ở đây.'' Anh lành lạnh đáp.

Khúc Yên bĩu môi không nói gì, lấy di động ra lướt douyin, đột nhiên đưa di động đến trước mặt anh. Đây là một đoạn vid đang lên xu hướng, trong đoạn vid chính là Khúc Yên đánh dương cầm trong nhà hàng.

''Có phải rất giỏi không? Thật ra lâu lắm rồi em mới đánh lại piano.'' Cô tắt di động, nhìn anh cười tít mắt.

Anh nhìn cô:''Em chưa từng nói mình biết đánh đàn.''

Cô nhìn lên bầu trời, buồn bã nói:''Trước đó mỗi lần em muốn khóc hoặc có tâm sự đều sẽ đánh một bản nhạc hoặc đơn giản là vẽ một bức tranh, khi đó em sẽ vui hơn. Em từ nhỏ rất thích đàn dương cầm, cũng lấy cảm hứng từ một nghệ sĩ nổi tiếng, ông ấy cũng đã mất hai năm trước rồi.''

Trái tim anh như bị khoét một lỗ thũng, đau âm ĩ trong lòng. Đã từng là người chứng kiến cảnh cô khóc lóc thương tâm thế nào, càng nghĩ càng thấy khó chịu.

Hàng lông mi cong vuốt cùng sống mũi cao thẳng của cô không khỏi làm anh nhìn đăm chiêu một hồi, cô đẹp đến mức không có lời nào diễn tả hết được. Có vẻ yêu kiều quyến rũ lại có chút đáng yêu mềm mại.

Anh trầm mặc:''Đói không?''

Ánh sáng trong mắt cô đột nhiên xuất hiện trở lại, cô mỉm cười gật đầu với anh.

Cả bốn người đều ăn cơm tại nhà Bạc Kiêu, ngồi được một lúc Ôn Thành Uy cũng dẫn Khúc Yên rời khỏi biệt thự Bạc Gia.

Thẩm Tây Thừa ngồi trong xe gửi đi một tin nhắn rồi khởi động lái xe rời đi.

Khúc Yên thấy di động rung có thông báo mới, màn hình hiện là tin nhắn của anh.

''Đến Đế Đô sớm một chút.''

Khúc Yên nhìn cũng đáp ''Được'' một tiếng.

Tầm ba giờ hơn cô được cha đưa tới sân bay, tay chào tạm biệt ông rồi xách lồng để Thất Thất cùng nhanh đi tới Đế Đô.

Vừa xuống sân bay Khúc Yên đi tới ven đường lộ muốn bắt xe, quan sát thấy xung quanh còn vài chiếc xe taxi trống cô đi sang đường thì một chiếc xe màu trắng đã đậu trước mặt cô.

Là một chiếc xe Mercedes có chút quen mắt, cửa kính xe được người trong hạ xuống. Là gương mặt điềm tĩnh nhưng anh tuấn của Thẩm Tây Thừa. Anh nhìn cô:''Lên xe đi.''

Không có tin nhắn bảo trước gì hết là muốn cô bất nhờ sao? Khúc Yên vui vẻ cười ngốc nghếch mở cửa ghế sau đặt Thất Thất vào rồi vòng qua mở cửa ghế lái phụ.

Khúc Yên cười cười nhìn anh:''Anh đến lâu chưa?''

Anh lắc đầu:''Tôi mua đồ ăn thuận đường đến đón em.''

Khúc Yên bĩu môi, con đường này làm gì có cửa hàng tiện lợi hay khu mua sắm nào, rõ ràng là anh đến đón cô. Nghĩ đi nghĩ lại cũng không muốn anh xấu hổ nên là cũng không vạch trần lời nói của anh.

Hai bên đường vẫn đầy áp người đi chơi, hầu như đều là những cặp đôi nắm tay nhau mà đi đi tản bộ, tuy hết tối nay là đêm cuối của lễ Quốc Khánh nhưng vẫn không ít người tụ tập đi chơi.

Cô nhìn trộm anh, muốn nói nhưng lại bặm môi nghĩ lại vẫn là không nên nói.

Môi mỏng anh mấp máy:''Em muốn nói gì?''

Khúc Yên đầu tiên là đánh giá gương mặt anh, thấy anh vẫn lãnh đạm như bình thường mới nói:''Không có gì, chỉ là thấy anh vẫn còn chưa hết giận thôi.''

