Mục lục
Đại Viên Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:







Nhạc Sư Đà và Khương Công Vọng vốn đã nếm thử sự lợi hại của Tàng Dạ Linh, giờ trông thấy vị nữ vũ thần của Ngột Tư tộc này thì ý nghĩ đầu tiên của hai người chính là chạy trốn, ý nghĩ thứ hai là… con *** nó, chạy không thoát a! Tàng Dạ Linh cưỡi thần điểu bảy màu có tốc độ nhanh hơn mọi loại kỵ thú quá xa, cho dù là thiên tuấn ngày đi năm nghìn dặm thì có thể trốn thoát khỏi chim bay được sao?



Điều khiến hai người khá yên tâm là Tàng Dạ Linh cưỡi thần điểu bảy màu đáp xuống nhưng lại hơi có vẻ kinh ngạc, không lập tức ra tay mà lại cất tiếng hỏi:" Phong Nguyệt tỷ tỷ, tại sao tỷ lại xung đột với người của Đại Lôi Âm tự? Hai người này vốn là thuộc hạ của Vương Thập Phương, đệ tử ký danh của trụ trì Đại Lôi Âm tự Vương Phật Nhi mà." Truyện "Đại Viên Vương "



Duyên Phong Nguyệt nghe đến tên của Đại Lôi Âm tựthì cũng hơi giật mình, nàng cũng không tiện đổi trắng thay đen nên cứ thế nói thật ra:" Đó là do Đề Hoàng công chúa nhận ra Vương Thập Phương, tựa hồ hai người có quan hệ gì đó. Vương Thập Phương lưu hai người này lại ngăn cản, còn mình thì chạy rồi!"




Tàng Dạ Linh nhíu mày. Nàng vẫn thường nghe đồn rằng Đề Hoàng công chúa thích ra đường công khai trêu ghẹo những thanh niên trẻ đẹp, mà Khương Công Vọng thì anh tuấn khác thường, Nhạc Sư Đà lại dũng cảm hơn người, cũng được liệt vào hàng cực kỳ điển trai trong giới thanh niên. Nàng nhớ lại cái ngày gặp mặt, thấy Vương Thập Phương cũng rất là trẻ trung anh tuấn thì bất giác trong lòng có định kiến.



Đề Hoàng công chúa nhìn thấy Tàng Dạ Linh liền vung cây quạt trong tay lên, cười khanh khách nói:" Thì ra là Dạ Linh tỷ tỷ. Ta cũng không muốn so đo với hai kẻ hạ cấp này, nhưng mà cái gã Vương Thập Phương kia lại cực kỳ đáng giận. Ta định tìm hắn đòi công đạo nhưng đang lo hắn có võ công mạnh mẽ không địch lại được, giờ có Dạ Linh tỷ tỷ thì tất nhiên không phải sợ cái công phu mèo quào của hắn nữa rồi."



Tàng Dạ Linh tức thì hiển lộ ra vẻ mặt cực kỳ cổ quái. Nhạc Sư Đà mặc dù có vẻ thô lỗ nhưng trên thực tế lại khá là tinh tế, lập tức hiểu rằng Tàng Dạ Linh và vị đại công chúa này không cùng một phe. Hắn liền kéo Khương Công Vọng vận khinh công tới mức nhanh nhất bỏ chạy như điên.



Hai người chỉ nghe thấy tiếng la hét của Đề Hoàng công chúa ở phía sau:" Tiểu tặc, chạy đi đâu. Xem ta tới tận cửa bắt người…" nhưng lại không nghe thấy tiếng người đuổi theo. Hai người cũng không dám quay đầu lại, cứ thi triển thân pháp đến tột độ, trong nháy mắt đã chạy xa.



Đến khi cảm thấy đã an toàn, Khương Công Vọng mới chạy chậm lại, trong lòng vẫn còn sợ hãi bảo Nhạc Sư Đà:" May là đại ca sớm bắt được thời cơ chứ cái vị công chúa điện hạ kia còn đáng sợ hơn cả Kim Hi Lí diễm phủ trong tay Tàng Dạ Linh. Sao mà chủ công của chúng ta lại trêu chọc vào những cô gái lợi hại như thế chứ?"



Nhạc Sư Đà liếm môi, chép miệng đáp:" Ngươi không nhận ra ư? Chủ công của húng ta có sức quyến rũ rất mạnh đối với phái nữ, đặc biệt là những cô gái có võ công cực kỳ mạnh mẽ. Cô nương Lệ Khuynh Thành kia cũng là trang tuyệt sắc, võ công lại còn cao hơn hai ta nhiều, ta không sao biết được cô ấy lợi hại đến bậc nào."



Khương Công Vọng vội vàng quát:" Nhạc đại ca không được nói bậy. Nói không chừng thì Lệ cô nương sẽ là chủ mẫu tương lai, sao huynh có thể nói giọng bất kính?"




Nhạc Sư Đà lắc đầu, khẽ đáp với giọng có đến mấy phần quỷ bí:" Thật ra ta lại thấy xác suất sau này chủ công của chúng ta sẽ bị Lệ cô nương đuổi giết còn lớn hơn cơ hội trở thành chủ mẫu của chúng ta!"



Khương Công Vọng tỏ vẻ mặt khó coi, hoa cây đại thương lên quát:" Nhạc Sư Đà. Nếu huynh còn nói lại việc này, trường thương trong tay Khương Công Vọng ta đây cũng không ngại thử sức Sư đà thần đao của huynh!"



Nhạc Sư Đà thấy Khương Công Vọng thật sự tức giận liền thở dài, buông xuôi hai tay nói:" Công Vọng, ngươi làm gì phải tức giận như thế. Ta không nói nữa là được. Chúng ta mới theo chủ công, còn chưa trải qua trận chiến nào nên trong lòng mọi người còn chưa có nhiều tình nghĩa đến như vậy. Nếu Thập Phương đối xử chân tình với chúng ta thì lão sư này mặc dù trên miệng không cung kính thì vẫn bán cái tính mạng này cho chủ công là được chứ gì?"



Khương Công Vọng cất cây đại thương trở lại bên hông, một lúc sau mới nhẹ giọng nói:" Chủ công mặc dù tuổi nhỏ nhưng cho dù là dũng khí hay tài năng đều là anh tài đệ nhất hiện nay. Hơn nữa sư tôn của chủ công thì chỉ trong vài ngày ngắn ngủn đã tạo được danh tiếng truyền vang động thế gian, chắc chắn dựa vào một thân võ nghệ của mình sẽ tạo cho chúng ta một cuộc sống bình an. Ta tin tưởng chủ công Thập Phương có năng lực này."



Nhạc Sư Đà nghe xong thì cũng có vẻ buồn rầu, nói:" Lão sư ta đây cũng có mấy trăm người cùng tộc, cuộc sống vô cùng nghèo khổ nhưng mà ta không đủ năng lực giành cho mọi người một mảnh đất để an cư lạc nghiệp, lưu lãng bao năm rồi mà vẫn bị coi là một kẻ vô tích sự."



Hai người nói chuyện với nhau một, bỗng nhiên cảm thấy quan hệ thân mật hơn một chút. Khương Công Vọng cũng nói ra miệng:" Đệ cũng không biết sẽ tới một ngày nào đó có thể không dẫn bà con chòm xóm của Khương gia thôn tới Đại Lôi Âm tự sống cuộc đời yên ổn đây. Đệ nghe nói trụ trì Vương Phật Nhi có thể đánh bại bảy đại Thi yêu, thu phục di dân trong Vô tận lâm hải, cuộc sống nơi đó tất nhiên sẽ không khổ giống như Thiên Thủy thành đâu!" Truyện "Đại Viên Vương "



Nhạc Sư Đà không bàn luận gì, chỉ nói:" Nam Thiên môn quan chính là quan ải mạnh nhất thiên hạ, dễ thủ khó công, tất nhiên sẽ rất ít chiến tranh. Mặc dù theo truyền thuyết thì Vô tận lâm hải cực kỳ nguy hiểm nhưng hàng năm vẫn có vô số người mạo hiểm đi vào trong đó bắt dị thú, mà cũng không thấy mấy người về. Cùng lắm là không vào sâu trong lâm hải thì chắc có thể an cư được!"




Hai người lặng lẽ quay về chỗ ở. Vương Phật Nhi hỏi hai người làm thế nào mà thoát thân, Nhạc Sư Đà đem chuyện Tàng Dạ Linh xuất hiện kể ra khiến Lệ Khuynh Thành nghe xong thì rất là hối hận, nói với Vương Phật Nhi:" Ta đang muốn tìm Tàng Dạ Linh để tỷ thí đao, năm lần bảy lượt tìm khắp nơi mà không thấy, thế mà mọi người lại gặp mặt đến hai lần. Sớm biết thế này thì ban nãy ta đã ở lại."



Nhạc Sư Đà và Khương Công Vọng nghe xong tắc lưỡi liên hồi. Bọn họ đã biết Tàng Dạ Linh có võ công ra sao, thế mà Lệ Khuynh Thành còn có ý nghĩ tìm vị nữ vũ thần này tỷ thí đao pháp, chỉ e nàng cũng hung mạnh không phải tầm thường. Hai người nghĩ thầm trong lòng:" Chủ công quả nhiên rất cao siêu, ngay cả các mỹ nhân kết giao đều mạnh mẽ thế này. Nếu Đại Lôi Âm tự không vững như thành đồng thì không còn gì để nói."



Thấy Lệ Khuynh Thành bất mãn, Vương Phật Nhi cũng không nói gì, chỉ có thể tự tỏ vẻ anh dũng, tình nguyện lập tức theo nàng đi tìm tung tích của nữ vũ thần. Nhìn hai người vội vàng ra cửa, Nhạc Sư Đà túm tay giữ chặt Khương Công Vọng đang định chạy theo, khẽ bảo:" Ngươi và ta tại trận quyết đấu cấp bậc này thì ngay cả tư cách quan sát cũng không có, có thể còn làm vướng chân vướng tay, chi bằng không đi là hơn."



Khương Công Vọng cũng biết Nhạc Sư Đà nói không sai, đành thở dài một hơi rồi cùng Nhạc Sư Đà chắp tay từ biệt, nhất định quyết tâm tu luyện tâm pháp Vương Phật Nhi ban cho hắn ngay tức khắc, tranh thủ sớm đột phá để có thể giúp được chủ công vào thời điểm mấu chốt.



Nhạc Sư Đà mặc dù chỉ là một lưu lãng võ tướng vô danh nhưng vẫn luôn đã có chút tự phụ, sau mấy lần liên tiếp bị Tàng Dạ Linh làm cho kinh ngạc thì cũng có cảm giác sâu sắc là cần phải phấn đấu nên cũng trở về tĩnh tu.



Hai đại võ tướng thủ hạ của Vương Phật Nhi đều tự muốn phấn đấu cho mạnh lên vì thấy phải đối mặt với đại địch hung ác mà họ không thể trợ giúp được chút nào


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK