“Anh là chồng của Tuyết Kỳ, mối quan hệ không rõ ràng của chúng ta nên kết thúc, tôi không muốn mang tiếng là một người cướp chồng chị em gái mình, mong anh hiểu cho. Lúc đầu đến đây là vì Tiểu Thành còn quá nhỏ, lại hay đau ốm cần có mẹ ruột chăm nom, nay con đã lớn, tôi không thể cứ thế ở lại được.”
Lục Thiếu Quân liếc mắt nhìn tờ giấy Đỗ Hiểu Linh nỗ lực viết ra, ánh mắt anh thêm mấy phần u tối. Lục Thiếu Quân tóm lấy tờ giấy, xé toạc ra:
“Mới đi làm có mấy ngày đã muốn đòi danh phận rồi sao? Cô còn thâm hiểm hơn cả chị em cô nữa nhỉ?” Lục Thiếu Quân hung hăng nói, nụ cười nửa miệng mỉa mai.
Đỗ Hiểu Linh lắc đầu, ra sức muốn nói chính mình muốn đi, không phải muốn đòi danh phận gì cả, có trách thì trách chính mình nhiều năm qua đã vì một tình yêu mù quáng mà rẻ rúng chính mình.
“Tôi không có, tôi muốn trở lại cuộc sống bình thường, tôi muốn rời đi, còn chăm sóc cho ba tôi, chỉ là muốn rời đi, không phải lấy chuyện này ra làm sức ép…”
Đỗ Hiểu Linh đưa tay ra hiệu. Lục Thiếu Quân nhìn khuôn mặt cô như van nài, lại càng sôi lên trong lòng. Anh gạt phăng mọi thứ trên bàn, toàn thân run lên, sát khí đằng đằng hận không thể bóp chết cô được.
“Cô muốn đi? Đủ lông đủ cánh rồi muốn đi? Có phải mới đi làm đã có kim chủ muốn bao nuôi? Không muốn làm đàn bà trong bóng tối của tôi nữa?”
Nhìn khuôn mặt đáng sợ của Lục Thiếu Quân, bất giác Đỗ Hiểu Linh sợ đến run lẩy bẩy. Cô theo bản năng co rúm người lại.
“Muốn rơi khỏi Lục Thiếu Quân này, không dễ như thế cô hiểu không?” Lục Thiếu Quân ánh mắt giận dữ tiến lại. Càng nhìn khuôn mặt nhỏ của Đỗ Hiểu Linh anh càng thấy như chính mình là kẻ thua cuộc, nhất là khi trái tim anh đã bắt đầu rung cảm thì cô nói muốn rời đi.
Lục Thiếu Quân ghì sát Đỗ Hiểu Linh vào tận chân tường, nhấc bổng cô lên ném lên giường.
“Không!” Đỗ Hiểu Linh lắc đầu, chân tay vùng vẫy, liên tục xua tay cầu cứu anh.
Nhưng Lục Thiếu Quân không bận tâm. Cơn giận đã lên đến đỉnh điểm, càng khao khát chiếm hữu.
Anh hôn xuống đôi môi cô, thô bạo cắn nó đến bật máu. Bàn tay anh bắt đầu sục sạo. Không một chút dịu dàng. Tất cả chỉ là sự hung hăng và giận dữ.
“Cô là của tôi. Cô không có quyền rời đi!” Lục Thiếu Quân gằn từng chữ trong cơn cuồng loạn.
Đỗ Hiểu Linh ôm chặt lấy thân thể mảnh mai của mình nhưng rất nhanh lại bị đối phương dùng sức chiếm lấy. Quần áo xộc xệch muốn rách bung ra.
Ánh mắt Lục Thiếu Quân y như con thú hoang đang mất kiểm soát nhìn Đỗ Hiểu linh chằm chằm như đang nhìn con mồi của anh vậy.
Từng cơn đau đầu ập đến. Đỗ Hiểu Linh đau đớn như muốn hét lên.
Tiếng sấm, tiếng chớp, tiếng mưa.
Những gã đàn ông bẩn thỉu đêm đó.
Tất thảy dội về trong cô.
Đỗ Hiểu Linh hoảng loạn, ánh mắt mở lớn, đồng tử giãn hết cỡ khuôn mặt sợ hãi đến tột độ.
Lục Thiếu Quân ngừng một giây.
“Cô sợ tôi đến thế sao?” Anh hét lên. Thanh âm như có cái gì đó vụn vỡ.
Anh không biết trong lòng cô sợ hãi điều gì.
Cô sợ anh? Đúng.
Nhưng cô càng sợ hơn cái nỗi đau khổ đêm mưa đó. Cái ký ức mà bộ não cô lựa chọn quên đi.
“Sợ tôi?”
Lục Thiếu Quân điên cuồng tiến lại giày xéo lên thân thể cô, bỏ qua mọi kháng cự từ đối phương, anh chỉ cảm thấy người phụ nữ trước mặt này chán ghét mình tột cùng, còn anh chỉ muốn chiếm hữu.
“Muốn đi? Cô muốn đi?”
Bức tường phòng ngự cuối cùng dường như sụp đổ. Đỗ Hiểu Linh hét lên:
“KHÔNG! BUÔNG RA!”
Lục Thiếu Quân chết sững.
Mọi hành động dừng lại. Ánh mắt bàng hoàng, hơi thở cũng như ngưng trọng lại.
