• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Thiếu Quân liếc mắt nhìn Đỗ Hiểu Linh. Từng lời cô vừa nói anh nghe không sót một chữ. Trong lòng anh vừa chua xót vừa bẽ bàng.



“Lục Thiếu Quân không là cái thá gì.” Anh tự giễu chính mình. Anh biết Đỗ Hiểu Linh không nói dối. Trải qua nhiều chuyện anh đã nhận ra từ đầu Đỗ Hiểu Linh luôn là vì con trai mình. Cô chưa từng coi trọng thứ gọi là tình yêu nam nữ.



Bao nhiêu năm qua sống một cuộc sống khổ sở đày ải cô vẫn tiếp tục bước, cam chịu bước cũng chỉ vì muốn che chở Tiểu Thành. Cô chưa từng có mộng tưởng gì về danh phận, địa vị, tiền tài. Lúc này nghe lời cô nói Lục Thiếu Quân càng thêm tự trách. Hiểu về con người cô lúc này liệu có muộn rồi không?



“Lục Thiếu Quân! Anh cứu em đi! Anh thương em năm năm qua khổ sở làm một người vợ trên danh nghĩa của anh đi mà. Đừng tuyệt tình như thế!”



Đỗ Tuyết Kỳ đột nhiên bò lê tới ôm lấy bàn chân của Lục Thiếu Quân. Nhưng anh đứng đó như tượng đá, hoàn toàn chẳng bận tâm đến cái gọi là thương xót cho Đỗ Tuyết Kỳ.



“Đỗ Tuyết Kỳ, chuyện nào ra chuyện đấy. Trước đây, hôn ước là của Hiểu Linh, cô vốn là tính kế mới có được hôn nhân hợp pháp này. Là tôi đã sai khi đồng ý cưới cô năm đó. Tôi cũng sai khi dung túng cô hại Hiểu Linh hết lần này đến lần khác. Tôi cũng từng cảnh báo cô, nhưng cô lại coi lời tôi như gió thoảng. Cô còn làm tổn thương Tiểu Thành, làm hại đứa con trong bụng Hiểu Linh!”



Lục Thiếu Quân lạnh lùng nói. Từng lời vạch tội đối phương.



Đỗ Tuyết Kỳ bò rạp xuống dưới đất ngước mắt nhìn lên, nhận thấy sự tuyệt tình trong mắt Lục Thiếu Quân thì nhịn không được cười như một người điên:



“Lục Thiếu Quân! Anh là đồ cặn bã. Anh khác gì tôi chứ? Năm năm nay anh đối xử với cô ta thế nào? Với tôi thế nào? Anh nói đạo lý cái gì? Không phải cô ta chỉ là thứ đồ chơi trên giường của anh à? Là cái máy đẻ của anh à? Anh từng coi trọng sao?”



“Im miệng!”



Lục Thiếu Quân quát lên. Lỗi lầm của anh anh luôn dằn vặt, nhưng ngàn vạn lần không muốn bị người khác vạch trần.



“Cứ để yên cho cô ta nói.” Đỗ Hiểu Linh cất tiếng. Cô cười lạnh nhìn sang Lục Thiếu Quân:



“Anh bịt miệng ai chứ? Cô ta nói đâu có sai.”



Lục Thiếu Quân trong lòng kinh động. Anh nhìn Đỗ Hiểu Linh như không dám tin vào những gì mình nghe thấy. Lăng Tuấn Dương ở cạnh cũng không biết làm gì khác hơn là mím chặt môi lại, đè nén sự giận dữ.



“Hiểu Linh, anh biết anh đối xử với em không tốt, anh sai rồi!”



Lục Thiếu Quân đau khổ nói. Anh không nghĩ mình sẽ nhận lỗi với cô trong trường hợp này.



“Sai? Anh không hề sai. Anh không yêu tôi, anh coi tôi là thứ đồ vật trong tay anh. Đối với cảm xúc của anh, đối với tôi, anh không sai.”



Đỗ Hiểu Linh cất tiếng nhấn mạnh. Thanh âm của cô vô cùng cứng rắn, cũng rất lạnh. Tưởng như bao nhiêu năm qua sự lạnh lẽo của lòng người hun đúc thành từng lời cô nói ra hôm nay, tưởng như năm năm qua cô im lặng để chờ một ngày cất tiếng vạch trần tội ác.



“Anh sai.” Lục Thiếu Quân hơi run lên. Anh muốn đưa tay lại phía cô nhưng bàn tay đưa ra lại tự động lui về vì không có đủ dũng khí.



“Đối với những đứa con của anh thì đúng là anh sai.” Đỗ Hiểu Linh bất chợt nói vào lúc không ai ngờ đến.



Lục Thiếu Quân kinh động trong lòng, vốn muốn nói gì đó nhưng Đỗ Hiểu Linh đã cất tiếng trước:



“Tôi chống mắt lên nhìn anh xử lý cô ta thế nào. Chỗ này giao cho anh. Đừng để tôi thất vọng.”



Đỗ Hiểu Linh nói xong quét ánh mắt sắc bén về phía Đỗ Tuyết Kỳ một lần nữa rồi quay người rời đi. Nhưng khoảnh khắc cô vừa quay đi thì Hạ Quân Dao đã hớt hải:



“Không ổn rồi, bệnh viện thông báo Tiểu Thành lại nguy kịch, dấu hiệu trúng độc còn nặng hơn. E là…”



“Cái gì?” Đỗ Hiểu Linh gần như hét lên.



Lục Thiếu Quân cũng không khá hơn, lập tức hỏi dồn:



“Có chuyện gì?”



“Bác sĩ nói phát hiện ra trong cơ thể Tiểu Thành còn một loại độc khác.” Hạ Quân Dao thông báo.



“Ha ha… Ha…” Đột nhiên tiếng cười quỷ dị cất lên phía sau. Tất cả mọi người quay lại nơi phát ra âm thanh.



“Đỗ Tuyết Kỳ! Cô cười cái gì?”



Lăng Tuấn Dương khẩn trương túm lấy Đỗ Tuyết Kỳ. Cô ta bò từ dưới đất lên, ánh mắt đầy ác độc:



“Tôi không chỉ dùng độc của Đường Thanh Minh. Trước khi bà ta đến tìm tôi tôi đã sớm hành động rồi. Ha ha. Có lẽ các người không biết thứ độc rắn ấy đâu. Nó rất khó tìm đó.”



“Cô muốn gì?” Đỗ Hiểu Linh nhìn đối phương lập tức hỏi. Cô biết một khi Đỗ Tuyết Kỳ dám nói ra, cô ta chính là muốn có một thỏa thuận.



Đỗ Tuyết Kỳ quét mắt nhìn một lượt, rồi dừng lại trên người Đỗ Hiểu Linh, chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ phải nói chuyện với Đỗ Hiểu Linh như một người ngang hàng như vậy.



“Chuẩn bị cho tôi ra nước ngoài an toàn. Nếu các người không truy cứu chuyện này nữa tôi sẽ giao thuốc giải. Bằng không, tôi bồi táng cùng thằng nhóc ấy.”



Đỗ Hiểu Linh lặng người. Nhìn vào mắt Đỗ Tuyết Kỳ tất cả đều biết cô ta không nói dối. Trước tình cảnh này đây là uy hiếp duy nhất cô ta có thể tạo ra.



“Cô đừng nằm mơ. Cô sẽ phải chịu tội.” Lục Thiếu Quân rít lên. Mắt long sòng sọc dữ tợn.



“Tôi không mơ. Mạng sống của thằng nhóc ấy leo lét như đèn cạn dầu. Nếu các người còn mất thời gian tra tấn tôi, ép tôi thì sẽ không cứu được nó đâu. Chọn đi. Tôi sẽ đi bây giờ. Đoán chừng đêm nay khi mọi thứ đã ổn định, tôi sẽ giao thuốc giải.”



“Được!” Đỗ Hiểu Linh ngay lập tức nói. Cô không cần đến một giây suy nghĩ.



