“Cô Đỗ… à quên Lục thiếu phu nhân. Cô tới gặp Lục tổng ạ?”
“Không cần khách sáo như vậy, chúng ta đã quen biết từ trước mà.” Đỗ Hiểu Linh mỉm cười nói. Linh Hoài An cũng rất lịch sự, định bước ra đưa Đỗ Hiểu Linh lên trên thì cô ngăn lại:
“Không cần, đưa thẻ ra vào cho tôi là được rồi.” Đỗ Hiểu Linh rõ ràng là có ý không muốn người khác thấy cô và Linh Hoài An quá thân thiết. Cô mỉm cười:
“Tốt lắm. Cô nhớ tiếp tục duy trì nhé.”
Linh Hoài An gật đầu, ánh mắt liếc về phía Trương Duy Khiêm như ngầm thông báo gì đó.
Trương Duy Khiêm theo Đỗ Hiểu Linh vào trong, cả hai đi vào thang máy của nhân viên thay vì thang máy của cán bộ cấp cao.
Rất nhanh, một đoàn người cũng tiến vào trong. Vì Trương Duy Khiêm chủ động chắn trước cho Đỗ Hiểu Linh đứng phía sau nên không ai phát hiện ra cô. Đỗ Hiểu Linh có thể nhận thấy người vào thang máy có Đặng Mỹ Vân, cô bạn thân của Giang Minh Anh.
“Mọi người nghe tin đồn gì chưa?” Là tiếng của Đặng Mỹ Vân.
“Tin gì?” Một cô đồng nghiệp khác lên tiếng.
Đặng Mỹ Vân cũng không để mọi người chờ lâu, tranh thủ tung tin sốt dẻo ngay trong thang máy:
“Nghe nói người Lục tổng thực sự yêu là cô Trần, cô bác sĩ mà hay tới đây ấy. Năm ấy, khi cô Trần ra nước ngoài, Lục tổng đau lòng, uống say nên mới nhận nhầm Đỗ Hiểu Linh là người mình yêu, vì vậy mới có cậu chủ nhỏ. Nhưng mà, đó vẫn chưa phải đặc sắc nhất, tất cả những điều này đều do Đỗ Hiểu Linh sắp xếp. Nghe nói là vì sợ Đỗ Tuyết Kỳ cướp mất hôn sự này.”
“Trời ạ. Thật không vậy? Như thế cũng quá bỉ ổi đi.” Một tiếng nói vang lên ngay sau đó.
“Bảo sao, tôi cứ thấy cô Trần và Đỗ Hiểu Linh giống nhau. Hóa ra vì là giống nhau nên mới có chuyện ly kỳ này.”
Trương Duy Khiêm nghe mấy lời nói tức quá, anh định xông lên thì Đỗ Hiểu Linh kéo tay lại.
“Ding!” Tiếng thang máy vang lên, những người kia đều làm ở tầng dưới nên bước ra trước. Thang máy chỉ còn Trương Duy Khiêm và Đỗ Hiểu Linh, anh ta lấy làm rất ấm ức:
“Cô chủ, sao cô không cho tôi lên tiếng?”
Đỗ Hiểu Linh nhìn Trương Duy Khiêm cười:
“Họ nói cũng không sai mà. Trừ việc tôi chủ động bày trò ra thì cái gì cũng đúng cả. Chuyện này cũng rất dễ đoán là ai thả tin ra. Cứ để cho cô ta vui vẻ một chút.”
Trương Duy Khiêm có phần không hiểu, nhưng Đỗ Hiểu Linh lại tỏ ra chẳng thèm bận tâm đến mấy lời vo ve bên tai ấy. Anh ta đành nén bất bình lại tự hưởng một mình.
“Ding!” Tiếng thang máy lần nữa cất lên. Trương Duy Khiêm đưa tay giữ cửa thang đề phòng để Đỗ Hiểu Linh bước ra.
“Lục thiếu phu nhân!”
Phạm Bảo Trung chẳng biết từ đâu đi tới, thấy Đỗ Hiểu Linh bước ra từ thang máy liền vui vẻ chào hỏi.
“Thư ký Phạm, Lục tổng có ở trong đó không?”
“Dạ có ạ. Để tôi thông báo.” Phạm Bảo Trung niềm nở nói.
Đỗ Hiểu Linh ngay lập tức can ngăn:
“Không cần đâu, để tôi tự vào.” Nói xong thì quay lại nhìn Trương Duy Khiêm ra hiệu cho anh chờ ở đây, còn mình nhẹ nhàng bước lên bậc thang để lên tầng cao nhất của Lục thị.
Trình Nhã Thanh đang ngồi ở bàn làm việc trực trước sảnh cũng vội vã chạy tới chào hỏi, còn đặc biệt mời Trương Duy Khiêm ngồi vào ghế chờ trong khi cô chủ của anh ta đi lên phòng Lục Thiếu Quân.
Đỗ Hiểu Linh đứng trước căn phòng chủ tịch kiêm tổng giám đốc của Lục thị, cô đưa tay lên gõ nhẹ:
“Cốc cốc!”
“Vào đi!” Bên trong tiếng trầm khàn cất lên, pha thêm chút mệt mỏi.
Đỗ Hiểu Linh đẩy cửa bước vào trong, Lục Thiếu Quân vẫn đang làm việc, không hề ngẩng đầu lên, mái đầu nghiêng nghiêng, chăm chú vào đống văn kiện.
Mà hình ảnh này, đối với Đỗ Hiểu Linh, nó đã vốn được cất giấu rất kỹ sâu trong lòng, cô đã không muốn nhớ lại nữa. Thế nhưng, dáng vẻ nghiêm túc lúc này của anh đột nhiên lại khiến cô bồi hồi, giống như lần đầu tiên cô thấy anh chăm chú trong thư viện trường vậy. Một khoảnh khắc ấy, cuối cùng lại thành vết thương cả đời cô.
Cô đã từng yêu anh như vậy, một tình yêu câm lặng và đầy rẫy những nỗi đau.
Lục Thiếu Quân thấy cửa mở hồi lâu mà không ai nói gì, anh nhíu mày nói:
“Ngụy Tử Việt, cậu mang thuốc giảm đau tới chưa? Sao không…?”
Lục Thiếu Quân nhìn lên, khuôn mặt lập tức thay đổi. Vẻ căng thẳng vì công việc đã không còn, thay vào đó, đôi mắt anh bừng sáng:
“Hiểu Linh, sao em lại đến đây?” Vừa nói anh vừa đứng lên khỏi ghế ngồi, nhẹ nhàng tiến về chỗ cô.
Đỗ Hiểu Linh mỉm cười, nụ cười hiếm hoi dành cho anh.
“Tôi không được đến xem chồng sắp cưới của tôi làm việc thế nào sao?”
Lục Thiếu Quân bật cười. Anh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày cô sẽ nói mấy lời bỡn cợt này với anh. Trước mắt anh, Đỗ Hiểu Linh không giống con mèo con ngoan ngoãn, vô cùng đáng thương hôm nào nữa, lúc này, cô cũng biết giơ vuốt lên, dùng sự tinh nghịch của mình mà khiến cho tim anh muốn tan chảy.
“Em không nên thả bả hay bất cứ thứ gì như vậy với anh. Vì anh sẽ cho rằng là thật. Và khi đó, anh sợ rằng da mặt anh sẽ càng dày hơn, sẽ bám dính em không buông.” Lục Thiếu Quân không ngần ngại mà nói.
“Đó chính xác là những gì mà tôi muốn đó. Chính là sự bám dính không buông của anh.” Đỗ Hiểu Linh nói, đôi môi hơi cong lên, lộ một ý cười khó đoán, còn đôi mắt chớp chớp long lanh, thật sự rất cuốn hút đến mê người.
Lục Thiếu Quân không thể phủ nhận rằng bản thân anh đang không kiềm chế được, anh rất muốn hôn lên môi cô. Yếu hầu khẽ chuyển động, hai má nóng bừng. Anh kìm lại, trong lòng tự rủa:
“Chết tiệt thật.”
Nhưng thay vì tránh xa anh ra, Đỗ Hiểu Linh lại làm như trêu ngươi, cố tình tiến lại gần anh hơn, hơi thở nóng ấm phả vào mặt anh, cùng với đó mùi hương hoa nhè nhẹ thoang thoảng khiến Lục Thiếu Quân muốn buông xuống toàn bộ kiềm chế của mình.
“Cho tôi năm nghìn tỷ.” Tiếng nói êm êm cất lên bên tai. Nói xong lời này Đỗ Hiểu Linh lập tức quay người lại, đi đến cái ghế của chính anh mà ngồi xuống, nhanh đến mức anh cực kỳ nuối tiếc giây phút kia.
“Đỗ Hiểu Linh, em có ý gì?” Lục Thiếu Quân bị cô trêu ngươi một lúc quay ra ấm ức.
“Thì ý trên mặt chữ. Tôi muốn năm nghìn tỷ. Thế anh không định cho tôi sính lễ sao?” Đỗ Hiểu Linh nói, lời nói như là lẽ đương nhiên.
Lục Thiếu Quân bật cười. Thật ra anh thừa biết cái đầu nhỏ của cô cần tiền làm gì, nhưng anh ngàn vạn lần không ngờ tới cô sẽ tới đây dùng cách này để lấy tiền của anh. Lục Thiếu Quân nhìn Đỗ Hiểu Linh ngồi trên ghế làm việc của mình, khuôn mặt tinh quái và tràn đầy sức sống, đột nhiên anh mơ hồ thấy nó thật quen, giống như đã từng gặp ở đâu đó.
“Sao thế? Anh tiếc tiền à?” Đỗ Hiểu Linh nói.
“Ồ không.” Lục Thiếu Quân lập tức phủ nhận. Anh tiến lại gần cô hơn rồi cúi người xuống, muốn dùng một cách thức tương tự mà trêu cô.
“Nhưng em đang ngồi ở chỗ của anh, anh không lấy được điện thoại trong ngăn kéo mà chuyển tiền cho em. Phiền bà xã lấy hộ anh được không?”
Đỗ Hiểu Linh cau mày lại. Những lời ỡm ờ ấy của anh nếu như là trước kia thì có lẽ cô đã vui đến mấy ngày, nhưng lúc này đây lại cảm thấy có phần rất không tự nhiên. Cô đứng thẳng lên, ném cho anh cái điện thoại:
“Anh không hỏi tôi cần tiền làm gì à?”
Lục Thiếu Quân bấm bấm cái điện thoại, rất nhanh chuyển tiền sang cho cô, miệng cười nói:
“Chỉ cần là em ra lệnh, anh cái gì cũng làm.”
Đỗ Hiểu Linh không nhịn được nhăn mặt lại. Cô cứ nghĩ trình độ né thính của mình cũng rất tốt, nhưng mà đối phương mặt quá dày khiến cô cảm thấy bản thân không phải đối thủ của anh.
“Tiền này tôi sẽ không trả lại đâu nha. Nó cũng không tính là gì so với lô đất mà anh tặng cho cô công chúa nhỏ trong lòng anh.” Đỗ Hiểu Linh vui vẻ nhìn điện thoại, check lại tài khoản vừa được nhận từ Lục Thiếu Quân rồi nhẹ nhàng rời đi.
Lục Thiếu Quân vội vã muốn kéo cô lại nhưng cánh cửa đã đóng lại. Anh liền bật cười thu tay về. Tâm trạng trở nên đặc biệt vui vẻ.