Anh im lặng không nói gì, bàn tay thon dài lộ rõ đốt ngón tay xoa đầu cô.

Thấy anh không nói gì nên cô cũng im lặng.

Khi lên đến căn hộ Khúc Yên lười biếng đem lồng đựng thú cưng thả xuống, mở cửa để Thất Thất ra bên ngoài. Balo cô được Thẩm Tây Thừa xách đi, cô ngồi xổm dưới đất liếc nhìn Thẩm Tây Thừa đang ngồi trên sofa.

Suy nghĩ gì đó một hồi rồi cũng đi tắm, tắm xong cô liền sấy tóc tại chỗ. Đi xuống bếp tìm trái cây trong tủ lạnh, lấy ra thì đều là đã những quả táo đã không còn vị ngon.

Khúc Yên cầm ví rồi mang dép vào, nhìn anh ngồi trên sofa đang làm việc trên máy tính.

Cô liếm liếm môi, cũng nói trước với anh một tiếng:''Em đi cửa hàng tiện lợi mua vài loại trái cây nhá?''

Anh đeo một mắt kính cận thản nhiên đáp:''Ừ.''

Đúng là khó dỗ dành, quá khó dỗ dành, thật sự rất khó dỗ dành!!

Dù trầm mặc nhưng mà vẫn không bỏ rơi cô ở đây, nghĩ thế cũng không còn tức giận nữa mà ra ngoài.

Nghe tiếng đóng cửa anh ngước mắt nhìn lên, không lâu lại cúi đầu tiếp tục công việc.

Tầm chưa đến mười phút cô đã về, cô đi tới sofa, lén nhìn vào laptop anh thấy không phải là cuộc họp video liền dang tay ra mà ngã xuống người anh.

Hôn vài cái lên mặt anh:''Nhớ anh muốn chết đi được.''

Cô choàng tay qua cổ ôm chặt lấy anh, cả cơ thể đều dựa vào anh trông không có khí sinh lực nào, như con thỏ lười biếng và mệt mỏi.

Đôi mắt đen nhánh của anh có tia sáng, châm chọc cô:''Sao vậy? Mấy hôm trước còn không nghe em than vãn cái gì.''

''Nhớ thật mà, khi ấy khó ngủ muốn chết.'' Cô rúc đầu đặt lên vai anh, vòng tay qua ôm vòng eo cường tráng ở dưới.

Thẩm Tây Thừa cúi đầu nhìn cô cô gái trong lòng, Khúc Yên rúc vào vai anh không khác gì chú thỏ nhỏ làm nũng. Cứ tưởng chỉ cầm ôm ôm một chút là sẽ hết chuyện sao, anh bất giác cong khoé môi lên.

Bỏ laptop sang một bên, luồn cánh tay săn chắc xuống dưới chân cô kéo cô ngồi lên đùi mình.

Lúc này cô ngước mặt lên, tính nói gì đó thì cặp mắt ảm đạm của anh làm cho không nói được câu nào.

Khoảng cách lúc này rất gần, cô có thể cảm nhận được khí lạnh mát mẻ của anh, anh không nói gì mà nhìn vào mắt cô. Cô giơ ngón tay lên vẽ từ sóng mũi anh đến đầu mũi, theo đó mà trượt xuống cánh môi bạc của anh mà vuốt ve.

Anh không khống chế được mà cúi đầu xuống, chạm vào môi cô không lâu liền tách ra. Cô còn nghĩ là hôm nay anh không có tâm trạng.

Nào ngờ anh ngẩn đầu lên là để tháo cặp kính đang đeo trên mặt mình xương, dung mạo anh rất soái, chính là kiểu đẹp đến mức khiến người đối diện phải thốt lên câu cảm thán.

Anh khó chịu với sự cản trở của mắt kính mà thô bạo ném sang một bên. Khi đeo kính dù anh vẫn trong dáng vẻ trầm ổn lạnh lùng nhưng lại có một chút cảm giác mềm mại dễ gần hơn rất nhiều. Tháo kính ra liền trở lại cảm giác xa cách kiêu ngạo như trước đây.

Lại như khi nảy anh tiếp tục cúi xuống chạm môi cô, hàm răng của cô đang bị anh làm cho tách ra, đầu lưỡi cứ thế mà tiến vào.

Bàn tay cô đặt trước ngực anh cũng choàng qua cổ anh, ngửa đầu để anh dễ dàng tiến vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK