Mục lục
Đại Viên Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:







" Con gái, con gái thật sự?"



Vương Phật Nhi đưa tay vén một tấm màn xe, trông thấy một người con gái đã trưởng thành xinh đẹp. Cô ta nhìn thấy Vương Phật Nhi thì cũng hơi bàng hoàng biến sắc.



" Còn mấy chiếc xe nữa?" Chiếc xe nào thì Vương Phật Nhi cũng đều tra xét một lượt, tức thì có ý tưởng muốn ôm bụng mà cười. Hỏa viên Đại tướng tặng cho hắn hai mươi người con gái có dung nhan xinh đẹp, trong hai mươi chiếc xe này tuyệt đối không có thứ gì khác.



" Hỏa viên Đại tướng thật sự là rất có hứng thú, đem tặng loại lễ vật này. Chả trách sắc mặt của Đàm Quang trưởng lão vàng như nghệ! Không phải là Đại Lạn Đà tự không cấm kết hôn sao? Xem ra công khai thì không cấm nhưng tập tục khó sửa, vẫn còn có sự đấu tranh về mặt tâm lý."




Những cô gái này ban đầu đều khá là lo lắng, khi thấy người mở màn xe chỉ là một đứa trẻ con như Vương Phật Nhi thì lập tức bớt đi vài phần sợ hãi, bắt đầu hỏi han ríu ra ríu rít.



" Hòa thượng bé con, chỗ các ngươi là nơi nào? Chúng ta ở trong xe cả ngày còn chưa ăn uống gì, có thể cho chúng ta uống ngụm nước được không?"



Những cô gái này chắc là đã phải lặn lội đường xa, sắc mặt đều khá tiều tụy, ai nấy đều cầu xin đồ ăn nước uống.



Vương Phật Nhi cười ha hả gọi một tiếng, lập tức có vài tăng nhân tiến đến. Vương Phật Nhi phân phó bọn họ đi chuẩn bị thức ăn nước uống, đang định rời khỏi Họa Thần viện thì đột nhiên phát hiện trong số những cô gái này có một cô gái mặc quần áo màu xanh chừng mười bảy mười tám tuổi trông mặt quen quen. Hắn hơi sửng sốt, đứng lại ngẫm nghĩ.



" Linh châu, là nữ nô tỳ xinh xắn đã bắt ta làm hoạn binh tại phủ của Linh châu mục! Tại sao cô ta lại bị Hỏa viên Đại tướng đem làm tặng vật vậy?" Hắn nhớ lại mình lần đầu tiên nhìn thấy Hỏa viên Đại tướng chính là vào thời điểm đánh chiếm Linh châu. Vương Phật Nhi còn nhớ rõ việc Hỏa viên Đại tướng muốn chuyển toàn bộ số dân ở Linh châu về vùng đất hắn cai quản.



" Vị tỷ tỷ này là người Linh châu ư?"



Bỗng nhiên có chút hòai niệm về khoảng thời gian kia, Vương Phật Nhi bèn thử hỏi một câu. Cô gái xinh xắn kia đích nghi hoặc nhìn Vương Phật Nhi vài lần, đột nhiên kêu to một tiếng, để lộ ra vẻ mặt khó tin.



" Ta nhớ ngươi rồi. Ngươi là cái tên hoạn binh bị ta bắt kia mà!"



Bị người nhắc lại chuyện cũ không đẹp đẽ gì nhưng Vương Phật Nhi vẫn bình thản chịu trận, tươi cười nói:" Tỷ tỷ quả nhiên còn nhớ về ta. Chẳng biết tại sao ngài lại lọt vào tay của Hỏa viên quân? Tại sao lại bị đưa đến Đại Lôi Âm tự của chúng ta?"



Cô gái xinh xắn kia nhìn thấy người quen, ít nhiều có chút phấn chấn, khẽ nói:" Sau khi Linh châu bị đánh chiếm, tất cả mọi người đều bị Hỏa viên Đại tướng bắt đi. Đông Phương đại nhân nhất định không chịu làm việc cho Tây Địch yêu tộc, liền bị Hỏa viên Đại tướng giết chết. Sau đó, mấy người con gái chúng ta đã bị phân ra thành từng loại, coi như là lễ vật để Hỏa viên Đại tướng tặng cho người khác." Truyện "Đại Viên Vương "




Vương Phật Nhi cười ha hả, bỗng nhiên sinh ra vài điều so sánh với Hỏa viên Đại tướng. " Trong mấy ngàn lưu dân của ta bây giờ thì không có lấy một cô thôn nữ trưởng thành. Ông ta có thể đưa ra hai mươi mỹ nữ tuyệt sắc để tặng cho người khác, thật sự là chênh lệch quá lớn. Ông ta bắt mang đi tất cả dân cư của Linh châu, cũng không còn lấy cớ có quá ít nhân khẩu để mà sầu khổ nữa rồi."



