“Cậu là cậu Lăng phải không? Tôi là công nhân trên đồi chè bên biên giới phía Đông. Ngày hôm qua ông chủ đi khảo sát trên núi Tuyết không có trở lại, chúng tôi rất lo lắng.”
Lăng Tuấn Dương nghe xong lập tức hoảng loạn trong lòng. Một bên là Đỗ Hiểu Linh, một bên là cha đẻ. Anh còn phân vân thì Ngụy Tử Việt đã chạy một mạch tới:
“Tôi đã gọi thêm người, phong tỏa bệnh viện.”
Lăng Tuấn Dương nhận thấy bên cạnh Đỗ Hiểu Linh ít nhất còn có người của Lục Thiếu Quân, nhà họ Lục nhất định phải lo cho cô. Anh không suy nghĩ thêm nữa, bấm điện thoại gọi cho ba mình cùng với thư ký theo ba. Nhưng cả hai cuộc gọi đều đứt đoạn.
“Không liên lạc được.” Lăng Tuấn Dương tức giận muốn đập máy. Anh quay lại phía Ngụy Tử Việt:
“Phía này giao cho anh.”
Lăng Tuấn Dương lao ra khỏi bệnh viện, lần này anh gọi điện cho quản đốc nông trường chè để xác minh một lần nữa.
“Cậu Lăng, tôi cũng đang định gọi cho cậu…” Quản đốc còn chưa nói xong thì Lăng Tuấn Dương đã cất tiếng:
“Thư ký cũng đi cùng ba tôi sao? Các người đã gọi cứu hộ chưa?”
“Dạ vâng. Chúng tôi đã gọi rồi ạ.” Đầu dây bên kia cất tiếng nói.
Lăng Tuấn Dương không chờ thêm một giây phút nào, phi thẳng xe ra bến cảng. Từ đây lên núi Tuyết chỉ có thể đi đường thủy sau đó mới có thể đi tàu về phía nông trường chè hoặc tự lái xe.
Lăng Tuấn Dương lên một chiếc thuyền lớn thuộc sở hữu nhà họ Lăng. Như nhớ tới điều gì đó anh liền lục danh bạ:
“Lục thị đúng không? Tôi là Lăng Tuấn Dương, nhờ chuyển lời cho giám đốc Tư Phàm tôi cần gặp.”
“Vâng, phiền anh chờ một chút.” Tiếng Linh Hoài An cất lên trong điện thoại.
Lăng Tuấn Dương ngồi trên mạn thuyền chờ đợi. Chỉ một lát có tiếng Lục Tư Phàm cất lên:
“Bác sĩ Lăng! Là tôi đây!”
“Lục Tư Phàm, tôi vừa ở bệnh viện, Hiểu Linh không rõ biến đi đâu mất rồi, còn có cả Tiểu Thành cùng đi nữa.” Lăng Tuấn Dương sốt sắng.
“Tôi đang làm việc với cảnh sát tìm kiếm. Có lẽ sẽ sớm có kết quả thôi. Cậu cứ yên tâm, tôi sẽ thông tin cho cậu.” Lục Tư Phàm nói trong điện thoại.
Lăng Tuấn Dương nghe xong cũng có phần an tâm hơn. Anh gác máy.
Lăng Tuấn Dương hoàn toàn không biết rằng Đỗ Hiểu Linh là chủ động rời đi. Lòng chỉ nghĩ đến khả năng duy nhất cô bị bắt cóc. Lần trước tình cảnh truy sát khổ sở anh vẫn nhớ rõ. Khi đó còn có anh. Còn bây giờ cô mất tích cùng Tiểu Thành, không những thế cô lại mang thai.
…
Qua một đêm, nhà họ Lục loạn lên vì sự mất tích của cháu trai bảo bối. Tô Tố Như như ngồi trên đống lửa. Không cách nào liên lạc được với Lục Thiếu Quân, mọi thông tin của anh bên đó vốn đã bị Đường Thanh Minh o bế hết khiến cho Tô Tố Như càng thêm mờ mịt.
“Trời ơi là trời! Cháu tôi có thể đi đâu được cơ chứ? Hu hu. Tiểu Thành, cháu mà làm sao thì bà phải sống thế nào đây?”
Tô Tố Như khóc lóc sướt mướt, không thiết ăn uống gì. Bên cạnh Trịnh Nguyên Hưng đang ở đó lấy lời khai của Ngụy Tử Việt.
“Theo như điều tra từ camera là Đỗ Hiểu Linh chủ động đưa Tiểu Thành đi. Nhưng ra đến cổng sau thì không có camera nên chúng tôi đang liên hệ với bên giao thông xin camera giao thông xác định xem Đỗ Hiểu Linh đã đưa người đi đâu.”
Trịnh Nguyên Hưng gấp tờ khai lại rồi cất tiếng nói. Đỗ Tuyết Kỳ đứng một bên giả bộ khóc lóc.
“Nói như vậy là Đỗ Hiểu Linh muốn đưa Tiểu Thành đi sao? Cô ta dám à? Đó là con trai tôi, là người thừa kế của nhà họ Lục…”
Tô Tố Như nghe thấy Đỗ Tuyết Kỳ nói thì tái mặt. Bà ta kéo tay Đỗ Tuyết Kỳ:
“Con nói gì vậy?”
Nhưng Tô Tố Như nói xong lời này thì dường như hiểu ra.
“Không lẽ con câm đó muốn bỏ trốn, còn mang theo Tiểu Thành?”
Tô Tố Như giật mình nói. Lòng bà ta kinh động. Trước giờ vốn căm ghét Đỗ Hiểu Linh, bản thân cũng bán tín bán nghi đứa con trong bụng Đỗ Hiểu Linh.
“Chú cảnh sát, bà chủ, tất cả là tại tôi!”
Từ bên ngoài tiếng khóc tru tréo vang lên. Vũ Đông Trúc chạy tới gần như quỳ xuống ôm lấy chân chủ nhân mình.
“Sao lại nói là tại cô được?” Tô Tố Như khẩn trương cất tiếng hỏi.
Vũ Đông Trúc vừa khóc vừa quỳ mọp dưới sàn, níu vào chân Tô Tố Như nói:
“Hôm trước tôi có thấy cô Hiểu Linh thuyết phục Tiểu Thành rời đi. Nhưng mà tôi sợ nên không có dám nói với ai cả.”
Ngụy Tử Việt vừa nghe thấy lời Vũ Đông Trúc lập tức phản bác:
“Dựa vào lời nói của cô sao có thể tin được? Cô đừng ngậm máu phun người!”
Nhưng Vũ Đông Trúc sợ hãi bám lấy chân Đỗ Tuyết Kỳ nhìn Ngụy Tử Việt nói:
“Tôi không có ngậm máu phun người. Tôi có chứng cứ…”
…
Tại nhà họ Đường, Đường Thanh Minh cao hứng pha trà. Mùi hương trầm cùng trà sen thơm lừng thanh tịnh. Thoạt nhìn tưởng như bà ta đang sống những ngày tháng chẳng vướng bụi trần.
“Đã tìm Lục Tư Phàm đến đây chưa?”
Đường Thanh Minh không ngước mắt lên. Bên cạnh cửa, Phương Liên Hoa đứng ở đó khẽ nói:
“Cậu Tư Phàm vừa mới tới, đang chờ bà chủ ngoài phòng khách.”
“Không cần, gọi nó vào đây!”
Không bao lâu Lục Tư Phàm đã xuất hiện trong phòng trà của Đường Thanh Minh. Thấy bóng con trai bà ta cũng không thèm ngước lên:
“Muốn uống tách trà không?”
“Mẹ gọi con tới đây làm gì? Con đang rất bận.”
Lục Tư Phàm dùng giọng điệu chán ghét nói với mẹ mình. Từ khi xảy ra chuyện của Lâm Duy Kiên, lại thêm Lục Thiếu Quân mất liên lạc bên nước ngoài khiến anh ta càng lúc càng sợ hãi mẹ mình.
“Hừm. Con bận gì chứ? Chuyện Lục thị thì không lo, lo gì đến chuyện của một con câm? Con câm đó dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ không liên quan đến con. Ngay từ đầu ta đã nói với con đó chỉ đơn thuần là một quân bài.”
“Không lẽ chuyện này là do mẹ?” Lục Tư Phàm sợ hãi hỏi.
“Hừm. Ta không rảnh như thế. Lục Thiếu Quân trong tay ta rồi, ta chẳng làm gì thì Đỗ Tuyết Kỳ cũng sẽ nhổ đi chướng ngại đó nhanh thôi.”
“Reng…” Tiếng chuông điện thoại gắt gao vang lên. Lục Tư Phàm định ra ngoài nghe điện thoại thì Đường Thanh Minh cất tiếng:
“Không cần đâu. Ta đoán Đỗ Hiểu Linh đã về rồi. Nhưng là về ở đồn cảnh sát. Cô ta sẽ bị khép tội bắt cóc.”
Lục Tư Phàm kinh hoàng nhìn mẹ mình. Anh như không tin, ấn nút nghe:
“Cậu Tư Phàm, cô Hiểu Linh đã được tìm thấy nhưng hiện bị cảnh sát bắt và khép tội bắt cóc.”
Lục Tư Phàm lạnh cả sống lưng, vội vã trở ra thì lập tức bị Phương Liên Hoa và hai vệ sĩ giữ lại.
“Mẹ! Con phải đi! Đỗ Hiểu Linh, cô ấy vô tội.”
“Vô tội? Cô ta là mẹ hợp pháp của Tiểu Thành sao? Cô ta mang con đi dưới sự cho phép của người giám hộ hợp pháp sao?” Đường Thanh Minh nhấp một ngụm trà sen rồi cười cợt nói.
“Con thấy không, trà sen này mẹ ướp cả với tâm sen. Uống vào có chút đắng nhưng cảm nhận thật lâu mới thấy dư vị ngọt đọng lại. Tâm sen như tâm người mẹ. Cô ta làm mẹ thật không dễ dàng. Chỉ tiếc, cô ta là kẻ yếu, mà kẻ yếu thì chỉ là phế vật mà thôi!”
“Mẹ! Cô ấy vô tội. Mẹ để con đi cứu cô ấy.” Lục Tư Phàm ra sức van nài. Nhưng Đường Thanh Minh vẫn dửng dưng.
“Nếu như con động vào cái ung nhọt này sẽ kéo thêm một Đỗ Tuyết Kỳ muốn đối đầu con. Cô ta chỉ cần ngửi thấy mùi phạm tội của mẹ, con đành lòng nhìn mẹ vào tù sao?”
Lục Tư Phàm đau khổ bị khống chế đứng đó.
“Sẽ không, Đỗ Tuyết Kỳ không thể nào tài ba đến thế.”
“Đừng bao giờ coi thường một người phụ nữ khi bị dồn ép. Ta nói một lần nữa. tuyệt đối con không được động vào chuyện này. Nếu con động vào chuyện này thì ta cũng sẽ loại con ra khỏi bàn cờ, không những thế, mạng lão già họ Lục ta sẽ không giữ nữa. Con nghĩ cho kỹ đi.”
Mồ hôi trên trán Lục Tư Phàm đổ xuống như tắm. Khuôn mặt vặn vẹo vừa đau khổ vừa kinh hoàng.
“Mẹ…”
“Đừng gọi ta là mẹ nếu như con chống đối ta. Nghĩ mà xem, một mạng người hay chỉ là một Đỗ Hiểu Linh đi tù mấy tháng sẽ về?”
Lựa chọn này chỉ vừa nghe Lục Tư Phàm đã biết mình sẽ phải chọn thế nào. Mẹ ruột anh ta không phải là người chỉ nói suông. Lâm Duy Kiên còn bất tỉnh không rõ sống chết, ông nội Lục bị khống chế, Lục Thiếu Quân không rõ tung tích. Tất cả đều do bàn tay mẹ anh ta tạo nên. Ván này, anh ta định sẵn cũng chỉ là quân cờ trong tay mẹ mình mà thôi.
…
Biển phía Đông.
“Cậu Lăng! Chúng ta lênh đênh trên biển cũng đã gần nửa tháng rồi, nước ngọt còn cầm cự được giỏi nhất một tuần nữa…”
Thuyền trưởng tiến tới mạn thuyền thông báo cho Lăng Tuấn Dương. Lúc này đây, tin tức mù mịt, bộ đàm không liên lạc được, anh cũng chỉ có thể bất lực nhìn mọi thứ xung quanh mênh mông vô định.
“Chúng ta không lo, quan trọng là ba tôi và Đỗ Hiểu Linh.” Lăng Tuấn Dương cất tiếng nói.
“Tu tu…” Đột nhiên thanh âm phát ra từ phía xa khiến cả thuyền trưởng lẫn Lăng Tuấn Dương kích động không thôi.
“Là thuyền buôn, chúng ta được cứu rồi.” Thuyền trưởng mừng rỡ cất tiếng.
…
Lăng Tuấn Dương trở về Giang Thành cũng biết được tin ba mình vốn không sao cả. Đỗ Hiểu Linh đã bị luận tội bắt cóc, phạt tù tám tháng. Anh dường như vỡ lẽ tất cả. Lòng cực kỳ tự trách.
“Khốn nạn! Lăng Tuấn Dương, không ngờ khi có sự việc mày lại ngu đến thế!”
“Cậu Lăng, phía Lục thị truyền tin Lục Thiếu Quân đã mất tích, trong ngoài rất loạn, giá cổ phiếu của Lục Thị đang lên xuống thất thường.”
Mặc Kiều Vy vội vã thông báo. Lăng Tuấn Dương tái mặt, lòng kinh động vô cùng.
“Nhà họ Lục không lẽ nổi sóng lớn?”
“Không được, tôi phải tới trại giam. Lục Thiếu Quân xảy ra chuyện thì kẻ ác kia sẽ không tha cho Đỗ Hiểu Linh đâu!”
Vừa nói Lăng Tuấn Dương khẩn trương lao ra khỏi nhà đi thẳng tới trại giam.
“Ninh Tiểu Sảnh, nay cô có trực trại giam không?” Lăng Tuấn Dương bốc máy gọi cho người quen cũ của mình là Ninh Tiểu Sảnh. Lần này Đỗ Hiểu Linh tình cờ lại bị giam tại khu trại giam Ninh Tiểu Sảnh làm nhiệm vụ.
“Có. Tôi đang ở đây. Nhưng mà cậu đừng tới. Đỗ Hiểu Linh hôm nay đã hết lượt vào thăm rồi.”
“Ai vừa tới thăm cô ấy?” Lăng Tuấn Dương cất tiếng cực kỳ kích động và lo lắng.
“Một người tên là Trương Duy Khiêm, người bên nhà họ Đỗ.” Ninh Tiểu Sảnh không giấu giếm. Cô biết Lăng Tuấn Dương đối với Đỗ Hiểu Linh vô cùng đặc biệt.
Lăng Tuấn Dương hơi nhíu mày. Cái tên này đã từng là người liên lạc của Đỗ Hiểu Linh và ba mình, vì vậy anh không có đề phòng. Nhưng trong lòng vẫn thấy lo lắng.
“Ninh Tiểu Sảnh, cô giúp tôi để ý cô ấy. Cô ấy đang mang bầu, không dễ dàng gì…”
“Biết rồi, biết rồi. Tôi bây giờ lại qua đó một lần nữa được chưa?” Ninh Tiểu Sảnh cười cười nói.
“Nhờ cậu vậy!”
Lăng Tuấn Dương nói xong thì cúp máy. Anh dừng xe bên lề đường còn chưa biết đi đâu. Lượng thông tin sau một tháng anh bị kẹt ngoài biển vẫn quá lớn so với anh. Anh cần thời gian để sắp xếp lại. Nghĩ vậy, anh quay sang Mặc Kiều Vy đang ngồi ở ghế lái phụ:
“Tin tức kẻ nào hack điện thoại và phá thuyền của tôi đã tra được chưa?”
“Bọn chúng làm rất sạch sẽ, cơ bản không tìm ra được. Lúc này có tìm được Đỗ Hiểu Linh không liên lạc được với anh đi chăng nữa thì cô ấy vẫn sẽ bị định tội bắt cóc thôi. Bởi vì rõ ràng cô ấy có động cơ, có bằng chứng, chính cô ấy cũng thừa nhận mình thuyết phục Tiểu Thành đi. Trên pháp luật cô ấy lại không phải người giám hộ.”
“Kẻ ra tay quá ác liệt rồi!”
Lăng Tuấn Dương vừa nói xong thì hồi chuông lại đổ dài. Liếc mắt nhìn thấy số Ninh Tiểu Sảnh, anh dự đoán có điều chẳng lành, cuống cuồng nghe máy:
“Lăng Tuấn Dương, Đỗ Hiểu Linh xảy ra chuyện rồi!”