Khúc Yên nhìn cuộc gọi, do dự một chút rồi nghe máy.
Khúc Yên:’‘Cha, là con.’’
Ôn Thành Uy:’‘Ơ? Tiểu Yên, Thẩm Tây Thừa đang ở cạnh con sao? Đưa máy cho cậu ấy cha nói một số việc.’’
Khúc Yên mím môi, lựa lời nói:’‘Bây giờ có chút không tiện ạ.’’
Ôn Thành Uy:’‘Sao thế? Con và cậu ấy có chuyện gì sao?’’
Khúc Yên:’‘Không có gì.’’
Ôn Thành Uy thấy lạ:’‘Con làm sao thế? Toàn úp úp mở mở không nói rõ ràng.’’
Giọng Khúc Yên đột nhiên trở nên run rẩy, việc nói dối đối với cô nó không phải là một thói quen thường ngày, đương nhiên ông vừa nghe đã nhận ra điểm khác thường.
Sau đó Khúc Yên bị ép tới mức phải khai hết sự thật.
Chỉ trong tích tắc, đến trưa ngày hôm sau thì cha mẹ Khúc và vợ chồng Bạc Kiêu đã có mặt đứng đối diện cô.
Ôn Thành Uy nhìn gương mặt cô đôi đồng tử co lại, rồi lại nhìn sang Thẩm Tây Thừa đang nằm trên giường bệnh nhân.
Ông run rẩy, đi tới nắm vai cô:’‘Yên Yên, Thẩm Tây Thừa bạo hành con sao? Cậu ta đánh con có phải không? Nhưng con đánh cậu ta thế nào mới khiến cậu ta nhập viện vậy?’’
Khúc Yên vội lắc đầu, nói phân nửa sự thật:’‘Không có! Là con bị nhóm người khủng bố vô tình bắt đi, là anh ấy cứu con. Bị một viên đạn bắn trúng.’’
Ôn Thành Uy cả người càng căng cứng, vừa mới thử tưởng tượng cũng biết tình huống lúc đó kinh khủng đến thế nào, tay chân ông lạnh toát, gấp gáp hỏi cô.
‘‘Thế con có bị sao không?’’ Ông đánh giá người cô từ đầu đến chân, tay chạm nhẹ vào vết bầm trên mặt cô, run giọng hỏi:’‘Còn đau không?’’
Khúc Yên cười nhạt, lắc đầu.
‘‘Vậy có đói không? Ở đây lâu thế có thèm ăn gì không? Cha đi mua cho con.’’
Khúc Yên vội giữ tay ông lại, lắc đầu bảo mình vừa mới ăn no.
Sau đó Khúc Yên nhìn Khúc Nhã Tinh sau lưng ông:’‘Mẹ, con cần trở về tham gia triển lãm DIY.’’
Khúc Nhã Tinh gật đầu với cô, cười nhẹ:’‘Vậy con trở về đi, chỗ này cứ giao lại cho bọn mẹ.’’
Khúc Yên thoáng hiện ra nét yên tâm, mỉm cười gật đầu với bà.
Bạc Kiêu nhìn Thẩm Tây Thừa, nhìn cô hỏi:’‘Khúc Yên, cậu ấy vì sao lại hôn mê vậy? Một viên đạn sẽ không nghiêm trọng đến thế chứ?’’
Khúc Yên nhìn Bạc Kiêu:’‘Vị trí bị thương là gần phổi, đạn chứa chất độc, lại mất máu nhiều nên cần thời gian theo dõi và bổ sung chất rồi tự phục hồi. Nên có chút cần thời gian.’’
Bạc Kiêu hiểu ra:’‘Ra là vậy.’’
Arja nhìn Khúc Yên, nhíu nhíu mày kinh ngạc:’‘Em lại ốm nữa rồi, có quầng thâm mắt luôn rồi này.’’
Khúc Yên nhìn Arja, cười cười không nói gì.
Arja nhìn Khúc Yên, dù cô có cười nói vui vẻ nhưng vẫn không che giấu sự mệt mỏi và bất lực trong ánh mắt, giống như đã đứng trước cơn bão chịu đựng tất cả sự dữ dội của nó, sau đó mọi thứ đều bình thản đến đau lòng.
Mỹ, New York.
Tập đoàn Thời Trang DIY.
Khúc Yên đeo khẩu trang, kính râm và mũ kín mặt bước vào cửa tập đoàn.
Vào đến cửa có nhân viên chào hỏi cô, họ đều là những nhân viên lâu năm, lại hơn tuổi hơn cô, gặp cô đều không giấu được sự nhiệt tình. Khúc Yên cũng lễ phép cúi đầu chào lại họ. Đi tới thang máy dành cho Tổng Giám Đốc, bước vào rồi đi lên phòng họp.
Lục Đình Nghiêm ở trong phòng họp đang cùng mấy người khác thảo luận sản phẩm, Lục Đình Nghiêm lựa chọn trang phục để tôn lên mẫu trang sức.
Người đại diện là một nữ ca sĩ trong một nhóm nhạc lớn ở Châu Á, sức ảnh hưởng phủ sóng toàn thế giới. Khúc Yên chính là người đã nhìn trúng cô ấy, trước đó khi còn học đại học cô đã yêu thích nữ ca sĩ này, gương mặt xinh đẹp cùng cơ thể rất có sức hút đã làm cho cô mê mẩn từ lúc biết đến cô ấy.
Thế là sao khi lên nắm giữ vị trí Tổng Giám Đốc, cân bằng sự ổn định của DIY Khúc Yên đã ngay lập tức đề nghị cô ấy trở thành đại sứ toàn cầu của DIY.
Một sức ảnh hưởng đủ mạnh để nhiều người cùng biết đến.
Cô ấy ngay bây giờ cũng có mặt ở đây. Ngồi đó nghe họ tư vấn rồi chọn trang phục cho phù hợp.
Khúc Yên đi vào gương mặt đều che kín, sau đó mọi người đều chào hỏi cô. Kelsey cũng nhận ra Khúc Yên sau lớp kính, đứng dậy cười nhẹ chào hỏi cô
Khúc Yên khẽ gật đầu, tháo kính hỏi Lục Đình Nghiêm:’‘Như thế nào rồi?’’
Lục Đình Nghiêm đưa mẫu vẽ cho cô:’‘Đã quyết định xong, chờ lúc ra mắt nữa thôi.’’
Khúc Yên cầm bản phác thảo, khẽ gật đầu, bắt đầu nói chuyện công việc với mọi người.
Selena nhìn gương mặt cô có những mảnh bầm xanh trên làn da trắng sáng, tim chị ta như chết lặng. Khó tin nổi nhìn Khúc Yên:’‘Ngài Thẩm đánh em sao?’’
Khúc Yên sững sờ, nhìn chị ấy sau đó lại phì cười.
Tại sao ai cũng nghĩ cô bị Thẩm Tây Thừa bạo hành chứ?
Khúc Yên nén cười, giải thích:’‘Không phải đâu, em không may bị bắt là con tin, là do họ tạo ra.’’
Selena rất khó tin, một người như Khúc Yên mang danh là Thẩm Phu Nhân, địa vị quyền thế không ai sánh bằng thì ai có lá gan dám bắt cô chứ?
Nghĩ thì nghĩ thế nhưng chị ấy vẫn dùng kem nền rồi lại dùng kem che khuyết điểm cho cô, trang điểm cô theo phong cách Phương Tây nhưng vẫn giữ được nét ngọt ngào.
Địa điểm tổ chức triển lãm DIY, ở bên ngoài có rất nhiều fan hâm mộ của Kelsey, khi cô ấy tới Khúc Yên cũng đang ở gần đó trò chuyện cùng một vị giám đốc khác. Sau khi nhìn thấy Kelsey bước xuống từ xe chuyên dụng của DIY, cô đi tới chỗ Kelsey, vẻ đẹp càng được đẩy mạnh lên cao trong một khung hình. Sau đó Khúc Yên ghé sát vào tai Kelsey nói gì đó, cả hai cuối cùng nắm tay nhau rời đi.
Những fan hâm mộ không nhớ được Khúc Yên là ai, nhưng lại có chút quen mắt. Một người con gái trẻ trung như Khúc Yên xuất hiên tại vị trí đó chắc chắn địa vị cũng không nhỏ. Huống chi nhìn cách Khúc Yên trò chuyện với Kelsey, họ càng chắc chắn suy nghĩ đó.
Cô và Kelsey đi tới một chỗ mà hai người đàn ông kia đứng, Khúc Yên giới thiệu Kelsey với họ. Vì đây là lần đầu tiên Kelsey nhận lời mời ra mắt sản phẩm tại triển lãm DIY, nên cần phải giới thiệu trực tiếp với họ.
Cả hai người đàn ông đó thấy Kelsey qua thông báo trên trang mạng xã hội của DIY, đã chính thức tuyên bố Kelsey là đại sứ toàn cầu.
Trong nhóm người đó, Khúc Yên là giám đốc truyền thông quốc tế, bên cạnh là phó giám đốc truyền thông của DIY ở Ý và cả Lục Đình Nghiêm.
Fan hâm mộ ngay sau đó nhận ra Khúc Yên là CEO lớn nhất của Thời Trang DIY lừng lẫy, lại nhìn cách Khúc Yên ân cần cùng Kelsey đi vào trong triển lãm, một sự ưu ái tuyệt đối của CEO DIY dành cho đại sứ toàn cầu của họ.
Bên trong triển lãm, chân dung của Khúc Yên được trưng bày trong một những bức tranh mang tính biểu tượng của DIY trong dòng sự kiện lịch sử.
Khúc Yên nhìn chân dung của Khúc Nhã Tinh, sau đó lại nhìn đến chân dung của chính bản thân mình cũng được trưng bày ở đây.
Khúc Yên đăm chiêu nhìn nó, bóng lưng cô thế mà lại bị nhiều nhà báo chụp lại, gương mặt cô nhìn vào bức chân dung có chút sáng lên vì đèn máy ảnh. Cô thế mà mất tập trung ngay trong thời điểm này.
Cô hơi lơ đễnh, tầm mắt trở nên vô định. Không biết Thẩm Tây Thừa bây giờ đã bình phục tới đâu rồi. Có phải anh đã tỉnh lại rồi không?
Kelsey sau khi chụp ảnh ở thảm đỏ để ra mắt sản phẩm xong cũng đi tới chỗ Khúc Yên, đằng sau có nhiều vệ sĩ đi theo Kelsey để bảo vệ sản phẩm không gặp vấn đề gì.
Kelsey hỏi cô:’‘Khúc Tổng, một nhà báo muốn chụp chúng ta.’’
Kelsey lớn hơn Khúc Yên sáu tuổi, nhưng không phải vì cô nhỏ tuổi mà có thể xem nhẹ tài năng của Khúc Yên.
Khúc Yên bừng tỉnh, nhìn qua Kelsey rồi lại cười nhẹ làm theo yêu cầu đó.
Được một lúc cô lại biến mất trong đám người, Khúc Yên thông báo với Lục Đình Nghiêm trước, sau đó lui vào trong, đi ra từ lối cửa sau của sự kiện.
Đường xá bây giờ đã thưa thớt, âm thanh ồn áo cũng đặc biệt yên tĩnh lại.
Khúc Yên không ăn uống gì, đang dựa người vào cây cột ngay về đường, ánh mắt cô lại trở nên xa xăm.
Khúc Yên nhấc di động, muốn gọi cho Ôn Thành Uy.
Bỗng nhiên, một bỗng người xuất hiện trước mặt cô. Là Ernesta.
Khúc Yên rời mắt khỏi màn hình, nhìn người đối diện mình, kinh ngạc một lúc.
‘‘Ernesta? Sao chị lại ở đây?’’
Ernesta cười đứng dựa vào đuôi xe, khí chất thanh cao vô cùng dịu dàng nhìn cô, sau khi tốt nghiệp cô ấy làm việc tại một bệnh viện rất lớn tại Mỹ. Một năm trở lại đây cô ấy nhận không ít thành tích vượt bậc, đang là bác sĩ mổ chính trong nhiều ca phẫu thuật. Là một bác sĩ rất có tương lai phía sau.
‘‘Sao lại đứng ở đây? Có tâm sự sao?’’
Khúc Yên nhìn cô ấy rồi bật cười, sự phiền muộn trong ánh mắt thế mà Ernesta lại thấy rõ hơn. Khúc Yên đưa mắt nhìn bầu trời trên cao, không đáp lời cô ấy.
‘‘Ngài Thẩm không tháp tùng em sao?’’
Khúc Yên cười chua xót, lắc đầu.
Ernesta nhíu mày:’‘Có chuyện rồi đúng không?’’
Khúc Yên vẫn cười, ‘‘Có thể cho là vậy.’’
Ánh mắt Ernesta trở nên tối sầm. Nghiêm túc nhìn cô, đi tới đứng cạnh Khúc Yên, thân người cô đứng thẳng dậy, gục đầu vào vai Ernesta, mệt mỏi mà nhắm mắt lại.
Sau khi nghe Khúc Yên kể lại, Ernesta mới biết Khúc Yên không gặp vấn đề hôn nhân mà là vấn đề về chuyện chính bản thân cô bị bắt cóc.
Nghe tới đây toàn thân Ernesta đều như đông cứng lại, rót rượu cho Khúc Yên.
‘‘Dù sao ngài ấy cũng qua cơn nguy hiểm rồi, tin chị đi. Ngài ấy sẽ không hôn mê quá lâu đâu, dù gì tâm lý đàn ông cũng không quá sâu, nhìn kỹ là sẽ phát hiện ra ngài Thẩm thật sự yêu em hơn em nghĩ, chắc chắn ngài ấy sẽ tỉnh lại. Sẽ không bỏ em một mình đâu.’’
Khúc Yên cười, tâm trạng vui vẻ trở lại:’‘Vâng.’’
Ernesta rót cho cô một ly rượu, Khúc Yên chỉ nhìn nó, không có ý định nhấc ly rượu lên uống.
‘‘Sao thế? Không có tâm trạng uống rượu sao?’’
Khúc Yên cười nhẹ, lắc đầu:’‘Không phải vậy.’’
‘‘Thế thì vì sao?’’ Ernesta vô thức hỏi.
Khúc Yên cong môi cười càng lúc càng sâu. Ernesta trầm tư ba giây rồi chợt mở to mắt nhìn chằm chằm cô.
Ly rượu đến bên môi nhưng Ernesta chưa kịp uống, tầm mắt nhìn xuống bụng Khúc Yên, kinh ngạc hỏi:’‘Có rồi!?’’
Khúc Yên không nói gì, độ cong càng sâu hơn.
Ernesta hơi hoảng hốt, nhưng nhìn nụ cười hạnh phúc của cô, Ernesta sau đó cũng bình tĩnh lại, cười nhẹ, thành tâm chúc mừng:’‘Vậy chúc mừng em.’’