• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một lúc sau cô quay lại phía Lục Thiếu Quân, ngồi xuống phía đối diện anh.



“Được rồi, chúng ta có thể nói chuyện.” Thanh âm của Đỗ Hiểu Linh vô cùng bình tĩnh.



Lục Thiếu Quân vội vã nói:



“Anh vừa cho truyền thông gỡ bài. Anh…”



Nhưng Lục Thiếu Quân còn chưa nói xong thì Đỗ Hiểu Linh đã đưa tay ra ngăn lại.



“Anh bình tĩnh đi. Hãy nghe tôi nói.”



Trước thanh âm quyền lực của Đỗ Hiểu Linh, Lục Thiếu Quân lập tức nín bặt. Anh chăm chú nhìn đối phương không chớp mắt, chờ xem cô muốn nói cái gì.



“Tôi từng nói hôn nhân của chúng ta không từ tình yêu. Tôi không mưu cầu anh yêu tôi. Việc anh yêu ai, ong bướm bên ngoài tôi không quản. Nhưng tôi cũng đã nói với anh rằng phải để cho tôi mặt mũi. Đó là vì Tiểu Thành.”



Đỗ Hiểu Linh nói rất dứt khoát, cũng rất bướng bỉnh. Lục Thiếu Quân từ đầu đến cuối chỉ biết mím môi lại, không hề phản đối một chữ nào.



“Chuyện năm xưa tôi lên giường anh quả thật là một hiểu lầm của cả tôi và anh. Anh nhận nhầm tôi với nữ thần thanh xuân của anh dù là sự thật đi chăng nữa thì tôi cũng không muốn Tiểu Thành bị mang tiếng là sản phẩm của sai lầm, của việc mẹ nó tìm cách bò lên giường đàn ông.” Lần này lời nói của Đỗ Hiểu Linh cực kỳ lạnh, bởi vì động vào Tiểu Thành chính là động vào giới hạn của cô.



Lục Thiếu Quân cúi gằm mặt. Sao anh có thể chối cãi rằng bản thân mình đã từng nghĩ cô hèn mọn như vậy chứ? Bản thân anh đã muốn bù đắp sai lầm này, nhưng bù đắp cũng không thể gạt bỏ hai chữ “đã từng”. Anh lúc này đây phải đối diện với nó.



Lục Thiếu Quân chầm chậm tiến lại, gần như quỳ xuống dưới đất, ngay chỗ Đỗ Hiểu Linh ngồi, bàn tay anh đặt lên vai cô, đôi mắt nhìn cô đầy thành khẩn:



“Anh xin lỗi. Là anh đặt sự phán xét của mình lên trên cảm nhận của em. Nhưng chuyện đã qua lâu rồi, anh không biết vì sao ai đó lại khơi lên để làm gì, anh sẽ xử lý thật tốt chuyện này, cũng thật lòng mong em tha thứ cho anh. Anh sẽ làm tất cả những gì em muốn để trả giá sai lầm của mình. Dù em tin hay không tin thì bây giờ anh là thật lòng muốn đến với em, không phải vì Tiểu Thành, không phải vì để trả nợ cái gì mà chỉ là vì anh yêu em thôi.”



Đỗ Hiểu Linh nhìn thật sâu vào đôi mắt ấy. Lần đầu tiên cô cảm nhận thấy lời anh nói quả nhiên không có một chút giả dối nào. Cô đem nghi ngờ hỏi một lần:



“Anh nên xác định thật rõ là anh yêu tôi hay là do Trần Du Lan thôi miên anh khiến anh yêu tôi. Trả lời được câu hỏi ấy hãy tới tìm tôi. Bây giờ thì anh về đi.”



“Em vừa nói gì cơ?” Lục Thiếu Quân rất bất ngờ về những lời nói của Đỗ Hiểu Linh. Anh định hỏi gì đó nhưng mà cô lại dứt khoát đứng lên, lộ ý muốn tiễn khách. Lục Thiếu Quân cũng không làm khó cô, nhanh chóng đứng lên rồi rời đi. Chưa bao giờ anh thấy rối loạn như vậy. Hóa ra cảm xúc của Đỗ Hiểu Linh lại có thể ảnh hưởng đến tâm lý của anh như vậy.



Lục Thiếu Quân trở về, Ngụy Tử Việt lái xe chờ sẵn, nhìn thấy chủ nhân khuôn mặt không mấy tự nhiên thì phát giác có chuyện liền hỏi:.



“Lục tổng, có chuyện gì vậy ạ?”



Lục Thiếu Quân ngước mắt lên nhìn Ngụy Tử Việt, rất nhanh anh nói:



“Điều tra cho tôi toàn bộ thông tin của Trần Du Lan từ trước tới nay, từ chuyện nhỏ nhất cũng phải điều tra.”



Ngụy Tử Việt cực kỳ bất ngờ, anh ta hoài nghi hỏi lại:



“Lục tổng muốn điều tra cô Trần ạ?”



“Đúng thế. Thật chi tiết vào.”



Lục Thiếu Quân nói xong thì cực kỳ mệt mỏi, anh ngả người ra sau ghế để mặc cho Ngụy Tử Việt chở mình về Châu Giang Đế Cảnh.



“Lục tổng! Phu nhân đã về. Phu nhân chờ ngài trong phòng ạ.”



Vừa thấy bóng xe của Lục Thiếu Quân trở về, Tiểu Hồng vội vã chạy ra ngoài thông báo. Lục Thiếu Quân khẽ nhíu mày lại. Không nhanh không chậm anh bước lên trên lầu để nói chuyện với mẹ mình.



“Mẹ! Mẹ đã về rồi ạ?” Lục Thiếu Quân cất tiếng nói. Trải qua nhiều chuyện, là một người con, anh không hẳn trách cứ mẹ mình, bởi vì anh biết Tô Tố Như cũng là vì anh. Vậy nên lúc này quan hệ hai mẹ con vẫn rất bình thường.



“Ừ. Về rồi. Nếu không về thì cũng không biết con lại thiếu sáng suốt đến thế.” Tô Tố Như chầm chậm nói.



Lục Thiếu Quân không hiểu hết ý của mẹ mình, anh ngẩng lên nhìn Tô Tố Như mà hỏi lại:



“Ý mẹ là sao?”



“Còn sao trăng cái gì? Con xem tin tức rồi đúng không? Chuyện này là sao? Con còn định để cho Trần Du Lan tác oai tác quái đến bao giờ nữa?” Tô Tố Như có vẻ rất gay gắt vì chuyện đang lan truyền trên mạng.



Lục Thiếu Quân còn chưa hết bất ngờ thì Tô Tố Như lại tiếp tục quạt vào mặt Lục Thiếu Quân khiến anh sửng sốt:



“Đừng có nói là con không biết cái phốt này là do Trần Du Lan làm đấy nhé. Cái thủ đoạn dơ bẩn đó cô ta có thể làm ra được, con còn giữ bên cạnh sẽ có ngày hại đến Tiểu Thành, hại đến… con dâu mẹ.”



“Mẹ vừa nói cái gì?” Lục Thiếu Quân nghe xong bất ngờ đến khó tin, anh cất lời hỏi lại.



Tô Tố Như hơi ngượng ngùng, nhưng rồi bà ta mím môi nói:



“Mẹ đã nghĩ rất kỹ rồi. Chuyện với Đường Thanh Minh là một chuyện, nhưng đối với Đỗ Hiểu Linh và Tiểu Thành mẹ có lỗi rất nhiều, giờ chuộc lỗi thế nào cũng không được, mẹ sẽ lên chùa sám hối, không về để ảnh hưởng đến cuộc sống vợ chồng của các con. Nhưng trước lúc đó, bất cứ ai gây bất lợi cho Hiểu Linh mẹ sẽ không tha thứ. Nếu chuyện này con không xử lý thì mẹ sẽ xử lý.”



Lục Thiếu Quân cũng không ngờ được Tô Tố Như lại có thể nói những lời này. Lòng anh rất vui. Anh nói:



“Mẹ! Cảm ơn mẹ. Được mẹ chúc phúc là điều con vui không gì bằng.”



“Nói thừa.” Tô Tố Như hạ giọng nói.







Trời về đêm, Lục Thiếu Quân nhìn về những ánh đèn ngoài kia. Ánh sương bàng bạc phủ xuống khu vườn với những tán cây xanh thẫm. Tâm trạng anh có phần ưu tư. Bóng dáng đơn độc này của anh đã theo anh nhiều năm liền. Và trong năm tháng tuổi thơ ấy, ấm áp nhất chính là nụ cười mà cô bé thả diều năm đó dành cho anh.



“Trần Du Lan! Em thật sự đã không còn là cô bé thả diều năm đó ngây thơ đơn thuần nữa. Thật sự không còn nữa.”



Lục Thiếu Quân cầm tập hồ sơ mà Ngụy Tử Việt đem tới chầm chậm bước vào nhà.



Màn đêm đã phủ xuống mọi ngõ ngách, khi ấy, ánh sáng mặt trời không còn, mảng đen tối nhất của con người cũng cứ thế mà bộc lộ.







Ngày hôm sau, tin tức về sự việc của Đỗ Hiểu Linh và Lục Thiếu Quân vẫn đứng top tìm kiếm nóng. Trần Du Lan giữa scandal của gia đình thì nhờ vào sự việc này nhận về không ít cảm thông, thậm chí cư dân mạng còn khóc thay cho cô ta, yêu cầu Đỗ Hiểu Linh xóa bỏ lễ cưới, chủ động rút lui để tác thành Trần Du Lan với Lục Thiếu Quân.



“Cô ta cũng tốn bộn tiền mua thủy quân chứ ít à!”



Đỗ Hiểu Linh thích thú vừa cắn hạt dưa vừa uống trà xem tin tức cùng với Ninh Tiểu Sảnh.



“Cô không tức giận à? Đó là chồng sắp cưới của cô đó.”



Ninh Tiểu Sảnh có phần hiếu kỳ. Thấy thái độ của Ninh Tiểu Sảnh, Đỗ Hiểu Linh lấy làm kỳ lạ mà hỏi:



“Cô biết rõ mọi chuyện ân oán giữa tôi và Lục Thiếu Quân mà. Với những điều đó, cô nghĩ tôi nên bận tâm chuyện trong lòng anh ta có ai không à?”



Ninh Tiểu Sảnh thở dài, định nói gì đó thì bản tin đột ngột vang lên tiếng phát thanh viên.



“Ngay lúc này, tại khách sạn Lục thị, Lục tổng mở họp báo về những lùm xùm gần đây trong chuyện tình cảm của anh. Họp báo được đài chúng tôi truyền hình trực tiếp, mời quý vị theo dõi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK