“Bác sĩ Lăng, tôi nghe nói, thời gian mấy tháng trước Đỗ Hiểu Linh sống ở nhà anh đã được anh điều trị chướng ngại giao tiếp?”
Lăng Tuấn Dương nghe tiếng nói thì hơi nhướng mày, không nghĩ được đối phương lại muốn hỏi cái này.
“Đúng là thế. Nhưng mà cũng chưa có khả quan.”
Lăng Tuấn Dương đáp rất nhanh. Sâu trong lòng anh vẫn có ý nghĩ bài xích những người nhà họ Lục. Anh không muốn tiết lộ quá nhiều.
Lục Tư Phàm liếc mắt nhìn Lăng Tuấn Dương âm thầm dò đoán. Trong lòng anh ta vẫn có chút không tin tưởng Lăng Tuấn Dương. Nhưng lúc này sự hổ thẹn trong lòng anh ta với việc Đỗ Hiểu Linh sảy thai lớn hơn cả sự tò mò. Anh ta thực chất không có ý xấu gì, chỉ hy vọng Đỗ Hiểu Linh hồi phục, có thể hòa nhập và sống một đời bình yên. Có như vậy sự hổ thẹn của Lục Tư Phàm mới vơi bớt đi.
“Tôi rất mong cô ấy có thể khỏi bệnh. Như vậy cuộc sống sau này của cô ấy cũng sẽ dễ dàng hơn.” Lục Tư Phàm thâm trầm nói.
“Đúng là như vậy. Đỗ Hiểu Linh đã quá khổ rồi. Cô ấy không nên là công cụ để người khác lợi dụng và chà đạp.” Lăng Tuấn Dương nói lời này vô cùng sắc bén Không rõ có phải anh cố ý hay không mà lời nói như nhằm thẳng vào nội tâm của Lục Tư Phàm.
Cổ họng Lục Tư Phàm lập tức nghẹn lại, không biết phải nói thêm gì nữa. Anh ta đứng lên vội vã:
“Xin phép tôi đi ra ngoài một chút.”
Lăng Tuấn Dương mỉm cười. Vừa vặn lúc này, cánh cửa cũng mở ra trước cả khi Lục Tư Phàm chạm tay vào đó.
“Ồ, anh Lục Tư Phàm cũng ở đây sao?”
Từ bên ngoài Ninh Tiểu Sảnh có chút ngạc nhiên khi chạm mặt Lục Tư Phàm.
“Chào đội trưởng Ninh! Hai người nói chuyện trước đi, tôi ra ngoài chút đã.” Lục Tư Phàm nói khẽ rồi bước nhanh ra khỏi căn phòng, thái độ có phần bối rối.
Ninh Tiểu Sảnh ngơ ngác nhìn ra, cánh cửa vừa đóng đã không nhịn được hiếu kỳ:
“Ủa, anh ta sao vậy?”
Lăng Tuấn Dương kéo ghế cho Ninh Tiểu Sảnh ngồi, cười một tiếng lạnh lùng đáp:
“Nhột!”
“Sao lại nhột?” Ninh Tiểu Sảnh tò mò hỏi lại.
“Thì tôi nói trúng chỗ nhột của anh ta ấy. Anh ta mang họ Lục, lúc Đỗ Hiểu Linh bị ra tòa có thấy mặt mũi anh ta đâu. Nhưng trước đây, khi Hiểu Linh có giá trị lợi dụng thì anh ta có thái độ thế nào? Tóm lại, tôi không thể nào ưa được những ai mang họ Lục.”
Lăng Tuấn Dương cực kỳ thẳng thắn. Cái chữ ghét hiện cả trên mặt anh.
“Vậy sao còn hẹn đi ăn cùng?”
Ninh Tiểu Sảnh phản bác.
“Thì vì Tiểu Thành, trong nhà họ Lục nội bộ ra sao là việc của họ, an nguy của Tiểu Thành là tính mạng của Hiểu Linh.” Lăng Tuấn Dương nói trong đau lòng.
Ninh Tiểu Sảnh có thể nhận ra được ngữ khí của anh. Cô tiếp tục nói:
“Tiện đây tôi thông báo với cậu một tin. Tôi đã điều tra được kẻ mua chuộc nữ tù nhân để đánh sảy thai Đỗ Hiểu Linh là ai rồi.”
“Là ai?” Lăng Tuấn Dương vô cùng khẩn trương.
Bên ngoài, vừa vặn Lục Tư Phàm cũng vừa trở lại, bàn tay vừa chạm nắm đấm cửa đã bị tiếng của Ninh Tiểu Sảnh nói khiến cho anh ta rụt tay lại.
“Đỗ Tuyết Kỳ. Cô ta đã dùng tiền mua chuộc nữ tù nhân đó. Thật ra ngay từ đầu kẻ khả nghi nhất đã là cô ta rồi. Bởi vì trong nhà họ Lục cô ta là một người vợ có danh nhưng không có phận. Nếu Đỗ Hiểu Linh tiếp tục sinh đứa con này ra địa vị của cô ta cũng bị đe dọa.”
Lục Tư Phàm ở bên ngoài cánh cửa nghe rất rõ không sót một chữ. Lòng vô cùng kinh động. Anh ta vốn cho rằng là mẹ anh ta ra tay, đã oán hận càng thêm oán hận Đường Thanh Minh quá đỗi ác độc. Nhưng lúc này mới rõ, người hại mẹ con Đỗ Hiểu Linh lại là Đỗ Tuyết Kỳ. Đúng là khi người ta rối rắm mất đi cả sáng suốt. Nhân vật khả nghi như Đỗ Tuyết Kỳ, Tư Phàm lại vô tình bỏ qua.
Trong phòng, Lăng Tuấn Dương đưa tay lên sờ nhẹ lên sống mũi của mình, ánh mắt thâm trầm suy nghĩ hồi lâu:
“Thật ra cũng không hẳn, ngoài Đỗ Tuyết Kỳ vẫn còn người khác, người mà cũng sẽ bị đe dọa nếu như Lục Thiếu Quân có thêm con.”
Ninh Tiểu Sảnh nhìn chăm chú Lăng Tuấn Dương, có thể đoán ra được anh đang ám chỉ ai liền bật cười:
“Cậu nói Lục Tư Phàm ấy hả? Thực ra không phải không có khả năng. Nhưng mà với trực giác của tôi tôi lại cảm thấy Lục Tư Phàm này dù có dã tâm nhưng cũng không có cái gan tuyệt tình đến vậy. Huống hồ tôi còn điều tra được thông tin cực kỳ thú vị.”
Lăng Tuấn Dương thấy biểu hiện vui vẻ của Ninh Tiểu Sảnh lòng tràn đầy hiếu kỳ, chưa đầy một giây đã cất tiếng hỏi lại.
“Tin thú vị gì cơ?”
Ninh Tiểu Sảnh cười cợt, nhìn sang Lăng Tuấn Dương như một đứa trẻ háo hức chờ nghe kể chuyện lại càng muốn trêu chọc thêm:
“Không có gì, thông tin ngoài lề thôi. Nhưng mà chuyện tôi sắp nói đây cậu nhất định sẽ rất hứng thú.”
Lăng Tuấn Dương chờ đợi bất thành có chút ấm ức. Vầng trán anh nhăn lại, cau có nói:
“Tôi ghét nhất kiểu úp mở. Cậu biết mà.”
“Thế có muốn biết tin tôi mới tra được nữa không?” Ninh Tiểu Sảnh phớt lờ bộ dạng khó coi của Lăng Tuấn Dương.
“Đương nhiên. Cậu mau nói đi!” Lăng Tuấn Dương ngay lập tức cất tiếng nói.
Ninh Tiểu Sảnh đưa tới trước mặt Lăng Tuấn Dương chiếc điện thoại của mình. Không rõ là trong đó có gì, chỉ thấy mặt Lăng Tuấn Dương càng lúc càng khó coi.
“Lại là cô ta? Khá lắm. Là tôi đã đánh giá thấp Đỗ Tuyết Kỳ rồi.”
Ninh Tiểu Sảnh thu chiếc điện thoại về, đưa đũa gắp một miếng thức ăn cho lên miệng:
“Tôi đã nói với cậu rồi, đừng bao giờ đánh giá thấp một người phụ nữ, nhất là một người tắm trong thù hận và ghen tỵ. Khi ấy họ sẽ trở nên đáng sợ vô cùng.”
Lục Tư Phàm nghe từng câu từng chữ của Ninh Tiểu Sảnh mà trong lòng khẽ lạnh. Cái ngữ điệu giọng này, kể cả hướng suy nghĩ này sao mà giống mẹ anh ta đến thế.
“Được rồi, chúng ta không nói nữa. Lục Tư Phàm có lẽ cũng sắp về được. Chỉ còn ít thời gian nữa Đỗ Hiểu Linh đã ra tù rồi. Vì vụ việc đáng tiếc này cô ấy được khoan hồng ra sớm hơn dự kiến. Chúng ta sẽ thu thập mọi bằng chứng đưa Đỗ Tuyết Kỳ ra trước vành móng ngựa.”
Ninh Tiểu Sảnh cất tiếng nói. Đôi mắt sắc lạnh ngẫm ngợi hồi lâu như tính toán cái gì đó.
Lăng Tuấn Dương hừ lạnh một tiếng, anh cũng nói:
“Đúng vậy. Tôi sẽ kéo cả Đỗ Tuyết Kỳ và Vạn Như Ngọc ngã ngựa. Tình thế bên nhà họ Đỗ, chú Kính Nghiệp cũng rất thảm. Chỉ là nội bộ nhà họ Đỗ chúng ta không vươn tay dài đến đó được.”
“Không có gì là không tới được cả. Lưới trời lồng lộng tuy thưa nhưng khó lọt. Thực ra liên quan đến chuyện nhà họ Đỗ tôi cũng sẽ không bỏ qua vì nó sẽ giúp tôi làm rõ vài vấn đề. Có điều vẫn là để sau đi. Chúng ta ăn thôi!”
Ninh Tiểu Sảnh nói một hồi. Trên người toát ra một sự kiên định không phải cô gái nào cũng có được. Lăng Tuấn Dương có chút cảm phục, anh gật đầu:
“Đúng vậy!”
Chờ thêm một lúc nữa Lục Tư Phàm mới đẩy cửa bước vào. Trên mặt không có bất cứ một biểu hiện nào giống như là anh ta đã nghe thấy mọi chuyện.
“Anh Lục, ngồi đi chứ!” Ninh Tiểu Sảnh đưa tay dứt khoát ra hiệu.
Lục Tư Phàm kéo ghế trở lại chỗ mình ngồi, tiếp tục vờ như không có gì mà cùng ăn tiếp bữa cơm với cả hai người Lăng Tuấn Dương và Ninh Tiểu Sảnh.