“Chú Lưu, chú đã tìm được địa chỉ của Đỗ Hiểu Linh hay chưa?”
Lưu Thịnh Nam nhanh chóng tiến lại, đưa tới cho Lục Tư Phàm một tờ giấy nhỏ:
“Thưa cậu, đây là địa chỉ của cô Đỗ. Cô ấy đang ở khu Giang Đô Thành. Nhưng mà hôm nay chúng ta có cuộc họp quan trọng, cậu cần đến tập đoàn trước, xe đã chuẩn bị rồi.”
Lục Tư Phàm nhíu mày một cái, liếc nhìn lịch trên đồng hồ đeo tay rồi hừ lạnh:
“Báo mọi người họp trực tuyến trong năm phút nữa, tôi sẽ ngồi trên xe họp, như thế tiết kiệm thời gian hơn.”
Lưu Thịnh Nam không nhịn được mà thở dài một cái, cất giọng bất lực:
“Vậy được, tôi đi thông báo cho Lương Chính Hùng ngay.”
Chiếc xe mất hơn ba mươi phút để đi tới khu Giang Đỗ Thành. Trong lúc đó, Lục Tư Phàm cũng kịp hoàn thành xong cuộc họp trực tuyến của mình.
“Chú Lưu, chú về trước đi. Tôi sẽ về sau.”
Lục Tư Phàm nói xong thì quay người bước đi về phía căn nhà nơi Đỗ Hiểu Linh đang ở. Nhà cô ở trên tầng hai, lại có cửa kính rộng trong suốt, từ dưới này cũng có thể nhìn thấy trên đó.
“Cốc cốc.”
Đỗ Hiểu Linh tỉnh dậy sau một đêm không hề bình yên. Hai mắt cô thâm quầng và sưng mọng. Nghe tiếng cửa mở, cô tưởng đó là Kiều Thi Nhã, vội vã mở cửa.
“Đỗ Hiểu Linh!”
Lục Tư Phàm vừa thấy cô liền cất tiếng. Nhưng đối diện với vẻ mặt vui mừng của anh ta thì cô lại cau mày chán ghét:
“Không chào đón tôi sao?” Lục Tư Phàm cất tiếng nói.
“Anh tới làm gì?” Đỗ Hiểu Linh đưa tay lên diễn đạt. Khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi.
“Tới xem cô sống thế nào. Cô ổn chứ? Nhìn mặt cô kìa.” Lục Tư Phàm không rõ là xuất phát từ áy náy hay vì lý do gì mà lúc này trong lòng chua xót vô cùng khi thấy sự tiều tụy của Đỗ Hiểu Linh chỉ sau có một đêm.
“Tôi có chuyện muốn hỏi anh, thiết kế căn hộ của anh sao lại giống mô hình nhà tôi tặng cho Tiểu Thành vậy?” Đỗ Hiểu Linh vô cùng thắc mắc, không nhịn được mà chủ động hỏi anh trước.
Lục Tư Phàm chăm chú nhìn đối phương một lúc, hiểu ra cô muốn nói cái gì, môi bất giác mím lại.
Chuyện thiết kế này chính anh ta thật hổ thẹn.
Lục Tư Phàm yên lặng hồi lâu, cuối cùng ngẩng đầu cất tiếng:
“Tôi thừa nhận, tôi nhìn thấy mô hình cô làm cho Tiểu Thành nên đã dùng nó để chiến thắng Lục Thiếu Quân. Nhưng cô phải tin tôi, khi tôi làm như vậy không nghĩ được cậu ta sẽ đổ lỗi cho cô, còn đuổi cô ra khỏi nhà như thế này…”
Đỗ Hiểu Linh nhăn mặt, nhìn người đàn ông trước mắt, vẻ ngoài đạo mạo, không ít lần cho cô lời khuyên lại là người lấy thiết kế của cô lòng cô cảm thấy có chút kiêng dè và ghê tởm. Nỗi oán hận vì phải xa rời Tiểu Thành dâng lên trong lòng cô. Đỗ Hiểu Linh quay người, cầm lấy cái gối trên ghế, đập liên tiếp vào mặt Lục Tư Phàm.
“Đỗ Hiểu Linh, bình tĩnh đi!”
Lục Tư Phàm bị quật túi bụi vào mặt đưa tay lên đỡ đòn, miệng không ngừng can ngăn.
Kỳ thực không phải anh ta bị đau.
Mà là lúc này Đỗ Hiểu Linh vừa đánh, vừa kích động đến mức không ngừng khóc nấc lên.
“Hiểu Linh, tôi là đồ khốn, cô đánh đáng lắm. Tôi xin lỗi mà, nhưng cô hãy bình tĩnh lại, đừng khóc nữa.”
Lục Tư Phàm nhanh chóng túm được cái gối. Hai tay anh ta cầm gối, khéo léo rút nó ra khỏi tay Đỗ Hiểu Linh, ngay lập tức bàn tay giữ lấy hai vai đối phương mà trấn an.
“Xin lỗi. Thật lòng xin lỗi cô.”
Nước mắt vẫn không ngừng rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
“Hức…”
Đỗ Hiểu Linh tự lấy tay mình gạt tay Lục Tư Phàm ra. Khuôn mặt lem luốc nước mắt. Cô nhìn lên, ánh mắt chất chồng những phẫn uất của bản thân:
“Tại sao anh làm thế? Tại sao anh phải làm thế? Cả anh và Lục Thiếu Quân chỉ biết lợi ích, chiến thắng, cũng chỉ biết chà đạp người khác. Anh biết nói xin lỗi thì sao? Có khác gì Lục Thiếu Quân đâu? Lời xin lỗi, cơ bản chỉ là lời nói phủi sạch sự tham lam và vô tâm của mình thôi.” Đôi tay cô đưa lên, không ngừng chất vấn đối phương.
Lục Tư Phàm hiểu hết những gì cô biểu đạt. Anh ta cũng hổ thẹn. Lần này là lần đầu tiên Đỗ Hiểu Linh mắng anh hay mắng Lục Thiếu Quân, một người cam chịu và nín lặng như cô phải đau khổ thế nào mới bày tỏ ra hết như vậy chứ? Lần đầu tiên, Lục Tư Phàm thấy thật hối hận vì đã lợi dụng cô.
“Cô nói đúng lắm. Tôi không đáng được tha thứ. Nhưng cô yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm. Chuyện của Tiểu Thành tôi sẽ cố gắng can thiệp.”
Vừa nghe thấy hai từ Tiểu Thành, mắt Đỗ Hiểu Linh sáng lên, những phẫn uất trong mắt cũng tan đi như sương mỏng. Cô hớt hải đưa tay hỏi:
“Tiểu Thành sao rồi? Đêm hôm qua có ngủ ngoan không? Sáng nay cũng ăn hết bữa sáng chứ?”
Lục Tư Phàm thắt lòng lại. Anh ta quay đi như muốn che giấu đôi mắt đang đỏ lên của mình, cũng là trốn tránh ánh mắt đầy tâm tình và chờ mong của Đỗ Hiểu Linh. Nghĩ vậy, Lục Tư Phàm cất tiếng:
“Cô chờ một chút. Đi vào chải lại tóc, rửa mặt cho bớt sưng đi, tôi sẽ gọi điện để cô gặp Tiểu Thành.”
Đỗ Hiểu Linh nghe đến cái này, cả người vui như muốn nhảy múa, ánh mắt sáng lấp lánh như sao, khóe môi linh động vui vẻ trở lại.
Lục Tư Phàm lấy điện thoại ra gọi điện, lúc này Đỗ Hiểu Linh cũng tự mình chỉnh trang lại. Cô không muốn Tiểu Thành thấy cô với đôi mắt sưng húp.
“Hạ Quân Dao, cô có thể bí mật giúp cho Hiểu Linh được không?”
Lục Tư Phàm cất tiếng nói, trước màn hình điện thoại là Hạ Quân Dao. Vừa nghe thấy, bà vội vàng ra ngoài đóng cửa lại, khẽ nói:
“Cậu Tư Phàm, cậu biết đó, chuyện này tôi không thể giúp được, cậu Tiểu Thành lại đang đi học, vậy nên…”
Nghe tiếng Hạ Quân Dao nói, Hiểu Linh đang vui thất vọng hẳn. Thực ra cô sớm biết Lục Thiếu Quân đã cấm cả nhà không cho Tiểu Thành liên lạc với cô. Cô cũng không dám liên lụy ai cả. Chỉ là khi Tư Phàm nói, cô vẫn nhen nhóm hy vọng có thể thông qua anh ta gặp con trai.
“Đỗ Hiểu Linh, thành thật xin lỗi, Thiếu Quân cậu ta quá tuyệt tình…”
Lục Tư Phàm quay lại phía Đỗ Hiểu Linh mà nói, trên khuôn mặt nhỏ tinh xảo lúc này nhuộm đẫm một màu buồn và tuyệt vọng mà chỉ cần thoáng qua thôi Tư Phàm không nhịn được mà thương xót, cũng rất tự trách.
“Hiểu Linh, cô đừng như vậy…”
Lục Tư Phàm bất lực cất điện thoại đi. Định kéo tay cô lại nhưng cô đã quay người, bỏ vào bên trong phòng, đến nhìn Lục Tư Phàm một cái cô cũng không muốn.
“Bản thân mình đã sai rồi ư? Lợi dụng cô ấy là mình sai rồi ư?” Lục Tư Phàm nhìn theo cái bóng dáng nhỏ nhắn đang vô cùng mệt mỏi, mất sức sống rời bước mà tự hỏi chính mình.
“Này!”
Lục Tư Phàm gọi nhưng Đỗ Hiểu Linh không nghe nữa. Lúc này anh ta mới liếc quanh căn nhà, mọi thứ thật đơn sơ, tủ lạnh trống trơn, dụng cụ nhà bếp cũng thiếu thốn đủ thứ. Kiều Thi Nhã mặc dù đã sắp xếp Trương Duy Khiêm nhưng thật tình vẫn không đủ chu đáo.
“Cô ấy đã bao giờ sống một mình đâu. Kỹ năng sống e rằng không biết.”
Lục Tư Phàm lẩm bẩm. Anh ta xoay người ra bên ngoài cửa, tiến về phía siêu thị. Rất nhanh, trở lại với cả đống đồ trên tay.
“Trời ạ! Đỗ Hiểu Linh cô không khóa cửa sao? Khi nào không có người ở đây cô phải khóa vào nhớ chứ? Bên ngoài không như nhà họ Lục, rất nguy hiểm. Cô là phụ nữ, ở một mình…”
Lục Tư Phàm vừa dọn đồ vừa nói. Nghe tiếng anh, Đỗ Hiểu Linh lúc này từ trong phòng đi ra, thấy Lục Tư Phàm xách túi lớn túi bé đứng ở gần sô phâ, cô không nhịn được nhăn mặt lại, đưa tay ra hiệu:
“Anh thôi giảng đạo lý đi được không? Bên ngoài có nguy hiểm bao nhiêu cũng không bằng anh được, mau đi đi. Mang cả những thứ này của anh đi nữa.”
Lục Tư Phàm bị đuổi, khuôn mặt anh ta vặn vẹo ngay lập tức, có phần khổ tâm:
“Hiểu Linh, tôi biết cô giận tôi, nhưng mà những thứ này tôi đã mang tới đây rồi thì cô đừng bắt tôi khuân về nữa được không?”
“Tôi thật sự không muốn nhìn thấy anh nữa.” Đỗ Hiểu Linh tức giận đưa tay làm dấu gạch chéo trước ngực.
“Được, nhưng mà dù vậy, cô cũng nên ăn cái gì đó.”
Lục Tư Phàm vừa nói vừa bắt đầu sắp xếp mọi thứ vào tủ lạnh và phòng bếp. Anh ta rất thạo việc, chỉ một loáng mọi thứ đã được sắp xếp gọn gàng chu đáo và anh ta bắt đầu nấu ăn. Nấu xong, Lục Tư Phàm gõ cửa phòng ngủ:
“Đỗ Hiểu Linh. Mau ra ăn chút gì đi!”
Đỗ Hiểu Linh nhận ra suốt từ hôm qua đến giờ bản thân chưa ăn bất cứ thứ gì. Sự tuyệt vọng khiến cô không thiết ăn uống gì cả. Nghe tiếng đối phương cô cũng mặc kệ.
Nhưng có vẻ như Tư Phàm không bỏ cuộc, anh ta tiếp tục gọi:
“Tôi biết cô buồn, thất vọng, cũng rất khó chịu với tôi. Nhưng nếu cô không ăn gì Tiểu Thành sẽ phải sao đây? Tiểu Thành nếu gặp cô hay cô có chuyện gì thì cậu bé sẽ sống thế nào? Cô mau ra đây ăn một chút gì đó đi.”
Đỗ Hiểu Linh nghe thấy hai từ “Tiểu Thành” tim lại đau như ngàn mũi dao đâm vào, cổ họng nghèn nghẹn, nước mắt lại lần nữa lã chã rơi.
“Tiểu Thành nhất định muốn cô khỏe mạnh. Cô hiểu tôi nói không, Đỗ Hiểu Linh?”
Tâm tư Đỗ Hiểu Linh vì câu nói này mà dao động. Cô đắn đo hồi lâu, cuối cùng bước ra phía cửa.
“Cạch.”
Lục Tư Phàm vừa thấy cô thì mỉm cười.
“Tốt lắm. Chúng ta cùng ăn trưa. Ăn xong tôi sẽ đi. Tôi đã mua thực phẩm đủ một tháng cho cô, thiếu gì cô có thể mua thêm, cầm lấy tấm thẻ này.” Vừa nói Lục Tư Phàm vừa đưa ra trước mặt cô một tấm thẻ tín dụng.
Đỗ Hiểu Linh hoàn toàn phớt lờ anh ta. Cô không có một chút cảm xúc nào. Tư Phàm ngượng ngùng:
“Được, vậy ăn thôi.”
Nói xong, anh ta tự tay dọn cơm cho Đỗ Hiểu Linh.
Đồ ăn nấu rất đơn giản nhưng đầy đủ dinh dưỡng. Hiểu Linh ngồi ăn thẫn thờ như một cái máy, hoàn toàn không để ý đến Lục Tư Phàm.
“Tôi chụp một tấm ảnh, tối về cho Tiểu Thành biết cô ăn uống đầy đủ nhé.” Lục Tư Phàm đề nghị.
Đỗ Hiểu Linh không phản ứng, mặc kệ đối phương muốn làm gì thì làm. Cô ăn thật nhanh, y như cố xong để đuổi cổ Tư Phàm vậy.
Ăn xong, Đỗ Hiểu Linh liếc nhìn cái thẻ ATM mà đối phương để trên bàn. Cô cầm lên đưa đến trước mặt anh ta, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
“Tôi hiểu rồi. Vậy… cô giữ sức khỏe. Nếu cô có cần gì cứ gọi tôi. Đây là số điện thoại, đồ ăn trong tủ lạnh tôi đã nấu cả bữa tối, cô nhớ hâm lại. Các thực phẩm khác đã chia vào hộp, có đánh dấu hạn sử dụng,...”
Lục Tư Phàm thao thao bất tuyệt. Nhưng Đỗ Hiểu Linh vẫn một khuôn mặt lạnh tanh. Cô đẩy anh ta ra khỏi nhà mình, lập tức đóng cửa lại.