Cô gái xinh xắn kia chần chừ một lúc lâu rồi nhảy xuống khỏi xe, lặng lẽ kéo ống tay áo của Vương Phật Nhi, đi tới bên cạnh hỏi:" Ngươi bây giờ làm nô bộc tại Đại Lôi Âm tự à? Có thể nói cho ta biết nơi này phòng bị như thế nào, có cơ hội chạy trốn được hay không?"



Vương Phật Nhi xoa xoa cái đầu trọc lốc, trả lời với vẻ hơi bất đắc dĩ:" Đại Lôi Âm tự canh phòng không nghiêm, nhưng ngươi đi về hướng bắc thì sẽ gặp rất nhiều thi binh thích ăn thịt người sống còn hướng nam là Vô tận lâm hải, không cần ta nói thì ngươi cũng biết là có bao nhiêu nguy hiểm. Ngươi mà thật sự muốn bỏ trốn, nói thế nào thì cũng phải có tu vi thất, bát phẩm mới được!"



Vừa nghe nói như vậy, cô gái xinh xắn kia tức thì lộ vẻ mặt như gặp nạn.



Lúc này có tăng nhân đưa đến thức ăn, nước uống. Cả đám con gái này đều xuống xe, Vương Phật Nhi nhìn mà hoa hết cả mắt.



" Hỏa viên Đại tướng xem ra không quen tặng lễ vật rồi. Người đời khi tặng mỹ nữ thì đều phải là tuổi trẻ duyên dáng, dung nhan chưa chắc đã nhất định phải là tuyệt sắc. Loại tuyệt sắc thế này chỉ nên tặng một người thì mới thể hiện sự quý báu......"



Hai mươi cô gái này có tuổi tác chênh lệch rất lớn. Cái cô nữ nô tỳ xinh xắn mà Vương Phật Nhi quen kia đại khái là nhỏ tuổi nhất, còn hai người lớn tuổi nhất chắc phải đến ba mươi bảy ba mươi tám, mặc dù thân thể nẩy nở, dung mạo đoan trang, mỗi hành động cử chỉ đều tràn ngập vẻ phong tình, nhưng thật sự không thích hợp với cái loại tiêu chuẩn này.



Nhưng mỹ nhân vẫn là mỹ nhân. Mà quần áo trên người thì e rằng cũng phải đến mấy tháng chưa được thay, mặc dù những cô gái này cố gắng chau chuốt vẻ bề ngoài nhưng lại không che dấu được quần áo bẩn lem nhem mặc trên người.



Cô gái nhỏ xinh xắn thấy không kiếm được tin tức gì có giá trị ở chỗ Vương Phật Nhi nên đã chạy về giữa đám con gái kia. Nhưng cô ta lại không đi lấy thức ăn mà trước hết là đến bên cạnh hai người phụ nữ lớn tuổi nhất, biểu hiện có chút cung kính, hầu hạ hai người phụ nữ dùng xong đồ ăn thức uống rồi mới đến lượt mình.



" Hai người phụ nữ lớn tuổi này xem ra có địa vị không phải tầm thường!"



Vương Phật Nhi sai bảo tăng nhân từ bên ngoài tiến vào quét dọn sẽ sạch Họa Thần viện, rồi hắn cũng rời khỏi nơi đây.




" Phần lễ vật này không tồi. Ta cũng hơi quá giáo điều, sau này họ giúp ta giặt quần áo nấu cơm, thu dọn phòng, so với dùng mấy tên hòa thượng kia còn tốt hơn nhiều."



Hắn trở về Phong Lôi điện. Sáu con Long thứu nhỏ trông thấy hắn, lập tức chạy bu lại, kêu to đòi thức ăn. Vương Phật Nhi nuôi chim một lúc, chợt động lòng, sai người gọi Phật Đà Cái đến, bảo:" Phong Lôi điện vốn là nơi cư ngụ của Ngài, ta chiếm cứ suốt thời gian dài khiến cho ngài cũng không được thoải mái lắm. Từ hôm nay trở đi, ta muốn đến cư trú ở trên Nam Thiên môn quan, sau này Phật Đà Cái trưởng lão có thể an tâm tu hành!"



Từ khi Vương Phật Nhi bắt đầu nuôi dưỡng chim, Phật Đà Cái thường rất lâu không về Phong Lôi điện, biết hắn muốn rời đi nên cũng chẳng hề khách sáo, chỉ là cung kính nói một tiếng “tốt”.



Vương Phật Nhi cười nói:" Ta sẽ chọn lựa trăm người từ trong số lưu dân để làm hộ vệ, sau này những tăng nhân canh giữ Nam Thiên môn quan cũng có thể cùng các Đại trưởng lão tu hành, không cần phải quản lý mấy cái chuyện lặt vặt này nữa."



Phật Đà Cái chẳng biết Vương Phật Nhi có ý gì, đành phải im miệng không nói nữa. Vương Phật Nhi dẫn theo sáu con chim, cười vang rời khