“Tôi xin lỗi, khi tôi quay lại đó, Đỗ Hiểu Linh đã bị bạn tù đánh vào bụng. Hiện đang cấp cứu trong bệnh viện cảnh sát Giang Thành. Cái thai… không giữ được. Tuấn Dương, tôi rất xin lỗi. Cô gái kia cũng đã bị lôi đi biệt giam chờ xử lý rồi.”
Mặc Kiều Vy ngồi rất gần Lăng Tuấn Dương, thanh âm từ điện thoại cũng nghe rất rõ, không nhịn được cô khóc ầm lên:
“Cô Hiểu Linh! Tại sao cô khổ quá vậy? Cô làm gì nên tội chứ? Trời cao! Ông có mắt hay không?”
Lăng Tuấn Dương đáy mắt cũng đục ngầu, đau khổ trong anh lúc này chẳng kém gì Mặc Kiều Vy. Nếu như không phải anh dễ dàng tin người để bị lưu lạc cả tháng trời trên biển sự tình cũng không đến mức này.
“Lăng Tuấn Dương! Đồ vô dụng này! Mày chẳng được cái tích sự gì. Hiểu Linh! Hiểu Linh!”
Lăng Tuấn Dương gục mặt vào vô lăng. Anh chẳng màng đến hình tượng đĩnh đạc thường ngày của mình, cứ thế gào thét trong xe. Mặc Kiều Vy lau nước mắt của chính mình, lấy lại bình tĩnh:
“Cậu Lăng, chúng ta cần đến bệnh viện cảnh sát nhân dân để tìm gặp cô Hiểu Linh. Kẻ ra tay nhất định còn đuổi cùng giết tận.”
“Đúng. Mau tới chỗ cô ấy. Mau tới chỗ cô ấy.”
Lăng Tuấn Dương cũng hồi phục tinh thần. Lúc này không phải lúc thương đau. Chính là cần tỉnh táo. Đỗ Hiểu Linh đơn độc chống cự với cả bầy lang sói. Anh nhất định không thể để cô xảy ra chuyện gì nữa.
…
Bệnh viện cảnh sát nhân dân Giang Thành, Đỗ Hiểu Linh khóe miệng sưng mọng nằm thẫn thờ, ánh mắt trống rỗng nhìn ra cái lỗ ánh sáng trong phòng bệnh. Bàn tay cô vẫn đặt nơi vùng bụng. Phía bên ngoài hai viên cảnh sát đứng đó canh gác, còn có Ninh Tiểu Sảnh.
“Ninh Tiểu Sảnh! Hiểu Linh đâu?” Lăng Tuấn Dương cất tiếng gọi.
Ninh Tiểu Sảnh nhìn thấy người bạn lâu năm vội vã đi ra, ánh mắt thương tiếc kèm ái ngại.
“Tuấn Dương, tôi xin lỗi, cô ấy ở bên trong, cậu vào thăm đi!”
Lăng Tuấn Dương không nói một lời nào nữa với Ninh Tiểu Sảnh, vội vã chạy vào trong phòng bệnh. Anh vừa nhìn thấy cô, lòng đau thắt gọi khẽ:
“Hiểu Linh!”
Nhưng Đỗ Hiểu Linh không quay lại. Cô không nhìn anh. Đôi mắt mặc dù không khóc nhưng chỉ cần nhìn vào thôi cũng đã thấy một sự thê lương tột cùng của cô. Sống mũi Lăng Tuấn Dương cay cay:
“Hiểu Linh… Con rồi cũng có thể có lại…”
Anh không biết lời an ủi này nói ra có thích hợp hay không. Đúng là con thì có thể có nữa, nhưng mỗi một đứa trẻ chỉ đến một lần bên cha mẹ. Đó là duyên số.
“Duyên số của mẹ con em có thế thôi sao?” Tiếng Đỗ Hiểu Linh đột nhiên cất lên, mặc dù nghe không thực rõ nhưng Lăng Tuấn Dương tuyệt đối không nghe lầm.
Nỗi đau này lại gây phản ứng ngược đối với chứng bệnh bài xích giao tiếp của cô hay sao?
Lăng Tuấn Dương còn chưa trả lời thì tiếng khóc nấc lên.
“Con của em… Con em chỉ mới thành hình… đó là một cô con gái xinh xắn!”
Lăng Tuấn Dương tiến lại bên cạnh Đỗ Hiểu Linh, nước mắt của anh cũng không thể lặn ngược vào được nữa, từng giọt nóng hổi rơi xuống. Anh cầm lấy tay Đỗ Hiểu Linh:
“Anh biết… Anh xin lỗi vì đã không bảo vệ được mẹ con em.”
“Không phải do anh!” Tiếng Đỗ Hiểu Linh đột nhiên dứt khoát, môi cô run run nhưng ánh mắt thì cực kỳ cứng rắn với đầy ắp thù hận.
“Là do em!” Đỗ Hiểu Linh quay nhìn về phía Lăng Tuấn Dương, tiếng nói thật sự đanh thép.
Lăng Tuấn Dương đột nhiên cảm thấy toàn thân mình chấn động. Có lẽ nỗi đau của cô hôm nay chính là chìa khóa mở ra sự mạnh mẽ bên trong cô.
“Không… Không phải do em!”
