Cô gật đầu như giã tỏi, ngoan ngoãn nghe lời lên lầu tắm rửa.
Mấy ngày liền cô không đến công ty của anh, lúc đầu anh không có thái độ gì kì lạ, nhưng đến ngày thứ 5 anh nhịn không được mà đêm lẻn vào phòng đè lên người thô bạo hôn cô.
Khi cô tỉnh lại, anh vẫn không buông tha mà hôn càng lúc càng sâu. Cắn môi cô đến tê dại rồi xưng đỏ lên mới thoả mãn.
Khúc Yên nhận ra là Thẩm Tây Thừa, biết anh đang giận cô vì mấy hôm nay không gặp anh, lúc anh buông ra cô vội vàng giải thích:''Mấy ngày nay em đến trường Nhất Trung làm giấy tờ nhập học.''
Anh vẫn không trả lời, đôi mắt sắc bén chưa sự tức giận nhìn cô.
So với sự bộc phát điên cuồng, cô càng sợ lúc anh tức giận mà giữ được bình tĩnh như thế này. Cô không đoán được tâm tư anh, lại không biết khi nào anh trút giận ra ngoài.
Cô ngọt ngào gọi anh:''Em định khi thi xong sẽ đem kết quả cho chú bất ngờ thôi mà.''
Anh cất giọng lạnh lùng:''Tôi rất không vui.''
Cô đáng thương nhìn anh:''Đừng giận em..em chỉ đi nộp học bạ thôi. Tại..tại chú rất bận..nên..nên là..''
Anh lại không muốn nghe cô biện hộ, sắc mặt vẫn chưa khá lên:''Há miệng ra.''
Khúc Yên mím môi, môi cô vẫn còn đau. Nếu hôn nữa có khi sẽ bị anh cắn cho rách môi mất.
Thẩm Tây Thừa tâm trạng đang không tốt, lại gặp bạn gái nhỏ không nghe lời. Dùng lực bóp lấy cằm rồi hôn lên môi cô.
Khúc Yên nhịn đau, một tay đặt lên vai anh, tay khác chạm vào sườn mặt mạnh mẽ của anh, há miệng cho anh tiến vào.
Anh hận không thể một phát nuốt luôn cô vào bụng, hơi thở anh nặng nề phả lên má cô, lại dùng đầu lưỡi quấn quýt lấy lưỡi cô. Sau đó cô nhịn hết nổi đẩy anh ra.
Cô thở hổn hển, cô sợ nhất là những nụ hôn thô bạo thế này. Anh không mệt nhưng cô thì rất mệt, toàn dày dò lên môi cô. Giống như là đang trừng phạt cô vậy.
Cô nắm cổ áo đè anh xuống giường, sau đó đôi chân thon dài kẹp chặt eo anh leo lên thân anh lấy quyền làm chủ mà cắn cho môi anh bật máu.
Cô từ trên cao nhìn xuống:''Chú thấy thế nào, rất đau đúng không? Thế không nghĩ em sẽ rất đau sao?''
Khúc Yên ngồi trên thân anh, dáng người cô nhỏ nhắn, ngồi trên thân người vặn vỡ anh càng trở nên mảnh mai hơn, cơ bụng rắn chắn nhẹ nhàng nhấp nhô lên xuống, anh chuyển động yết hầu. Liếm liếm chỗ cô vừa cắn, đúng là có chút đau, còn làm anh ra cả máu.
Quả là khi tức giận thì chú thỏ nhỏ vô hại cũng có trở nên ngoan cường và làm người ta bị thương.
''Muốn làm gì nữa không?'' Anh vô sỉ hỏi.
''Hả?'' Sau đó cô lại đỏ mặt rồi leo xuống người anh. Ấp úng nói:''N..nếu chú không quá đáng, em cũng đâu có thế.''
Cô cảm nhận được thân người dưới thân cô có chút nóng, tuy sắc mặt anh vẫn thâm trầm nhưng cô nhận ra người đàn ông này đang kiềm chế.
Thẩm Tây Thừa nằm trên gối của cô, cảm nhận dưới lưng có thứ gì đó anh nghiên người lấy lên, là một quyển sách. Anh chỉ hơi nhíu mày định mở ra xem thì Khúc Yên đã nhanh tay đem nó giấu ra sau lưng mình.
Anh nhíu mày, hỏi:''Cái gì vậy?''
Cô lắc đầu, như đang có gì đó giấu giếm anh. Anh ra lệnh, dáng vẻ uy nghiêm không cho chối từ:''Đưa đây.''
Khúc Yên:''Chỉ là sách thôi..''
''Tôi bảo em đưa đây.'' Anh giơ tay đến trước mặt cô.
Khúc Yên thở dài một cái, đưa quyển sách cho anh.
Thẩm Tây Thừa bật đèn ngủ, mở trang sách đầu tiên:''Sao lại luyện viết?''
Cô gãi đầu:''Em phát hiện chữ Hán của mình rất xấu.''
''Vậy vì sao lại không cho tôi xem?'' Anh tiếp tục truy vấn cô.
Khúc Yên mím môi, điện thoại trên bàn đúng lúc run lên. Có cuộc gọi từ ai đó. Thẩm Tây Thừa liếc mắt sang nhìn, thuận tay cầm di động cô lên xem là ai.
Tâm tư cô thấp thỏm không yên, có chút gì đó gấp gáp muốn lấy lại điện thoại:''Trả cho em.''
Anh ngược lại không trả cho cô mà còn giơ lên cao, đôi mắt lạnh đến rét run:''Mạc Hàn?''
Khúc Yên ngừng lại một lát, sau đó mới hiểu anh vừa đọc tên người gọi điện cho cô.
Giọng anh trầm thấp nghe không rõ cảm xúc:''Còn liên lạc à?''
Khúc Yên trả lời thành thật:''Mấy tháng nay không liên lạc.''
Thẩm Tây Thừa nhìn cô, đôi mắt anh âm u, nguy hiểm mà suy nghĩ gì đó. Cuối cùng vẫn chậm rãi đưa di động cho cô.
Anh nhắc nhở:''Mở loa ngoài.''
Khúc Yên rủ mắt nhận di động, cũng nhìn anh rồi bật loa ngoài nghe.
Ông chú già này đêm nay có chút kì quái.