" Đó là ba tướng lĩnh của Hỏa Viên quân chứ không phải thi binh của Đại Lôi Âm tự."
Vu Đạo Toại thông báo, khiến cho Vương Phật Nhi an tâm. Nếu lại xuất hiện thêm mấy ngàn thi binh, hắn ngoại trừ chạy trốn vào trong rừng núi thì không còn lựa chọn nào khác. Khua hai tay lên, Vương Phật Nhi hạ lệnh cho thi binh thủ hạ công kích chậm lại, đã có viện binh, thì không đáng phải tiếp tục những cố gắng vô vị nữa.
Chi Lâu Già và Phật Đà Bạt La cũng theo chỉ đạo của Vương Phật Nhi rời khỏi trận chiến đấu. Vương Phật Nhi thì vẫn như trước triển khai Yển Nguyệt trận pháp thu phục thêm nhưng nhóm thi binh nhỏ để bổ sung cho số bị tiêu hao trong chiến đấu, đứng hiên ngang trong vòng vây trùng của mấy ngàn thi binh.
Thi yêu Ma Y vô tướng sau một hồi kịch chiến, trên mặt dường như có vẻ ưu tư. Như hắn ở vào cấp bậc thi quỷ này thì đã có trí lực không hề thua kém người thường, trí nhớ khi còn sống đã hồi phục được bảy tám thành. Chỉ có điều nhân cách trong cơ thể sống lại của thi yêu thì hoàn toàn không có nửa điểm liên quan với khi còn sống. Tính cách đã nghiêng về hướng âm độc, tàn nhẫn, bản năng khát máu trời sinh đã thành chủ đạo, chiếm quá bán. Nhưng thi yêu vẫn còn biết phán đoán tìm lợi tránh hại. Truyện "Đại Viên Vương "
Đã có thể lờ mờ nhìn thấy thi binh từ phương xa chạy điên cuồng, ùn ùn kéo đến. Ma Y vô tướng quyết định thật nhanh, hống một tiếng dài, đám thi binh của hắn đều nhận được mệnh lệnh, cùng nhau rút lui về phía sau. Linh Sơn lão tăng mặc dù muốn truy kích, nhưng dù hắn có võ công rất cao cũng không có cách nào tru sát được hết đám thi binh này, hung hăng đánh gục hơn mười thi quỷ chạy sau cùng rồi cũng phải ngừng bước. Truyện "Đại Viên Vương "
Vương Phật Nhi thu hồi binh phù, gọi hai đại hộ pháp thần tướng trở về, sau đó lui vào trong đám tăng binh Lạn Đà tự và lập tức hỏi Phượng Sồ:" Cho ta hỏi một chút về tình trạng thương vong. Chúng ta lần này tổn hại mất bao nhiêu người?"
Phượng Sồ sửng sốt, thuận miệng đáp:" Lưu dân tử vong một trăm mười sáu người, trọng thương bốn mươi mốt người, tăng binh Lạn Đà tự có sáu người bỏ mạng, số bị thương nhẹ thì không tính."
Vương Phật Nhi khẽ gật đầu, rất là khâm phục đối với khả năng của Phượng Sồ đại quân sư thoáng cái đã có thể trả lời được về số lượng thương vong. Trong một trận chiến hỗn loạn như thế mà có thể chiếu cố đến tình trạng quân đội, thật sự là một nhân tài hiếm có.
Bọn Yến Xích Mi tiếp nhận năm vạn thi binh Hỏa Viên quân, lập tức chỉ huy muốn đánh chiếm Phượng Minh thành. Khi bọn họ tiến công tòa thành trì này thì mới phát hiện ở trong thành đến một tên thi binh cũng không có, lúc đó mới thấy không hay, quay lại tiếp ứng bọn Vương Phật Nhi.
Thi yêu Ma Y vô tướng biết bọn Yến Xích Mi khí thế rất lớn khó có thể đương đầu, tuyệt đối không dám nghĩ đến chuyện rút lui về Phượng Minh thành mà chạy trốn thẳng về phía nam. Vương Phật Nhi thấy tình huống này, chỉ còn biết mắng thầm trong lòng:" Bọn thi yêu này thật không dễ mà phân tán binh lực ra, không thừa thế tiêu diệt được mà lại bức bọn chúng hợp binh vào một chỗ, chẳng phải là chuốc thêm phiền não ư? Tên Yến Xích Mi này thực là không hiểu chiến lược, nhất định là trong đầu đều là bã đậu, kiếp này chắc chắn không có tiền đồ."
Ba người Yến Xích Mi chẳng biết trong lòng Vương Phật Nhi đang mắng chửi bọn chúng, nhưng dường như có chút không cam lòng với việc buông tha cho đại quân của Ma Y vô tướng. Bọn họ cũng không thèm để Vương Phật Nhi vào mắt, tự tiện chỉ huy đại quân đuổi theo chém giết, cũng chẳng thèm có ý tứ chào hỏi lấy một câu.
Vương Phật Nhi thu dọn chiến trường, hạ lệnh đem tất cả thi thể đi hỏa táng, tránh không để xuất hiện biến cố. Một số phụ nữ, trẻ con trong đám lưu dân mất đi thân nhân, lớn tiếng gào khóc khiến cho tâm tình Vương Phật Nhi cực kỳ nôn nóng. Truyện "Đại Viên Vương "
" Loại thủ đoạn fhiên di lưu dân này thật sự là thất đức, tuy nhiên nếu không có đủ dân cư, ta dựa vào cái khỉ mốc gì để mà chiếm cứ Đại Lôi Âm tự, phát triển thế lực chứ?"
Trong lòng phiền não, Vương Phật Nhi hạ lệnh xuất quan, muốn thừa dịp đêm tối chạy đến đóng quân tại Phượng Minh thành.
Trên vùng hoang dã này, mặc dù không còn đại quân thi binh có quy mô lớn do thi yêu thống lĩnh nữa, nhưng những tiểu đội gồm hàng chục, hàng trăm tên cũng không phải ít, lại còn có dã thú cực kỳ hung tàn rình rập chung quanh nên có tường thành bảo vệ thì vẫn an tòan hơn một chút.
Phượng Sồ chỉ huy lưu dân và quân lính thu dọn chiến trường một lượt, thu gom được rất nhiều đồ quân bị, phân phát chia cho nhau. Lần chiến đấu này có thể nói là cũng có thu hoạch, chính là từ trên thân thể những thi binh tử trận, số vũ khí nhặt được gần như có thể trang bị cho tất cả đám lưu dân này.
Vũ khí ban đầu mà đám thôn dân có trong tay, nếu không phải cuốc xẻng, gậy gộc thì cũng là lưỡi hái, búa, dùng trong chiến đấu thật là thua thiệt vì độ sắc bén của những nông cụ này kém xa so với những loại vũ khí giết người đích thực.
Phượng Minh thành vốn do lúc trước Tây Kì tiết độ sứ Cơ Huyễn xây dựng để trấn thủ vùng đất này, chỉ dùng để cho quân đội đóng quân, bởi vậy nên diện tích cũng không phải là lớn nhưng tường thành lại khá cao và dày, chỉ có hai cửa nam và bắc. Sau khi bị thi yêu Ma Y vô tướng chiếm cứ, những đồ quân bị để phòng thủ thành không có người bảo dưỡng nên đã bị rỉ sét hư hỏng hết.
Sau khi Vương Phật Nhi dẫn đoàn người tiến vào Phượng Minh thành, lập tức quét dọn phía nam thành làm nơi nghỉ ngơi, phân biệt phái ra trăm người đóng quân tại hai cửa thành nam bắc, tu sửa lại những chỗ hỏng hóc ở hai cửa thành. Hắn lại bảo Phật Đà Cái cùng tám trưởng lão đi tra xét thêm một lần, xem có thi binh nào còn sót trong thành nữa hay không.
Bốn đại trưởng lão của Kim Cương viện đều có tu vi đệ tứ phẩm đích, Phật Đà Cái có địa vị cao nhất, ba người còn lại đều chuyên tu võ học, đối với niệm pháp cũng không thành thạo. Bốn vị trưởng lão của Đại Tự Tại viện gồm Đàm Quang, Linh Sơn, Mộc Liên, Đê Tâm đều có tu vi mạnh hơn bốn vị trưởng lão của Kim Cương viện một chút, trong đó Linh Sơn đạt đến tu vi đệ tam phẩm. Phóng tầm mắt nhìn khắp Trung thổ Thần Châu thì với tám người như vậy đã có thể tiêu diệt một vài môn phái loại nhỏ và trung bình, cho dù là dưới trướng của Tiết độ sứ một trấn của Đại Càn vương triều, một trong mười tám phản vương, Thập đại yêu tướng của Tây Địch tay cũng không chắc có nhiều cao thủ như vậy.
Nếu Vương Phật Nhi có thể có hơn vạn binh mã thì cũng có thể xưng hùng cát cứ một phương rồi. Nhưng Trung thổ Thần Châu chinh chiến liên miên, cái thiếu nhất chính là dân cư. Để nuôi nổi hơn vạn nhân mã, ít nhất cũng phải có hai ba mươi vạn dân. Đối với Vương Phật Nhi mà nói, mục tiêu này quá xa vời.
Bọn họ chín người đi thành một hàng, tuần tra bắt đầu từ cửa bắc, cũng phát hiện được vài tên thi binh còn quanh quẩn trong thành. Vương Phật Nhi thuận tay diệt trừ, dùng Đại Nhật chân hỏa luyện hóa thành tro. Chờ đến khi bọn hắn tuần tra tới cửa nam, xét kỹ lưỡng và không phát hiện dị trạng gì nữa, Linh Sơn không thể kiên nhẫn thêm nữa, phất tay áo lập tức bỏ đi. Bọn Đàm Quang thấy đã không còn việc gì nữa thì cũng đều khom người thi lễ, cáo từ mà đi.
Một trăm dân quân do Vương Phật Nhi phái đến thủ hộ cửa nam lúc này mới chạy tới, Vương Phật Nhi trong lòng có tâm sự, không cùng tám vị trưởng lão quay về mà leo lên thành lâu ở cửa nam.
Hơn trăm tên dân quân nhìn thấy Vương Phật Nhi thì đều cúi chào. Mặc dù bọn họ có bị lừa gạt chút ít, nhưng những thủ đoạn lợi hại của Vương Phật Nhi trên đường đi đã khiến cho đám bình dân này không dám phản kháng. Hơn nữa, trong lòng mỗi người đều có ý nghĩ rằng những vũ tăng của Lạn Đà tự này hùng mạnh như thế, nói không chừng thật sự có thể tạo dựng cho bọn họ một cõi thiên đường, bởi vì có mấy phần hi vọng nên đám người đôn hậu chất phác này cũng vẫn chưa có ý nghĩ chỉ trích Vương Phật Nhi.
Danh Sách Chương: