“Phục vụ! Mang rượu lên đây!”
Từ trong phòng VIP tiếng Lục Thiếu Quân gọi phục vụ liên tục. Từng tốp nhân viên mang không biết bao nhiêu rượu đến.
“Có mau lên không? Các người chán làm việc rồi à?” Lục Thiếu Quân tiếp tục quát tháo.
Dưới ánh đèn căn phòng, khuôn mặt tuấn tú của anh như thấm đẫm cảm giác ê chề bi ai lại thêm bộ dạng cáu kỉnh như đeo pháo tép khiến cho người khác không dám lại gần.
“Ăn cơm cùng nhau? Còn nấu ăn cho nhau?”
Lục Thiếu Quân đưa chén ra trước mặt, chỉ vào bóng phản chiếu của mình trên chai rượu như là đang nói với Đỗ Hiểu Linh. Trong đầu lúc này anh chỉ thấy hình ảnh hai người đó ở cạnh nhau, cùng ăn cơm vui vẻ. Cơn giận lại bùng lên.
“Lục Thiếu Quân, mày mọc sừng rồi. Trên đầu mày có hai cái sừng to tướng. Đáng cười biết bao. Đỗ Hiểu Linh, cô là đồ lừa đảo. Cô có thể nói mà bao năm nay không một lần mở miệng với tôi…”
Lục Thiếu Quân vừa nói vừa cười. Nụ cười đầy ý chế giễu chính bản thân mình. Cảm giác bị phản bội chưa bao giờ là dễ chịu với một gã đàn ông.
“Reng…”
Màn hình điện thoại đột nhiên sáng. Trong phòng VIP có thể nghe rõ được tiếng chuông.
Lục Thiếu Quân phớt lờ nó. Anh trực tiếp ném cái điện thoại ra ghế sô pha. Nhưng thật không may khi anh ném xuống, tay lại vô tình gạt vào nút nghe máy, lại để loa ngoài:
“Thiếu Quân, anh có đó không?”
Tiếng nói của Trần Du Lan cất lên. Lục Thiếu Quân thoáng nhíu mày lại, đưa tay cầm lấy cái điện thoại.
“Hừm.”
Từ đầu dây bên kia Trần Du Lan đã nghe rõ hơi thở và cái hừ lạnh của Lục Thiếu Quân, theo bản năng Trần Du Lan nhăn mặt lại, vẫn còn chưa dám tin tưởng xác định.
“Lục Thiếu Quân anh sao đấy?”
“Không có gì.”
Lục Thiếu Quân có vẻ lạnh nhạt nói, hoàn toàn là kiểu nói cho qua chuyện mà thôi.
Trần Du Lan bên này chẳng biết có nghe ra tâm trạng của đối phương hay không mà đột nhiên bật khóc nấc lên:
“Thiếu Quân à… Em thật đáng hận. Em đã nói, cũng tự dặn mình sẽ vứt bỏ đoạn tình cảm với Lăng Tuấn Dương. Nhưng em lại không làm được… Hức… Em phải làm sao đây anh?”
Phía đầu dây bên kia, Lục Thiếu Quân nghe như không nghe, tiếp tục rót rượu uống. Trong đầu anh lúc này chỉ là hình ảnh của Đỗ Hiểu Linh đang ở cùng Lục Tư Phàm, bàn tay cuộn lại đè nén nỗi tức giận.
“Chúng ta quen nhau từ sớm, anh cũng biết Tuấn Dương đối với em quan trọng đến thế nào. Bây giờ anh ấy bỏ đi, còn không cho em biết nơi đến, em muốn tìm anh ấy. Thiếu Quân, anh có thể giúp em tìm nơi ở của Tuấn Dương không anh?”
Trần Du Lan tiếp tục nức nở, mà ở đầu dây bên này, Lục Thiếu Quân vừa uống thêm một chén nữa.
“Ực…”
“Thiếu Quân, sao anh không nói gì? Em…”
“Cứ nói.” Lục Thiếu Quân lạnh lùng. Trần Du Lan như cảm thấy người đàn ông này không dồn toàn bộ sự chú ý vào câu chuyện của mình nữa, lòng thảng thốt lo sợ, một hồi mới dám ướm chừng nói:
“Em… biết tình cảm của anh dành cho em. Em cũng biết đòi hỏi của em đối với anh rất quá đáng. Nhưng… em không cách nào làm chủ được trái tim mình. Em cần tìm anh ấy. Anh giúp em đi mà!”
Tiếng nức nở vang lên rất đau lòng. Lục Thiếu Quân hoàn toàn mơ hồ, rượu làm anh mất tập trung, hoàn toàn không nghe hết những gì Trần Du Lan nói, thậm chí có chút phớt lờ.
“Thiếu Quân… anh đâu?”
“Hiểu Linh… Đỗ Hiểu Linh…” Từ bên này Lục Thiếu Quân bắt đầu ngấm hơi rượu, không ngừng gọi tên Đỗ Hiểu Linh.
Trần Du Lan mơ hồ nghe thấy. Lúc đầu cô ta còn tưởng bản thân nghe lầm. Cô ta lần nữa hỏi lại:
“Thiếu Quân, anh có nghe em nói không? Em là Du Lan.”
“Hiểu Linh à… em tại sao…?
Nói xong câu này anh gần như gục xuống, Trong đầu ngập tràn hình ảnh của Đỗ Hiểu Linh bên cạnh khung vẽ. Cả không gian như vì mình cô mà tỏa sáng.
“Lục Thiếu Quân!” Trần Du Lan tiếp tục gọi.
Nhưng đối diện với những tiếng gọi trong điện thoại của cô ta chỉ là sự im lặng của lời nói và âm thanh những chén tách va vào nhau. Cô ta nhăn mặt lại, tự động ngắt máy. Hồi lâu sau nhìn chằm chằm cái điện thoại chờ đợi cũng không thấy bất kỳ một cuộc gọi nào từ Lục Thiếu Quân. Lòng Trần Du Lan có chút bất an.
“Đỗ Hiểu Linh… người này là ai?”
…..
Biệt thự Giang Thành Đế Cảnh.
Đỗ Tuyết Kỳ trở về từ Tùng Hải, ngồi trên sô pha, gọi ba, bốn người làm trong nhà xếp thành hàng trước mặt hỏi chuyện:
“Tôi không có ở đây, trong nhà có chuyện gì hay không?”
Lý Khắc Tư cúi gằm mặt, hai vành tai đỏ lên đứng bên cạnh đó là Tiểu Hồng cũng đang mím môi không dám nói gì cả.
“Các người bị câm hay sao mà tôi hỏi không nói gì?”
Đỗ Tuyết Kỳ giận dữ đập bàn. Cô ta đứng lên khỏi ghế, chầm chậm xoay quanh Lý Khắc Tư:
“Bà nói đi!”
Lý Khắc Tư hơi run rẩy. Không phải bà ta không muốn nói mà cái chính là không biết phải nói với Đỗ Tuyết Kỳ thế nào để bản thân ít liên lụy nhất.
“Người đâu?” Từ bên ngoài tiếng Lâm Duy Kiên cất lên phá tan bầu không khí nặng nề với Lý Khắc Tư lúc này. Đỗ Tuyết Kỳ theo phản xạ quay lại hướng âm thanh.
“Thiếu Quân!” Vừa nhìn thấy anh, Đỗ Tuyết Kỳ đã vội vã chạy lại.
“Sao lại say tới mức này cơ chứ?” Đỗ Tuyết Kỳ đỡ Lục Thiếu Quân từ tay Lâm Duy Kiên, khẩn trương đưa anh về phòng nghỉ ngơi.
“Hừ… Sao lại là cô?”
Lục Thiếu Quân kéo Đỗ Tuyết Kỳ lại, hai tay áp vào má cô ta, nhìn gườm gườm rồi ngay lập tức chán ghét đẩy ra.
Lúc này trong nhà còn rất nhiều người làm, Đỗ Tuyết Kỳ có chút mất mặt nói:
“Thiếu Quân, anh say quá rồi!”
Lục Thiếu Quân cười khẩy, đẩy cô ta ra mạnh hơn:
“Tôi không say! Cô là Đỗ Tuyết Kỳ, con rắn độc tâm cơ, tôi không say!”
Đỗ Tuyết Kỳ tái mặt, răng nghiến ken két. Trước giờ anh có chán ghét cô ta cũng không bao giờ trước mặt người khác công khai sỉ nhục. Nhưng thời gian này không có sự che chở của Tô Tố Như, Đỗ Tuyết Kỳ càng trở nên đáng giận trong mắt Lục Thiếu Quân.
“Lâm Duy Kiên, đưa anh ấy về phòng đi.” Đỗ Tuyết Kỳ ngượng ngùng nói. Cô ta cũng không muốn tiếp tục bị ăn chửi trước mặt người làm như thế.
“Cô cút đi, cút về Tùng Hải. Tôi không muốn thấy bất kỳ ai mang họ Đỗ ở cái nhà này. Đáng chết! Đáng chết!” Lục Thiếu Quân như bùng lên cơn giận, hoàn toàn không xem đối phương ra gì, miệng chửi, tay khoát khoát muốn đuổi.
Đỗ Tuyết Kỳ tức quá, nhưng không làm gì được đành phải nhịn xuống. Cô ta cười giả lả:
“Khi nào anh tỉnh, chúng ta nói chuyện sau.”
Nói xong câu này cô ta bỏ đi trước. Lục Thiếu Quân cũng được Lâm Duy Kiên đưa về phòng nghỉ, dáng người cao cao của anh đổ xiêu vẹo trên hành lang.
Đỗ Tuyết Kỳ trở về phòng mình, nhấc điện thoại gọi cho Giang Minh Anh. Nói chuyện hồi lâu xem như nắm được mọi tình hình. Cô ta nghiến răng nói:
“Đỗ Hiểu Linh, cuối cùng cái gai này cũng đã được nhổ đi. Giang Minh Anh, cô làm rất tốt. Chuyện sau này cô cứ yên tâm, tôi không để cô thiệt.”
Giang Minh Anh vừa nghe đã như mở cờ trong bụng cất tiếng vui vẻ:
“Không có gì, cô là mợ chủ của nhà họ Lục, loại ung nhọt như Đỗ Hiểu Linh không nên giữ lại làm gì.”
“Chuyện này cô nhất định không để người thứ ba biết, nhớ chưa?”
Đỗ Tuyết Kỳ bình tĩnh căn dặn, lời nói mang cả ý đe dọa. Giang Minh Anh thấy thế thì vội vã xoa dịu:
“Cô yên tâm đi, tôi nhất định giữ kín.”
Đỗ Tuyết Kỳ cúp điện thoại, Giang Minh Anh cũng xoay người tắt đèn trong phòng, trong lòng dâng lên mối nghi ngờ không rõ:
“Rốt cuộc Đỗ Hiểu Linh này chỉ đơn thuần là chị em cùng cha khác mẹ với Đỗ Tuyết Kỳ hay còn ẩn tình gì khác nữa?”
Nghĩ một hồi, cô ta tặc lưỡi:
“Thôi kệ đi, được việc của mình là được.”
Ngoài kia, sương đêm đã phủ dày, ánh đèn bàng bạc. Đêm thành phố chưa bao giờ ngủ.