“Tuyết Kỳ, con câm đó mà về thì rắc rối đấy con biết chưa?”
Đỗ Tuyết Kỳ hoang mang cực độ, cô ta không ngừng cắn móng tay mình và kích động đi lại trong phòng.
“Con biết mà mẹ. Vậy nên con cũng đang loạn lên đây. Con câm đó giỏi nhất là quyến rũ Thiếu Quân, rồi chỉ mấy ngày sẽ lại bò lên trên giường anh ấy.”
Vạn Như Ngọc hừ lạnh một cái, đôi mắt cực tăm tối.
“Cái chính là cô ta không thể chết, mà cũng không thể ở lại nhà họ Lục được. Vì cái bản di chúc của lão già họ Đỗ kia phải giữ nó sống. Con chỉ có thể tự mình đối phó.”
“Đối phó. Làm sao đối phó?” Đỗ Tuyết Kỳ hỏi mẹ mình, cũng chính là hỏi bản thân, ánh mắt đầy toan tính và thù hận.
“Tô Tố Như. Đúng rồi. Tô Tố Như.” Đỗ Tuyết Kỳ đột nhiên nghĩ đến người mẹ chồng bấy lâu nay bị giam lỏng tại chùa này. Cô ta mừng như bắt được vàng liền hồ hởi.
“Con nói đúng đó. Con cần đi thăm bà ta một chuyến. Chỉ cần Tô Tố Như trở về sẽ có thêm một người đối phó Đỗ Hiểu Linh, như vậy thậm chí con chẳng cần ra tay thì cô ta cũng khó sống.”
Vạn Như Ngọc cất tiếng phân tích. Đỗ Tuyết Kỹ nghe xong lòng cực kỳ phấn khích. Đúng là chỉ cần Tô Tố Như về thì cô ta sẽ chẳng hề tốn công tốn sức cũng nhổ được cái gai trong mắt.
…
Nhiều ngày trôi qua, trong phòng Đỗ Hiểu Linh, cô run run cầm tờ báo trên tay.
“Bác sĩ Lăng Tuấn Dương, người thừa kế của Lăng thị có mặt trên chuyến bay bị rơi ngày hôm qua xuống biển Hà Hải.”
Lục Thiếu Quân vừa vặn bước vào, liếc mắt một cái liền cau mày.
“Sao hả? Em xót xa sao?”
Đỗ Hiểu Linh giật mình chạy đến bên cạnh Lục Thiếu Quân gần như van nài, cô đưa tay nói với ngôn ngữ ký hiệu:
“Lục Thiếu Quân, Lăng Tuấn Dương sao rồi? Có tin tức gì không?”
Vừa hỏi, ánh mắt của cô đỏ hoe, nước mắt giàn giụa chảy xuống.
“Em muốn biết sao? Đúng thế, hắn mất tích rồi đó. Gần như các hành khách trên chuyến bay đã thiệt mạng rồi.”
Lục Thiếu Quân cong môi nói, bàn tay anh cuộn lại để kìm chế cơn giận. Thực tế Lăng Tuấn Dương vừa mới được xác nhận không có lên chuyến bay gặp tai nạn. Nhưng chứng kiến những giọt nước mắt Đỗ Hiểu Linh dành cho đối phương thì lòng ghen tuông lại nổi lên:
“Xoảng! Xoảng! Em thật muốn tức chết tôi sao? Em nói. Em nói tôi nghe xem.” Lục Thiếu Quân sáp lại, đôi bàn tay gì chặt lấy cổ Đỗ Hiểu Linh, từng tia giận giữ trút lên người cô.
“Sao không nói? Em có thể nói được cơ mà? Em khinh tôi sao?” Lục Thiếu Quân lại tiếp tục gào. Viền mắt anh đỏ lên, nhìn vào đáy mắt anh không chỉ có tức giận mà còn là đau khổ tột cùng, một cảm giác bị phản bội, bị qua mặt xâm chiếm lấy anh.
“Ặc... Sặc!”
Đỗ Hiểu Linh có chút không thở nổi vì bàn tay như gọng kìm của đối phương đang khóa chặt cổ cô. Sự sợ hãi trỗi dậy, Đỗ Hiểu Linh mặt dần tái đi, bàn tay đưa ra cầu khẩn.
“Xin anh…”
Lục Thiếu Quân không hề bớt giận, trái lại anh như núi lửa phun trào.
“Trước đây khi tôi đuổi em ra khỏi đây, em đã cầu xin tôi như thế nào để được ở bên Tiểu Thành? Em đã khổ sở thế nào? Tôi đã tin, đã tin cái tình mẫu tử vĩ đại của em.”
Lục Thiếu Quân y như muốn khóc. Thanh âm vụn vỡ trong anh, lòng anh cũng như vậy, thật sự thấy đau khổ vì sự mất tích của cô. Nhưng rồi kết quả trước mắt anh lại khiến anh như biến thành trò cười.
“Em đã về nhà họ Lục, vậy mà cái tên Lăng Tuấn Dương lại đem cái lý do em bị bắt cóc để lừa tôi giúp em? Em nghĩ tôi là ai? Là kẻ để các người đùa bỡn trên lòng bàn tay sao? Đúng. Hắn đã mất tích rồi, có thể đã chết rồi đó. Tôi nên vui phải không?”
Đỗ Hiểu Linh không ngừng xua tay, cảm giác khó thở khiến cho mắt cô mờ dần đi. Vậy nhưng, Lục Thiếu Quân không hề có ý định buông tha cô. Anh tiếp tục gay gắt chất vấn:
“Em đi biền biệt hai tháng, không ngó ngàng gì đến con mình. Em làm mẹ kiểu gì vậy? Hóa ra tình cảm mẹ con của em vốn chỉ là diễn phải không? Em giỏi lắm, diễn xuất của em giỏi lắm!”
Lục Thiếu Quân không cho Đỗ Hiểu Linh giải thích bất cứ điều gì. Anh chỉ biết kết tội, kết tội và kết tội. Bàn tay rắn chắc của anh không có một chút khoan nhượng nào.
“Tuấn Dương…” Đỗ Hiểu Linh lúc này trong lòng chỉ duy nhất quan tâm đến một thứ, cô khó nhọc kêu lên. Nhưng thanh âm bị bàn tay bóp chặt lại nơi cổ họng trở nên méo mó. Tim cô đau như muốn nứt ra.
“Cậu chủ… cô Hiểu Linh không thở được.” Lâm Duy Kiên đứng bên cạnh, phát giác khuôn mặt Đỗ Hiểu Linh đã tái đi, oxy không lên được, mắt đã dần u tối vội vàng hốt hoảng khuyên can.
Lục Thiếu Quân vừa nghe lời Lâm Duy Kiên nói, ánh mắt đục ngầu thù hận của anh thoáng biến đổi, anh lập tức nhìn cô, bất giác buông lỏng tay ra.
“Khụ… Khụ!”
Đỗ Hiểu Linh ngồi sụp xuống, ho lên mấy tiếng, tay vuốt ngực với một hy vọng có thể hít được nhiều không khí hơn. Nhưng cô vẫn không từ bỏ việc muốn biết sự an nguy của Lăng Tuấn Dương liền lập tức ôm lấy chân Lục Thiếu Quân:
“Tuấn Dương sao rồi?”
Lục Thiếu Quân nghe câu nói khó nhọc phát ra từ miệng Đỗ Hiểu Linh thì tim như vỡ vụn. Cô im lặng năm năm khi ở bên anh, nhưng câu nói duy nhất nói với anh lại để hỏi về an nguy của một gã đàn ông khác.
Lục Thiếu Quân xoay người, bước ra cửa, anh không quên buông một lời tàn nhẫn:
“Em đừng hòng biết một chút thông tin nào về hắn. Kể từ hôm nay em không được ra khỏi đây nửa bước, một tuần gặp Tiểu Thành một lần. Tôi là vì con, nếu không phải Tiểu Thành quá yếu đuối thì tôi cũng sẽ không đồng ý cho gặp. Em không xứng đáng làm mẹ.”
Tiếng cửa sập lại, trong phòng, bóng tối và lạnh lẽo lại bao trùm, chút ánh sáng hiu hắt từ bên ngoài cửa sổ lọt xuống khe lá hắt vào cũng không đủ thắp lên ấm áp.
...
Nửa tháng sau, Tô Tố Như trở về nhà họ Lục, suốt mấy tháng chịu cảnh ở chùa để tu tâm dưỡng tính Tô Tố Như chẳng những không ổn hơn mà còn thêm căm hận.
“Mẹ chồng, những tháng qua con câm kia nó cấu kết với Lục Tư Phàm để cho anh ta nắm trọn quyền hành ở Lục thị. Không những thế nó còn khiến anh Thiếu Quân tin tưởng đưa nó vào đoàn đội thiết kế, kết quả là nó bán đứng anh ấy. Thiếu Quân có nhận ra cũng đã muộn. Lục Tư Phàm đã nắm trọn quyền điều hành khu dự án đô thị phức hợp ấy rồi. Mẹ nói xem, một con câm mà còn ghê gớm như vậy. Nếu như nó thật sự nói được như điều tra phía Lăng Tuấn Dương thì còn nguy hiểm ra sao.”
Tiếng Đỗ Tuyết Kỳ cứ văng vẳng trong đầu bà ta khiến Tô Tố Như hận không thể một tay xé xác Đỗ Hiểu Linh ra.
Nhìn đống ảnh được ghép tinh vi trên bàn, Tô Tố Như nở một nụ cười quỷ dị. Bà ta nói với Lý Khắc Tư:
“Khắc Tư, cậu chủ đã về chưa? Khi nào cậu chủ về bảo nó đến phòng tôi ngay.”
Lý Khắc Tư vâng dạ rồi đi ra ngoài cửa. Nhìn thấy bóng dáng Lục Thiếu Quân vừa vặn đang bước vào nhà vội vã đi ra chào hỏi:
“Cậu chủ, phu nhân cho gọi cậu vào phòng.”
“Có chuyện gì? Để sau được không?” Lục Thiếu Quân có vẻ mệt mỏi hỏi lại.
“Thưa cậu chủ, là chuyện quan trọng ạ!” Lý Khắc Tư lắp bắp nói, không dám nhìn vào mặt đối phương.
Lục Thiếu Quân hừ một tiếng rồi đưa chân bước về phía phòng Tô Tố Như. Vừa mới bước vào, anh đã nhìn thấy khuôn mặt cau có của mẹ mình. Bà ta đang ngồi trên ghế, sẵng giọng:
“Về rồi đấy à? Mau ngồi xuống đi!”
Lục Thiếu Quân liếc mắt một cái. Trên bàn trà, những bức ảnh lộn xộn vứt ở đó. Tô Tố Như đay nghiến mắng:
“Mẹ sinh con ra mắt sáng, giờ con lại vì một con câm mà hồ đồ như vậy sao? Con nhìn đi, con nhìn xem nó đã làm những cái gì, ngủ với ai? Suốt hai tháng nó để cho Tiểu Thành khổ sở ở nhà để đi hú hí với trai. Có loại phụ nữ nào không biết liêm sỉ như nó không?”
Lục Thiếu Quân tái mặt. Anh đưa tay nhặt những tấm ảnh trên bàn trà lên. Ánh mắt anh như bầu trời vừa sáng đã lập tức nổi lên giông gió, mây đen kéo về.
“Mẹ, những bức ảnh này là sao?”
“Còn sao cái gì? Đây là mẹ cho người hack điện thoại của Lăng Tuấn Dương. Con nhìn xem, những bức ảnh xấu hổ thế này mà chúng còn lưu lại làm kỷ niệm trong điện thoại. Đúng là…”
Lục Thiếu Quân nghe như sét đánh giữa trời quang. Nhìn ánh mắt tức giận và khinh ghét của mẹ mình anh không hề thấy một tia giả dối nào. Nhưng lòng vẫn không muốn tin chuyện này là thật.
“Con sẽ cho điều tra lại.”
“Còn điều tra cái gì? Sự thật rành rành ra như vậy. Mẹ có lý do gì để mà đặt điều cho con câm ấy chứ? Con biết nó không danh không phận ở trong nhà này. Nuôi nó cũng chỉ thêm chút cơm, mẹ đâu có phiền. Nhưng con là nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà rồi biết chưa?”
Tô Tố Như lần nữa cất tiếng đay nghiến. Ánh mắt bà ta âm thầm dò đoán con trai mình. Có thể nhận ra anh đã gần như muốn điên lên. Bàn tay cuộn những bức ảnh lại, kích động gần như muốn xé nát chúng.
“Hừm. Đỗ Hiểu Linh!” Lục Thiếu Quân gầm lên rồi đứng lên khỏi đó, bước thật nhanh về phía căn phòng của Đỗ Hiểu Linh.
Trong phòng, Đỗ Hiểu Linh cuộn trong chăn mệt mỏi đến mức không còn một chút sức lực nào. Ánh mắt đau khổ nhìn vào vệt sáng bên ngoài kia. Tim cô như vỡ ra từng mảnh vụn bởi những câu nói đau lòng mỗi ngày của Thiếu Quân.
“Rầm!” Lục Thiếu Quân một cước đá văng cánh cửa phòng. Anh gào lên:
“Đỗ Hiểu Linh! Em mau ra đây!”
Đỗ Hiểu Linh hoàn toàn thẫn thờ. Cô đã không còn đủ sức để hoảng sợ, để đau lòng mỗi lần anh tới nữa. Cô vẫn cho rằng Tuấn Dương có thể đã chết, vậy nên cô đau khổ đến tột cùng, tâm trí cũng không còn nghĩ đến những nỗi đau khác nữa.
“Đỗ Hiểu Linh! Tôi đang nói chuyện với em!” Lục Thiếu Quân quát ầm lên, bàn tay thô bạo nhấc Đỗ Hiểu Linh ra khỏi giường rồi vứt cô xuống dưới đất như một bao cát.
Khuôn mặt Đỗ Hiểu Linh hốc hác, xanh xám, còn nổi những nốt dị ứng do đồ ăn. Mái tóc dài buông xõa phủ xuống che kín mặt. Hốc mắt trũng sâu hoàn toàn trống rỗng và vô hồn.
“Hay lắm, đến bấy giờ nhìn tôi em cũng lười biếng. Em căm hận tôi như thế là bởi vì tôi chia cách em khỏi tình yêu của mình đúng không?”
Đỗ Hiểu Linh hơi nhíu mày lại. Khác với sự tra tấn về thể xác trước đây của Đỗ Tuyết Kỳ và Tô Tố Như thì sự tra tấn tâm lý của Lục Thiếu Quân khiến cho cô như chết tâm vậy. Bàn tay Lục Thiếu Quân ném tới tập ảnh, chúng rơi lả tả xuống dưới sàn.
“Em nói đi, những thứ này là sao?”
Đỗ Hiểu Linh không nhặt lên, chỉ đảo mắt liếc một cái, không nhịn được nhếch môi cười.
Hóa ra để triệt để khép tội cô, đến chuyện đồi bại như thế này anh cũng nghĩ ra được. Anh là muốn hủy hoại thanh danh cô và thanh danh Lăng Tuấn Dương? Thanh danh của một người đang mất tích?
“Em không có gì chối cãi đúng không? Em không chối cãi được chứ gì?”
Lục Thiếu Quân muốn điên lên. Nếu như Đỗ Hiểu Linh lúc này khóc lóc nói với anh lời xin tha thứ thì có lẽ anh đã không quá đau lòng đến thế. Nhưng cô lại chỉ nhếch môi cười. Nụ cười đó như là sự khẳng định sự thật đang phơi bày trước mặt.
“Anh ấy đã mất tích rồi mà anh không muốn buông tha sao?” Đỗ Hiểu Linh đưa tay ra hiệu, ánh mắt vừa tang thương lại vừa có phần chua xót.
Lục Thiếu Quân kinh động. Anh liếc nhìn cô từ trên xuống dưới. Cô lúc này không khác gì một cái xác vô hồn. Hóa ra suốt thời gian qua cô luôn nghĩ Lăng Tuấn Dương mất tích, cô biến thành một kẻ thân tàn ma dại như vậy vì một gã đàn ông khác.
“Tôi phải tính toán với hắn. Dù hắn có chết tôi cũng phải đào mồ lên để mà tính toán với hắn.”
Lục Thiếu Quân như thét vào mặt Đỗ Hiểu Linh. Ánh mắt cô vì một khắc này mà lóe lên một tia chớp phẫn uất rồi lập tức lại rơi vào tăm tối. Cô cười lớn:
“Ha ha ha… Ha ha!...” Cười xong, cô gạt phăng tất cả mọi thứ trước mặt rồi lại trở về chiếc giường của mình nằm xuống như một người vô hồn.
Đỗ Hiểu Linh vẫn không một biểu cảm. Suốt nửa tháng nay cô đã sống như một cái xác không hồn, mỗi tuần chỉ chờ đợi ngày được gặp Tiểu Thành qua khe cửa. Bàn tay nhỏ nhắn và tiếng nói véo von đó là lẽ sống duy nhất của cô. Lăng Tuấn Dương có thể đã chết rồi. Người đầu tiên không một chút lợi dụng cô có thể đã chết rồi.
Đỗ Hiểu Linh thấy lòng mình như mưa rào cuồn cuộn. Cô không hề nhìn Lục Thiếu Quân, đối với cô mà nói anh ở trong cô chỉ có hận.