Lăng Tuấn Dương khó nhọc đáp. Thật ra biết Đỗ Hiểu Linh tự trách, cũng hiểu vì sao cô lại nói như vậy. Cô chính là tức giận và trách cứ chính mình vì đã quá đỗi yếu đuối mặc người chà đạp. Chính sự yếu đuối của cô đã mở đường cho kẻ khác tổn thương và giày vò cô.
“Điều tra giúp em ai đã mua chuộc tù nhân?”
Lăng Tuấn Dương lạnh gáy. Cách nói này của Đỗ Hiểu Linh thật sự khiến anh sợ hãi. Anh có thể nhận thấy cô đang đầy hận thù, cũng rất muốn đưa kẻ ác ra ánh sáng trả giá.
Khi người ta bị giày xéo quá lâu, mất hết mọi nguồn sống, họ sẽ đứng lên cương liệt như vậy.
“Em cứ an dưỡng đi. Ở đây anh sẽ nói với Ninh Tiểu Sảnh hỗ trợ em. Còn nữa, em cứ âm thầm luyện thêm để hoàn toàn xóa bỏ chướng ngại giao tiếp của mình. Nhưng nhớ chuyện này nên là bí mật.”
Lăng Tuấn Dương cất tiếng dặn dò. Anh mơ hồ cảm thấy kẻ ác vẫn không muốn buông tha cô nhất là Lục Thiếu Quân và Lục thị đang gặp chuyện. Những chuyện rối rắm này có liên quan đến nhau hay không anh còn chưa dám chắc. Cho đến lúc đó, anh vẫn không thể nào cho Đỗ Hiểu Linh biết tình hình bên ngoài được.
“Em nghỉ đi nhé! Đừng tự trách!”
Lăng Tuấn Dương nghe tiếng Ninh Tiểu Sảnh mở cửa, đoán rằng giờ thăm đã hết. Anh vội vàng nắm chặt tay Hiểu Linh căn dặn rồi đau lòng rời đi. Sự mạnh mẽ đánh đổi bằng đau thương này của cô thật sự không dễ dàng chút nào.
…
Nhà họ Đường.
Lục Tư Phàm kích động xông thẳng vào trong phòng trà của Đường Thanh Minh khiến cho cánh cửa tung cả bản lề ra kêu “Rắc” một cái.
“Mẹ! Đỗ Hiểu Linh bị sảy thai có phải do mẹ làm hay không?”
Đường Thanh Minh cau mày lại. Tư Phàm vừa phá vỡ nhã hứng luyện thư pháp của bà ta. Bà ta dừng bút lạnh lùng:
“Không phải ta.”
“Con không tin. Mẹ hận vì những anh chị em của con đều bị Tô Tố Như hại từ khi còn chưa thành hình trong bụng mẹ. Mẹ trút điều này lên Đỗ Hiểu Linh. Như vậy mẹ so với Tô Tố Như có gì khác nhau?”
Lục Tư Phàm tiếp tục kích động. Phương Liên Hoa lúc này bước vào muốn kéo Lục Tư Phàm ra nhưng Đường Thanh Minh lắc đầu nói:
“Dì cứ kệ nó. Nếu như nó đã muốn kết tội cho tôi, vậy thì cứ cho là thế đi!”
“Mẹ! Mẹ không còn là người nữa rồi!”
Lục Tư Phàm hét lên. Anh tức giận tiến đến xé nát dòng chữ thư pháp Đường Thanh Minh vừa viết. Đó là một chữ “Nhẫn”. Anh ta vo vún lại. Ánh mắt cương liệt kèm trào phúng nhìn mẹ mình.
“Nhẫn ư? Thật nực cười! Mẹ nên luyện một chữ Tâm!”
Nói xong thì anh ta hùng hổ ra ngoài. Phương Liên Hoa bối rối nhìn hộp mực tung tóe trên bàn nói:
“Bà chủ! Có cần cho người để ý cậu Tư Phàm hay không?”
“Không cần. Đã có Lưu Thịnh Nam rồi. Nó hiểu lầm càng tốt. Hiểu lầm rồi nó sẽ tự biết cân nhắc nặng nhẹ. Mạng lão già họ Lục và Lục Thiếu Quân đều nằm trong cách cư xử của nó. Tư Phàm sẽ không lỗ mãng đâu.”
Phương Liên Hoa nghe xong liền hiểu, cũng yên tâm phần nào. Bà ta tiến lại phía bàn, cúi đầu định dọn dẹp nhưng Đường Thanh Minh lại phẩy tay:
“Dì đi ra đi. Chút chuyện này tôi tự làm.”
Đường Thanh Minh đã nhẫn cả gần ba mươi năm, luồn cúi ba mươi năm, cũng bằng ấy năm đau đớn cùng cực. Chữ Tâm từ lâu cũng đã không còn nữa rồi.
“Luyện chữ Tâm? Ha ha! Luyện chữ Tâm! Luyện chữ Tâm!”
Đường Thanh Minh vừa nói vừa cười phá lên. Ánh mắt và nụ cười vô cùng quỷ dị.
Ngoài xe, Lục Tư Phàm nắm lấy vô lăng. Nhưng anh ta không có vội lái xe đi. Lòng anh ta hỗn tạp nhiều suy nghĩ. Chặng đường trước mắt nằm trong quyền sinh sát của mẹ. Anh ta biết tính sao đây?