''Bịa đặt hay không bịa đặt thì đợi đến khi cháu du học rồi công khai bạn trai thì chú sẽ biết. Có thể gặp nhau là tốt rồi..''
Khúc Yên chợt ngưng một lát, nói:''Cháu cúp máy nhá? Cháu còn phải vào tiết ôn thi rồi.''
Không đợi Bạc Kiêu trả lời cô đã tắt máy, nhìn đồng hồ đúng là đã sắp đến giờ vào học. Thoải mái ngân nga một bài hát trong miệng tung tăng trở về lớp học.
Bạc Kiêu nhíu mày nhìn di động rồi lại liếc nhìn Thẩm Tây Thừa u ám đang ngồi kế bên, lúc đầu trên người anh cũng không có quá nhiều khí ám chết chóc, cuộc gọi vừa kết thúc gương mặt Thẩm Tây Thừa càng trở nên đen kịt.
Anh lắc ly rượu trong tay, ánh mắt sắc bén nhìn vào bức tường trước mắt. Ngửa cổ đem rượu vang đổ vào trong miệng, đáng sợ lại như kiềm chế.
Bạc Kiêu nhìn Thẩm Tây Thừa với ánh mắt dò xét, tên này nhìn bề ngoài có vẻ như bình thản nhưng Bạc Kiêu đã sớm biết Thẩm Tây Thừa tâm trạng đang càng ngày càng đi xuống.
Số lần anh gọi điện hẹn Bạc Kiêu đi uống rượu nhiều vượt quá mức cho phép bình thường của anh.
''Chia tay rồi sao?''
Bạc Kiêu đánh giá hành động của Thẩm Tây Thừa. Anh không nói gì, vươn tay dài tiếp tục rót rượu.
Bạc Kiêu dựa lên vào sofa, nhớ lại gì đó liền nhíu mày, nghiêm túc hỏi:''Tây Thừa, nghe đâu cậu và Âu Cẩn Y hợp tác, đây là thật à?''
Anh không đáp, thật lâu sau mới cất giọng trầm trầm:''Ừ.''
''Tại sao?'' Bạc Kiêu trong vô thức khó hiểu hỏi.
''Cô ta cố ý hại Khúc Yên, tôi hợp tác là muốn để cô ta lồi đuôi ra.'' Anh lạnh nhạt nói.
Bạc Kiêu nghe xong liền nhớ tới cách đây vài tháng trước Khúc Yên có gọi điện hỏi về Âu Cẩn Y, lần đó anh ta còn tưởng là do Thẩm Tây Thừa kể về Âu Cẩn Y nên cô mới biết mà tò mò hỏi lại, bây giờ hình như sự thật lại biến thành một câu chuyện khác.
Chân mài Bạc Kiêu nhíu lại, cẩn trọng hỏi:''Đừng có nói là..Khúc Yên là vì cái cô Âu Cẩn Y đó mà chia tay cậu đấy?''
Thẩm Tây Thừa thở ra một hơi, khó khăn “ừ” một cái. Vừa đáp xong đã nghe thấy tiếng mắng chửi từ miệng Bạc Kiêu, gương mặt anh ta mang theo sự kinh ngạc mà kinh sợ.
''Rốt cuộc là nguyên nhân như thế nào mới khiến Khúc Yên chia tay?''
Thẩm Tây Thừa lúc đầu cũng không muốn nói ra chuyện này với bất kì ai, nhưng mà hiện giờ Khúc Yên rất bài xích với anh, đến cả email anh gửi cô cũng không trả lời, gặp mặt cũng sẽ né tránh anh, anh cũng không thể không biết xấu hổ mà đi nhờ Ôn Thành Uy khuyên bảo cô, dù gì vẫn là anh làm tổn thương cô trước. Cô nhóc đó đã vì chuyện này khóc trước mặt anh không biết bao nhiêu lần. Còn nơi anh không thấy cũng không biết là cô còn khóc nhiều tới mức nào.
Anh trầm giọng nói ra vài thứ chính, sau đó lại uống thêm ly rượu khác.
Bạc Kiêu nghe xong cả gương mặt đều nhăn nhó lại:''Cái gì? Âu Cẩn Y đến gặp Khúc Yên rồi nói mình là mối tình đầu của cậu?''
Thẩm Tây Thừa “ừ” một cái.
Bạc Kiêu đột nhiên bật cười thành tiếng, đã từ lâu anh ta chưa từng nghe một câu chuyện nào buồn cười đến như thế. Thẩm Tây Thừa là ai chứ, đâu phải người mà ai muốn đụng là có thể chạm vào.
Huống hồ chi..còn động vào cô bạn gái nhỏ mà anh cưng chiều chứ?
Bạc Kiêu cười là vì không ngờ một người thông minh như Âu Cẩn Y lại làm ra mấy trò tiểu nhân hại hạnh phúc của người khác như thế. Gương mặt anh ta còn đỏ ửng vì kích động, nói:''Khúc Yên ghen tuông thật nồng mùi đấy. Trước đó con nhóc đó còn gọi điện cho tôi để hỏi về Âu Cẩn Y, khi đó tôi còn nhớ rõ đã nói là “cháu là mối tình đầu của Tây Thừa”, thế mà vẫn quên mất là sao chứ?''
Thẩm Tây Thừa liếc nhìn Bạc Kiêu.
''Tôi cá chắc là con nhóc đó giận dỗi cậu là vì hiểu lầm cậu và Âu Cẩn Y. Sau đó nói ra mấy lời đại loại như chia tay đó?''
Thẩm Tây Thừa:''…''
Bạc Kiêu lúc này mới nghiêm túc trở lại, lười biếng mà thở dài, nhẹ giọng hỏi:''Cậu đừng khinh thường quyết tâm của con gái. Cậu quên nhiều năm trước Khúc Nhã Tinh từng rời bỏ Thành Uy tuyệt tình như thế nào rồi sao?''
Thẩm Tây Thừa không nói gì, cúi đầu nhìn ly rượu trong tay.
''Con nhóc đó giống Thành Uy một chỗ là yêu thích sẽ thể hiện rất rõ ràng đấy, còn giống Khúc Nhã Tinh ở chỗ rất lạnh lùng khi muốn cắt đứt mối quan hệ với bất gì ai. Trước đó cái gì cũng nhắc đến cậu, muốn treo cậu trên miệng luôn rồi.'' Bạc Kiêu nhíu mày, nhớ lại:''Nhưng mà, con nhóc đó bây giờ rất lạ, điềm tĩnh hơn rất nhiều, tôi cứ nghĩ là cậu và con bé giận nhau, nhưng nhìn con nhóc đó không quá giống mấy người giận dỗi, tính tình trầm ổn, bây giờ lại càng ra dáng thiếu nữ điềm đạm hơn xưa rất nhiều.''
''Con nhóc đó từng hỏi tôi rất nhiều sở thích liên quan đến cậu, nhưng cũng có thể thấy là đã không còn muốn dính líu đến cậu rồi. Cậu đấy, tâm lý con gái cậu không hiểu sao, con bé nói không an toàn tức là đang cảm thấy mong lung trong mối quan hệ với cậu, cậu chưa cho Khúc Yên đủ sự tin tưởng, để con bé ghen bóng ghen gió. Con gái tuy rất nặng tình, nhưng khi đã quyết định buông thì sẽ buông rất tuyệt tình.''
Qua hai tuần sau, là Đại Hội hợp phụ huynh toàn trường. Ôn Thành Uy ngồi ở chiếc bàn ghế Khúc Yên từng ngồi, sách vở đều xếp ngay ngắn đặt trong hộp và chân bàn, cao như một dãy núi.
Tên Khúc Yên ngay ngắn xuất hiện trên đầu bảng, là Thủ Khoa của khối 12 năm nay.
Ôn Thành Uy nghe giáo viên khen ngợi cô không biết bao nhiêu cho hết. Trên gương mặt những phụ huynh còn lại đều là sự ngưỡng mộ và ghen tỵ.
Lễ tổng kết cuối năm cũng đã chính thức diễn ra. Buổi sáng, mọi học sinh đều có mặt tập trung đầy đủ để tổ chức hội thao ngay dịp cuối năm, trong đó Khúc Yên không biết là may mắn hay xui xẻo lại bóc trúng ngay cuộc thi chạy nữ. Cô chỉ biết âm thầm cầu nguyện cho số phận, từ hai tuần trước khối 12 đã có ít lịch học ở buổi tối, dành cho khối 12 những ngày cuối cùng ở lại trường thật vui vẻ.
Cô lấy những ngày được nghỉ vào buổi tối đó đến những trung tâm thể hình mà chạy trên máy chạy bộ, không biết có phải vì tiết ra mồ hôi không mà cô thấy cơ thể mình đã không còn mệt mỏi nhiều như trước. Vòng eo càng lúc càng trở nên săn chắc, còn mơ hồ thấy được cả cơ bụng.
Hôm tổ chức lễ tổng kết, trường Nhất Trung rất náo nhiệt, có không ít học sinh từ trường khác đến mà xem náo nhiệt.
Cuộc thi hội thao rất nhanh đã tới lượt, Khúc Yên đứng vào vị trí. Có lệnh thì lập tức chạy nhanh về phía trước, cơ thể cô dù có luyện tập trước một tháng nhưng vẫn không thể khoẻ bằng người thường xuyên vận động mạnh. Dĩ nhiên cô đứng vị trí thứ hai, dành huy chương bạc về cho lớp.
Khúc Yên là lần đầu tham gia hội thao, Lục Minh đem nước và khăn đến cho cô. Thấy cô từ trên bục nhận giải đi xuống mà không khỏi buồn cười, dịu dàng mở nắp nước cho cô uống.
Khúc Yên đánh vào vai cậu một cái, vui vẻ nói:''Sao nào? Dám nói tôi về bét nữa đi?''
Lục Minh lắc đầu, thản nhiên nói:''Không dám, tôi không dám nói như thế nữa.''
Khúc Yên nói vài chuyện với Lục Minh, sau đó cùng với cậu trở lại lớp học mà không để ý chiếc xe màu đen sang trọng đã đậu ở bên lộ đã xuất hiện từ rất lâu. Bên trong xe có một ánh mắt sắc bén luôn nhìn về bóng lưng cô cùng Lục Minh, cũng nhìn thấy cô vui vẻ đưa đẩy cũng nam sinh khác.
Bàn tay đặt trên vô lăng trong vô thức siết chặt lại, khí tràng trên xe trong phút chốc giảm xuống còn âm độ.
Cái cảm giác bảo bối mà mình luôn yêu thương trong một khắc đột nhiên biến mất, đã thế còn bị một người khác cướp lấy. Thật sự, không dễ chịu chút nào.