“Bệnh tình của Đỗ Hiểu Linh đã ổn rồi. Nhưng mà tạm thời chúng ta vẫn cần giữ kín. Đối thủ càng nghĩ cô ấy yếu đuối sẽ càng không đề phòng.”
Lăng Tuấn Dương cất tiếng nói với Ninh Tiểu Sảnh. Ninh Tiểu Sảnh nhíu mày đáp:
“Tôi có xem xét vụ án của Đỗ Hiểu Linh, có lẽ phải sáu tháng nữa cô ấy mới có thể ra khỏi đây được. Tôi muốn tạo cơ hội nói cô ấy cải tạo tốt để sớm ra nhưng mọi việc không dễ đến thế. Dường như có ai đó trong nội bộ chúng tôi tác động không giảm án.”
“Chắc là người Đỗ Tuyết Kỳ mua chuộc.” Lăng Tuấn Dương cũng không hề bất ngờ.
“Hiện tại tôi đang dựa vào những gì Đỗ Hiểu Linh lưu ý phía nhà họ Đỗ để tìm ra kẻ đứng sau thao túng giúp Vạn Như Ngọc. Cái ung nhọt này nếu không bỏ đi thì ngành cảnh sát không thể đại diện cho dân được nữa.”
“Cậu vất vả rồi.” Lăng Tuấn Dương có chút cảm kích.
“Có cái gì mà vất vả. Đây là công việc của tôi. Nếu như không có Đỗ Hiểu Linh ở đó thì tôi cũng không có được người chỉ điểm. Cô gái này một khi đã nghĩ thông suốt và trở nên mạnh mẽ sẽ thật là một người đáng gờm đấy. Thôi, cậu vào thăm cô ấy đi. Dường như cô ấy muốn trao đổi với anh gì đó.”
Ninh Tiểu Sảnh đi sóng đôi cùng với Lăng Tuấn Dương bước vào trong trại giam.
Đỗ Hiểu Linh đã được đưa ra phòng gặp khách. Qua tấm kính chắn, cô vừa thấy Lăng Tuấn Dương liền mỉm cười.
“Tiểu Thành sao rồi?” Đỗ Hiểu Linh đưa tay ra hiệu. Mặc dù đã có thể nói chuyện nhưng Lăng Tuấn Dương vẫn muốn cô giữ bí mật.
“Rất tốt. Lục Tư Phàm có gửi một đoạn video.” Lăng Tuấn Dương vừa nói vừa lấy điện thoại ra, bật lên một đoạn video.
Trong video Tiểu Thành đang ngồi trước khung vẽ, cậu bé có phần xanh xao nhưng khí sắc không đến nỗi tệ, nói:
“Mẹ Hiểu Linh, hôm nay con vẽ được rất nhiều tranh. Con còn đặc biệt vẽ tặng mẹ nữa. Mẹ an tâm nhé. Con trai mẹ rất ngoan.”
Hai hàng nước mắt trên khuôn mặt Đỗ Hiểu Linh rơi xuống. Cô đưa tay bịt ngang miệng để không xúc động đến nức nở.
Lăng Tuấn Dương lấy ra bức tranh nhỏ được vẽ trên giấy A5 rồi đưa cho Đỗ Hiểu Linh.
“Quản giáo đã đồng ý cho em giữ rồi. Đây là tranh mà Tiểu Thành muốn anh mang vào cho em. Là Tư Phàm giúp chuyển tin tức.”
Đỗ Hiểu Linh run run cầm lấy bức tranh nhỏ. Tiểu Thành rất giống cô, thích vẽ, cũng rất có thiên phú. Nhìn bức tranh cả nhà đi cắm trại bên hồ nước mà lòng Đỗ Hiểu Linh quặn thắt.
Đối với cô hay Tiểu Thành, kỷ niệm về lần cắm trại đó là kỷ niệm đẹp nhất mà cả hai mẹ con cùng có.
“Anh biết em biết chuyện Lục Thiếu Quân rồi, hiện tại vẫn không có tin tức. Phía Tiểu Thành tạm thời Lục Tư Phàm vẫn để ý. Có Tô Tố Như ở đó, người kia có lẽ sẽ không gây khó dễ cho con em đâu.”
Đỗ Hiểu Linh chỉ biết gật đầu. Cô lúc này đây có muốn làm gì đó cho con thì năng lực cũng có hạn, đã vậy thân ở trong tù, thực sự là cùng đường. Thật may còn có Ninh Tiểu Sảnh, Lăng Tuấn Dương, còn có Lục Tư Phàm.
“Anh giúp em để ý Tiểu Thành, thể chất thằng bé rất kém, không nên ăn đồ sống lạnh. Còn nữa, chuyện phía ba em, người đó có nhận được tin tức của em không?”
Lăng Tuấn Dương biết Đỗ Hiểu Linh đang đề phòng ở đây có người của Vạn Như Ngọc nên không dám nói thẳng ra cái tên Kiều Thi Nhã. Anh lập tức nói:
“Em yên tâm, mọi việc như em mong muốn.”
“Được.” Đỗ Hiểu Linh gật đầu ra hiệu.
Những ngày này cô không những hồi phục gần như hoàn toàn chướng ngại giao tiếp, mà thực tế cô cũng đã học cách mạnh mẽ hơn, cũng có những kế hoạch của riêng mình. Cô không muốn bản thân bị kẻ khác chà đạp mãi nữa.
Lăng Tuấn Dương từ trại giam trở về, nghĩ đến Lục Tư Phàm đã giúp mình liên lạc được với Tiểu Thành liền lấy điện thoại nhắn cho anh ta một cái tin.
Lục Tư Phàm ngồi trong quán bar, nhận thấy có chuông tin nhắn liền đọc.
<Cảm ơn anh! Hiểu Linh rất vui!>
Lục Tư Phàm không nhắn lại nhưng trong lòng cũng như được an ủi. Anh ta tiếp tục rót rượu uống. Thời gian này Lục Tư Phàm thường xuyên đến đây mặc kệ mẹ anh ta nhiều lần nhắc nhở.
“Cạch!” Tiếng cửa nhẹ nhàng mở ra mà Lục Tư Phàm vẫn không hay biết. Hương rượu cay nồng trôi xuống cổ họng. Nhìn những giọt rượu vang đỏ đẹp đẽ ấy thật hào nhoáng nhưng đắng cay chua chát thế nào chỉ người uống mới cảm nhận được.
“Vụt!” Bất ngờ, một bóng đen lao tới đưa khăn về phía trước bịt chặt lấy miệng và mũi Lục Tư Phàm, nhanh đến độ anh ta không kịp phát giác.
Chỉ trong tích tắc mọi thứ trở nên tối sầm trước mắt Lục Tư Phàm. Trạng thái hôn mê lơ lửng xâm chiếm anh ta.
…
Khi Lục Tư Phàm tỉnh dậy phát hiện mình đang ở trong một biệt thự sang trọng với kiến trúc mái vòm đón nắng điển hình của phong cách Gothic cổ điển.
Lục Tư Phàm chớp mắt mấy cái, phía sau bàn tay đã bị khóa chặt vào ghế. Trước mắt anh ta, một dáng người cao lớn đang ở đó. Người đàn ông đó không ai khác là Lục Thiếu Quân. Lục Tư Phàm kích động không thôi.
“Thiếu Quân?”
Lục Thiếu Quân quay người lại, ánh mắt thâm trầm nhìn Lục Tư Phàm.
“Ngạc nhiên?”
Lục Tư Phàm gần như là vui mừng, chỉ là anh ta không dám tin những gì đang hiện ra trước mặt mình. Nhưng rồi rất nhanh cảm giác đau buốt từ cái cổ tay đang bị siết khiến cho anh ta biết bản thân mình không mơ. Đây là sự thật.
“Cậu đã ở đâu?” Lục Tư Phàm âm thầm dò đoán.
Lục Thiếu Quân bật cười, vừa cười vừa tới tháo dây trói ra cho Lục Tư Phàm.
“Anh đóng kịch rất dở đấy. Tôi biết tất cả mọi trò đều là do mẹ anh gây ra, anh cũng biết hết cơ mà? Lúc này vờ vịt có ích gì?”
Lục Tư Phàm tái mặt. Xem ra Lục Thiếu Quân đã biết tất cả mọi chuyện.
“Hừm. Nếu cậu đã biết rồi thì tôi không có gì để nói cả. Những chuyện liên quan đến cậu tôi không có ý kiến. Nhưng tại đây, tôi rất xin lỗi về chuyện của Hiểu Linh. Nếu như…”
“Đừng nhắc đến mẹ con cô ấy. Anh không xứng!”
Lục Thiếu Quân lập tức cắt ngang lời nói của Lục Tư Phàm. Ánh mắt vô cùng kiên định khiến cho Tư Phàm không khỏi giật mình. Người đàn ông ở trước mặt Lục Tư Phàm lúc này như biến thành một con người khác vậy.
“Được. Vậy hôm nay cậu mang tôi đến đây có mục đích gì? Dùng tôi uy hiếp mẹ tôi?” Lục Tư Phàm rất thẳng thắn.
Lục Thiếu Quân bật cười. Anh nhìn đối phương không chớp mắt:
“Ngược lại, tôi dùng mẹ anh uy hiếp anh.”
Lục Tư Phàm thoáng kinh động. Xem ra bản thân anh vốn đã coi thường đối thủ.
Lục Tư Phàm còn chưa kịp nói gì thì Lục Thiếu Quân đã tiếp tục nói:
“Dù các người không trực tiếp gây ra chuyện của Đỗ Hiểu Linh, nhưng từng việc các người làm xem cô ấy như quân cờ là các người đã sai rồi. Tôi cũng sai. Tôi không mong cô ấy tha thứ. Nhưng ít nhất tôi sẽ trả công bằng cho cô ấy.”
Lục Tư Phàm hoàn toàn nín lặng. Lục Thiếu Quân trở về lần này đã triệt để hạ quyết tâm, cũng kiên định với nội tâm của mình.
“Cậu muốn sao?” Lục Tư Phàm nhìn Thiếu Quân nói.
“Mẹ anh đã dùng thôi miên điều khiển ông nội, rồi hại Lâm Duy Kiên thế nào? Hại tôi ra sao? Còn rất nhiều những việc khác nữa tôi đều có chứng cứ. Bà ta không chỉ vào tù mà sẽ lĩnh luôn án tử hình.”
Lục Tư Phàm kinh động. Thực ra khi Lục Thiếu Quân đưa anh ta tới đây thì việc Thiếu Quân biết đằng sau Tư Phàm là Đường Thanh Minh vốn đã được đoán ra. Nhưng chứng cứ phạm tội của mẹ anh ta đâu dễ dàng có được?
“Làm sao cậu biết?” Lục Tư Phàm không nhịn được hỏi lại.
“Tôi sống trong nhà họ Lục lâu hơn anh. Đừng quên tôi mới chính là người thừa kế mà ông nội muốn, có những thứ vĩnh viễn anh không thể biết đến chứ đừng nói là chạm vào.”
Lục Tư Phàm vừa nghe trong lòng càng thêm lạnh giá. Khi trở về nhà họ Lục, anh ta luôn biết Lục Thiếu Quân sẽ là đương chủ của Lục gia, trong lòng rất không cam tâm. Nhưng cũng chỉ là không cam tâm mà thôi. Lục Tư Phàm vốn không đồng ý những thủ đoạn hại người của mẹ anh ta. Nhưng đó là mẹ, là người cho anh ta sự sống, anh ta không bao giờ có thể quay lưng.
“Được. Tôi đấu không lại cậu. Bây giờ tôi chỉ mong cậu hiểu, mẹ tôi cũng chỉ vì bị dồn vào tận cùng đau thương, lòng mới kết hận thù. Mà hơn ai hết tôi nghĩ cậu biết người đã tạo nên cái nghiệp này là ai.”
Lục Thiếu Quân quét ánh mắt sắc lạnh nhìn đối phương, không nhanh không chậm nói:
“Cuộc đời là một cuộc chiến, nó rất tàn nhẫn. Nhưng lựa chọn là do bản thân mình. Anh hãy nhìn Hiểu Linh, cô ấy đã sống một cuộc đời thế nào? Cô ấy còn từng không được tôi yêu thương, không giao tiếp được, người chà đạp cô ấy còn ít hay sao? Nhưng cô ấy có lựa chọn giống như mẹ anh hay không?”
Lục Tư Phàm tái mặt. Lời nói đến cổ họng lại nghẹn lại không sao nói được.
Đúng như Lục Thiếu Quân nói, Đỗ Hiểu Linh cô ấy còn thảm hơn cả mẹ anh ta. Mẹ anh ta từng là người mà ba Thiếu Quân yêu nhất, vì Đường Thanh Minh, ông ấy đã lạnh nhạt với Tô Tố Như và Lục Thiếu Quân cả một đời.
“Nhưng có một điều cậu không thể phủ nhận, những anh chị em của tôi đều chết dưới tay mẹ cậu.”
Lục Thiếu Quân nhướng mày. Trong lòng cũng không khác gì Lục Tư Phàm lúc này.
“Ha ha… Cậu cũng không biết nói sao? Những người mẹ phạm sai, những đứa con như tôi và cậu cũng không có cách gì khác ngoại trừ bảo vệ họ đến cùng.”
Lục Thiếu Quân nghe Lục Tư Phàm nói, quay người lại, mím môi nói:
“Tôi hứa với anh, sẽ để mẹ tôi chịu trách nhiệm về những gì mẹ tôi đã làm.”
Lần này thì Lục Tư Phàm không biết nói gì. Anh ta suy nghĩ hồi lâu rồi nói.
“Chúng ta làm một thỏa thuận, cậu có thể bỏ qua tất cả cho mẹ tôi, đổi lại tôi sẽ trao lại cho cậu toàn bộ cổ phần tôi có trong tay của Lục thị. Thực ra, tôi không hẳn hứng thú với nó. Tôi muốn có thế giới của riêng tôi, ở đó tôi thật sự là chủ.”
Lục Thiếu Quân trong lòng kinh động. Không bao giờ anh nghĩ Lục Tư Phàm lại chấp nhận đề nghị từ bỏ mọi thứ anh ta có lúc này. Nhưng, thực ra, gần đây Lục Tư Phàm đã suy nghĩ rất nhiều. Lục thị không phải nơi anh ta thuộc về. Ở đây, anh ta không hề thoải mái. Cái cảm giác nắm quyền dựa vào âm mưu và thủ đoạn không thỏa mãn nổi anh ta.
“Thứ tôi muốn không phải điều này.”
Lục Thiếu Quân nói nhanh. Mặc dù đây là cuộc thỏa thuận vượt cả tưởng tượng của anh. Nhưng lòng anh lại thấy một khoảng trống lớn không dễ lấp đầy.
“Cậu không muốn cổ phần?”
Lục Tư Phàm có phần bất ngờ. Anh ta còn bất ngờ hơn cả Thiếu Quân khi nghe đề nghị của anh ta.
“Lục thị vốn dĩ luôn là của tôi. Việc anh lên nắm quyền tạm thời không đại diện cho việc anh xứng đáng ngồi ở tầng cao nhất. Thực ra suy nghĩ của tôi lúc này gặp anh chỉ muốn sau này anh không dùng Đỗ Hiểu Linh làm quân cờ nữa. Chỉ vậy thôi.”
Lục Tư Phàm kinh động. Thái độ lần này của Lục Thiếu Quân đối với Đỗ Hiểu Linh vượt xa dự liệu của anh ta. Xem ra vị trí của Đỗ Hiểu Linh trong lòng đối phương quan trọng vô cùng.
“Cậu yên tâm. Tôi sẽ không làm thế nữa.”
“Không riêng gì anh, anh phải đảm bảo cả mẹ anh nữa. Bằng không tôi sẽ không cho bà ta cơ hội đó.”
Lục Thiếu Quân nói rất nhanh, từ sâu trong lòng anh giờ này khắc này chỉ lo lắng và vì một người duy nhất, đó là Đỗ Hiểu Linh.
“Nếu muốn mẹ tôi không dùng Đỗ Hiểu Linh làm con bài chỉ có một cách.” Lục Tư Phàm suy nghĩ hồi lâu rồi nói.
Chân mày Lục Thiếu Quân hơi nhướng lên, rõ ràng là tò mò lời nói của Lục Tư Phàm sau đó.
“Chừng nào tôi vẫn còn khả năng tiếp quản Lục thị, không chỉ Đỗ Hiểu Linh mà kể cả tôi cũng là quân cờ của bà ấy.” Lời này Lục Tư Phàm nói trong cay đắng vô cùng.
“Vậy nên…?” Lục Thiếu Quân chưa hiểu hết ý liền hỏi.
“Vậy nên chúng ta cần ký một vài thỏa thuận.” Lục Tư Phàm vẻ như rất dứt khoát. Lần này khuôn mặt của anh ta thoải mái vô cùng, cũng nhẹ nhõm vô cùng.