Lục Thiếu Quân nhìn chằm chằm Đỗ Hiểu Linh. Cô đang hoảng loạn và điên cuồng. Đôi mắt trắng dã, mái tóc xổ tung. Chính cô cũng không ý thức được mình vừa cất tiếng nói.
“Cô biết nói?” Lục Thiếu Quân đem hết sửng sốt vào một câu nói hoài nghi.
Đỗ Hiểu Linh không đáp, cô cơ bản không nghe thấy những lời này, bởi vì trước mắt cô chỉ là hình ảnh đáng sợ đêm mưa đó.
Nhưng Lục Thiếu Quân không hiểu.
“Ha ha… Lục Thiếu Quân. Mày thật là một thằng ngu!” Lục Thiếu Quân cười mà như muốn khóc. Anh mắng nhiếc chính mình.
“Cô biết nói? Tôi giữ một người biết nói bên cạnh năm năm và nghĩ rằng đó là một người câm?” Lục Thiếu Quân xông đến chất vấn.
Đỗ Hiểu Linh càng thu người lại, càng dâng lên cảm giác phòng vệ trong lòng, cô liên tục lắc đầu. Lục Thiếu Quân liên tục dồn ép.
“Nói. Tôi bảo cô nói cơ mà!”
Lục Thiếu Quân hung hăng tiến đến, túm lấy vùng cổ của Đỗ Hiểu Linh bóp chặt lấy.
Anh đã hoàn toàn mất khống chế. Đỗ Hiểu Linh đưa tay gỡ tay anh ra. Nhưng bàn tay anh rất cứng, không cách nào có thể tháo gỡ.
Lục Thiếu Quân gào lên trong đêm:
“Nói. Nói đi! Tôi bảo cô nói.”
Tóc cô phủ xuống che nửa khuôn mặt đang đỏ tía lên vì máu dồn lên đó, đồng tử co rút, Đỗ Hiểu Linh không thở nổi, cổ họng bị tay anh cướp mất không khí.
Lục Thiếu Quân nhấc bổng cô lên, gì sát người cô vào chiếc tủ cao ngất.
“Cạch! Choang!” Chiếc bình hoa vì bị một màn giãy giụa của Đỗ Hiểu linh mà rơi xuống sàn.
Bản năng mách bảo Đỗ Hiểu Linh liếc mắt sang ngang, cô nhìn lên chiếc bàn gần đó vẫn còn một cái bình hoa.
“Nhìn tôi đây này. Đỗ Hiểu Linh, cô xem tôi là trò cười ư? Cô diễn bài giả câm với tôi suốt năm năm trời, cuối cùng thì sao? Cuối cùng là cô biết nói, muốn rời khỏi tôi?” Lục Thiếu Quân vẫn không ngừng chất vấn, còn Đỗ Hiểu Linh như đang bị rút cạn oxy, tưởng như một chút nữa thôi, sự sống cuối cùng cũng vụt tắt vậy.
“Hự.” Bàn tay cuối cùng cũng túm được cái bình hoa.
Đáy mắt Lục Thiếu Quân chỉ là những tia máu đỏ lòm như miệng núi lửa, muốn thiêu đốt tất thảy những gì anh vừa quét mắt qua. Ở đó còn có cả sự cô đơn của một kẻ bại trận.
“Nói!”
“CHOANG!”
Cùng lúc với tiếng nói sau cùng của Lục Thiếu Quân là một tiếng “Choang” lớn của chiếc bình sứ.
Nó đập thẳng vào đầu Lục Thiếu Quân, rơi xuống đất.
Đỗ Hiểu Linh buông tay khỏi chiếc bình, hoảng loạn ôm lấy đầu. Không ngừng la hét:
“Không! Không! Không!... A… a....”
Lục Thiếu Quân kinh hoàng. Hai mắt mở lớn nhìn Đỗ Hiểu Linh yếu đuối trước mặt lúc này đang mất kiểm soát giống hệt như một người điên.
Một dòng máu nóng chảy từ đỉnh đầu xuống phủ lên khuôn mặt tuấn tú đang quá đỗi bàng hoàng của anh. Lục Thiếu Quân buông cổ Đỗ Hiểu Linh ra, cô ngã dúi xuống sàn, hít lấy hít để để lấy oxy.
Lục Thiếu Quân đưa tay lên quệt vào giọt máu trên khuôn mặt mình. Anh cười điên dại:
“Cô muốn giết tôi? Vì muốn rời xa tôi cô muốn giết tôi.”
Tiếng cười vang lên trong đêm vô cùng quỷ dị. Anh tiến dần đến nơi Đỗ Hiểu Linh đang sợ đến tột cùng, co quắp ôm đầu ngồi trong xó, quần áo xộc xệch.
Bàn tay đầy máu của anh nâng cằm cô lên, ôm lấy khuôn mặt nhỏ. Từ hốc mắt anh nước mắt trào ra xay xè và chua xót, rơi xuống mặn chát hòa cùng máu nóng.
Anh đưa tay nhặt một nửa chiếc bình còn lại, đập thẳng xuống nền đá hoa cương.
“Choang!” Lại một tiếng đập vang lên.
Lục Thiếu Quân nhặt lấy một mảnh sứ nhọn hoắt như một chiếc lưỡi dao đưa đến trước mặt Đỗ Hiểu Linh.
“Nếu muốn giết tôi, cầm lấy và giết đi!” Tiếng nói của anh lạnh lùng thấm đẫm tang thương.