Anh sững người nhìn cô.
Cô cười nhạt:''Em rất sợ, khi em nói ra thì em thật sự sẽ khóc trước mặt anh. Nếu như anh thật sự muốn nói thì đã nói ngay từ đầu rồi, anh cứ luôn úp úp mở mở, nếu là anh thì anh có khó chịu không? Anh không bận, làm gì có ai bận tới mức như anh chứ, chỉ là anh thật sự không còn tình cảm với em mà thôi. Thế nên mới không còn đặt em lên hàng đầu.''
Cô bật cười:''Nếu anh không còn yêu thì cứ nói là không còn yêu, không nhất thiết phải làm đến mức tàn nhẫn thế này.''
Nói xong cô lấy laptop từ trong balo của mình ra, sau đó mở nửa thân bút, bên trong xuất hiện bộ nhớ dưới dạng cây bút bình thường ghim vào máy tính. Thao tác gì trong máy tính đó rồi xoay màn hình sáng đến trước mặt anh, từ bên đoạn ghi âm chính là giọng nói của cô và giọng điệu đầy đắc ý của Âu Cẩn Y, một câu một chữ đều phát ra từ máy tính, rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn.
Tai anh bắt đầu ù đi, trong lòng dâng lên một cảm giác gì đó rất buồn cười, thế là anh nhịn không được bật cười một tiếng trầm thấp.
Anh yêu cô ta? Ảo tưởng sao?
Tình đầu anh là Âu Cẩn Y? Đừng có nhận vơ thế chứ, tình đầu của anh chính là cô nhóc ngồi trước mặt anh đây này.
Anh và cô ta yêu nhau và đó là tình cảm chớm nở đơn thuần? Nực cười, tự suy diễn cũng đừng lấy anh làm bia đỡ đạn chứ?
Vì anh quá yêu cô ta nên đã nhường học bổng? Vì quá yêu mà đợi cô ta? Ai cho cô ta có lá gan tự mình ảo tưởng đến mức ngu xuẩn như thế chứ.
Anh dựa vào lưng ghế, xoa xoa trán mình.
Khi đó anh đồng ý nhường học bổng cho cô ta phần lớn là vì Bạc Kiêu, cả anh và Bạc Kiêu là cùng nương tựa nhau mà lớn, khi đó Bạc Kiêu bị một nhóm côn đồ của trường nghề sát vách đánh nặng đến mức gãy mấy cái xương sườn, anh phải ở lại Trung Hoa để chăm sóc Bạc Kiêu. Quyết định xong anh nhanh chóng vào trường định bàn lại về chuyện du học với giáo viên chủ nhiệm, chưa kịp tới phòng giáo viên Âu Cẩn Y đã chặn đường anh tại một lối đi, khóc đến mức chật vật nhưng một cảm giác thương sót anh dành cho cô ta còn không có, huống chi là chuyện đột nhiên nhường học bổng, cô ta cầu xin anh nhường lại cơ hội ấy cho cô ta. Cũng cảm thấy có người gánh học bổng ấy nên đương nhiên sẽ nhẹ xử lý hơn rất nhiều, đổi lại là người khác đến hỏi đề nghị như thế anh cũng sẽ làm thế.
Lúc quyết định xong cô ta còn kinh ngạc đến sợ hãi, hỏi rằng anh có cần tiền không, ít ra cô ta sẽ trả anh một số tiền coi như đã lấy học bổng của anh. Lúc đó anh nghe xong, ánh mắt lạnh lẽo đến chết người, không nói gì liền rời đi.
Bóng dáng thiếu niên lạnh lùng khó gần và khí chất hơn người đó khiến nhiều năm về sau Âu Cẩn Y vẫn không thể quên được.
Thế nhưng lại có ai đó tự mình đa tình về nguyên nhân tại sao anh nhường cho cô ta học bổng đó, khi đó đến cả suy nghĩ anh còn không muốn yêu đương. Đến cả sinh hoạt phí bản thân còn sợ lo không đủ thì lấy gì mà muốn yêu ai.
Phấn đấu cho sự nghiệp cho đến bây giờ mới thật sự nhìn lại bản thân, khi suy nghĩ đến vấn đề tình cảm thì trong đầu lại nhớ đến duy nhất hình ảnh Khúc Yên. Cô nhóc khi đó ngây ngô lấy tay anh viết rõ họ tên mình, tim anh lỡ nhịp từ giây phút đó.
Còn lên giường? Ai đủ tư cách lên giường anh ngoài Khúc Yên chứ?
''Cô ta thật sự có can đảm ngồi trước mặt em nói thế sao?'' Anh thản nhiên nói.
Khúc Yên thế mà lại suy nghĩ sâu xa, từ lúc phát hiện anh và cô ta đã lên giường thì suy nghĩ cô về anh đã không còn như trước, nhìn thế nào cũng sẽ suy diễn thành những lý do ghê tởm nhất.
Cô nhẹ gật đầu.
Cô cảm thấy mình thua thật rồi. Mối tình đầu và ánh trăng sáng vẫn là cái gì đó rất khó mà quên được, chỉ cần nhìn vào thái độ của anh cô đã biết rồi. Cô cũng không phải con ngốc, Âu Cẩn Y vừa trở về anh đã lạnh nhạt với cô, không phải đã quá rõ ràng rồi sao?
''Anh vẫn còn yêu cô ấy đúng không, vậy tại sao anh lại yêu em? Anh chỉ xem em là người thay thế, có phải không?''
''Tiểu Yên, chuyện này anh sẽ xử lý ổn thoả. Lần sau..''
Cô ngắt ngang, bình tĩnh nhìn anh:''Đến cả dấu vết cuộc tình còn để lại thì cần gì phải nói. Thẩm Tây Thừa, em không thích cảm giác bị lừa dối, và cũng sẽ không mù quáng tới mức vì quá yêu mà chấp nhận chia sẻ người mình yêu với bất kì ai.''
Gương mặt anh tối sầm nhìn cô:''Khúc Yên, lần trước anh nói em không nghe rõ sao? Là anh không suy tính chu toàn, để cô ta có cơ hội tính kế mà để em thấy lúc anh và cô ta vào trong khách sạn. Em nghĩ anh làm mấy chuyện đáng xấu hổ khi đang trong tình cảm với em sao?''
Khúc Yên nhún vai, vui đùa nói:''Anh hiểu rõ bản thân mình nhất mà? Hỏi lại em làm gì? Với lại dù cô ấy là loại quỷ kế đa đoan thì cũng không đến mức tự bôi đen chính bản thân mình, ai lại tự tạo vết nhơ cho chính bản thân mình chứ?''
Anh đăm đăm nhìn vào đôi mât trong suốt của cô, trong đôi mắt sạch sẽ của cô không hề có bất kì suy nghĩ bẩn thỉu nào vấy nhiễu. Anh trầm giọng nói:''Người muốn hại người khác sẽ không quan tâm những việc thế này đâu. Chỉ có mấy người ngốc như em mới bị cô ta lừa.''
Anh cũng không trách cô, tuổi này Khúc Yên vẫn còn là độ tuổi bồng bột nhất, thế nhưng cô đã nghiêm túc ngồi cùng anh nói chuyện, không bát nháo cũng không làm loạn, đây là sự ngạc nhiên lớn nhất anh nhìn ra. Tuổi thanh xuân rất khó khiển soát cảm xúc, vừa tuỳ hứng vừa điên cuồng làm loạn. Thời niên thiếu anh cũng hừng hực tuổi trẻ, so với cô nhóc này lại càng kém xa về sự giáo dưỡng. Anh đương nhiên là nhìn ra cô đã sớm không còn giữ được bình tĩnh, thế nhưng vẫn rất nhạy bén điềm tĩnh mà trả lời lại anh.
''Nếu bây giờ anh không giải thích rõ ràng mà còn tỏ ra là người bị hại thì tuyệt nhiên sau này đừng lôi ra nói lại, thời gian thật sự rất đáng sợ, hôm nay em còn ngồi đây với danh nghĩa là bạn gái anh, nếu thật sự anh còn yêu cô ta muốn chơi đùa em cứ nói là chơi đùa. Không cần phải tỏ ra là mình thâm tình rồi đổ lỗi cho em có suy nghĩ ngu ngốc, cũng đừng coi em là con ngu như nữ sinh cấp 2. Tận mắt thấy anh cùng cô ta vào khách sạn, là ai thì lại không có suy nghĩ đó. Còn mập mờ thấy cả vết hôn trên cổ thì còn gì để nói nữa? Cái gì cũng làm rồi thì cần gì phải giải thích gì? Em chỉ muốn biết anh vì sao lừa gạt em, thế nhưng nếu anh đã không muốn nói thì em sẽ không ép, sau này lại càng không bận tâm!''
Anh nhìn cô đáp:''Chuyện anh chưa từng làm, vì sao phải thanh minh? Còn những dấu hôn như lời em nói cũng không phải chỉ có anh mới có thể tạo ra, em khẳng định chắc chắn là anh làm sao? Trong mắt của em, anh tệ đến thế sao?''
Cô nhìn anh vài giây, bàn tay dưới bàn run rẩy cuộn chặt lại.
''Được..không muốn nói thì không cần phải nói. Cũng sẽ không có lần sau gì đâu.''
Cô cười:''Vì đây là lần cuối cùng rồi.''
Mày kiếm anh nhíu lại, cảm nhận được sự khác thường trong lời nói của cô. Anh khó hiểu, thế nhưng sắc mặt cũng chỉ nhíu lại lộ ra vẻ uy nghiêm:''Ý em là sao?''
“Trước hết thì em rất xin lỗi vì em không phải người có suy nghĩ trưởng thành mà thấu hiểu cho công việc đầu tấp mặt tối như anh. Anh từng hỏi là tại sao em không kiểm tra điện thoại anh thì em có nói là em tin tưởng anh, nhưng mà lúc đó em nói dối. Trước đó e từng là con nguoi như thế, rất thích quấn bạn trai, cũng thiếu cảm giác an toàn nên em rất hay lấy di động người đó ra kiểm tra, cũng từng làm lớn chuyện khi cậu ấy cùng nữ sinh khác nhắn tin thân mật. Vì như thế mà cậu ấy không thể chịu nổi mà chia tay, kể từ đó về sau em đã tự thay đổi, không tự ý động vào đồ vật riêng tư của bất kì ai, kể cả đồ bạn trai mình. Vì rất đơn giản, nếu bạn trai em đã muốn rời đi thì em cũng không nên ngăn cản. Những lúc em nổi giận cũng là muốn được anh dỗ dành thôi, thế nhưng giờ nghĩ lại cảm thấy bản thân thật quá đáng, lại vô cùng trẻ con và hiếu thắng..Thật xin lỗi.''
Cô đột nhiên nhận mọi lỗi sai của bản thân, vô cùng điềm tĩnh lại tự nhiên. Anh càng nghe đầu óc càng trở nên mơ hồ.
Mặt anh không cảm xúc nhìn cô:''Em muốn nói gì?''
Khúc Yên mím môi gật đầu, hít một hơi sâu, cười nhẹ.
''Thẩm Tây Thừa, chúng ta chia tay đi.''Giọng cô rất nhẹ, nhưng lại rất rõ ràng. Một câu một chữ đều nghe không sót một chữ.