“Đỗ Hiểu Linh, em…” Lục Thiếu Quân có chút không cam tâm.



“Im miệng! Tôi phải cứu con trai tôi.” Đỗ Hiểu Linh trừng mắt. Lục Thiếu Quân lập tức nín thinh không dám phản bác.



“Tốt. Cuối cùng vẫn chỉ có mẹ thương con. Bây giờ mau để tôi đi. Tôi sẽ để lại thuốc giải.” Đỗ Tuyết Kỳ cười cười nói. Đột nhiên cô ta vì sợ hãi cái chết mà thấy mình có dũng khí để đưa ra thỏa thuận liều lĩnh này. Cô ta chính là đang đánh cược mạng sống của mình.



“Tự tôi sẽ đưa cô ra sân bay.” Đỗ Hiểu Linh cất tiếng nói trong sự bất ngờ của tất thảy.



“Anh đi cùng em.” Chưa đến một tích tắc cả Lăng Tuấn Dương và Lục Thiếu Quân đều lên tiếng.



“Anh vào viện đi. Tôi đi cùng Tuấn Dương. Đỗ Tuyết Kỳ mau đi thôi!”



Đỗ Hiểu Linh cực kỳ dứt khoát. Đỗ Tuyết Kỳ đã là chó cùng dứt dậu. Cô không thể đánh cược tính mạng của con mình được. Trước mắt cô cần bảo vệ Tiểu Thành trước.



Đỗ Tuyết Kỳ vừa lo lắng, vừa có phần háo thắng bước lên xe. Cô ta mang theo túi đồ, Đỗ Hiểu Linh đi theo ngay sau đó:



“Tốt nhất cô đừng giở trò. Một khi Tiểu Thành xảy ra chuyện thì mẹ cô sẽ bồi táng cùng con tôi.” Đỗ Hiểu Linh đe dọa.



Đỗ Tuyết Kỳ biết Hiểu Linh không nói dối. Cô ta chỉ có thể bám víu vào cái thỏa thuận cuối cùng này.



Xe dừng trước sân bay. Quả nhiên người của Vạn Như Ngọc đã chờ sẵn. Vừa thấy Đỗ Hiểu Linh thì kinh động.



“Chúng ta đã thỏa thuận, khi nào máy bay cất cánh tôi sẽ nói chỗ để thuốc giải.”



Đỗ Tuyết Kỳ nói với Đỗ Hiểu Linh, nói xong thì bước về phía người của mẹ mình.



“Cô nên nhớ, mẹ cô trong tay chúng tôi.” Lăng Tuấn Dương nhắc nhở.



Đỗ Tuyết Kỳ gật đầu. Thật ra cô ta chỉ muốn rời đi, không dám vi phạm thỏa thuận, bởi vì Đỗ Hiểu Linh đã trở thành người như hôm nay nhất định sẽ không tha cho kẻ nào khiến Tiểu Thành phải chết. Cô ta không ngu ngốc như vậy. Chừa cho Tiểu Thành con đường sống là chừa cho cô ta con đường lui.



“Tôi đảm bảo!” Đỗ Tuyết Kỳ lần nữa khẳng định.



Đỗ Tuyết Kỳ lên máy bay. Mọi việc đều thuận lợi. Máy bay đã ra khỏi phi trường cũng là lúc Đỗ Hiểu Linh nhận được thuốc giải như dự báo. Cô nhanh chóng lấy thuốc trở về bệnh viện.



“Thuốc đây rồi!” Đỗ Hiểu Linh vội vã đưa cho bác sĩ.”



“Được. Tôi sẽ test nhanh!”



Bác sĩ cầm lấy lọ thuốc trên tay nhanh chóng tới phòng xét nghiệm. Tất cả mọi người đều rơi vào căng thẳng.



Thời gian trôi qua từng phút nặng nề. Đỗ Hiểu Linh không ngừng nhìn về phía cánh cửa phòng cấp cứu. Cô rất sợ rằng chỉ một tích tắc rời đi thôi sẽ có chuyện xảy ra với Tiểu Thành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK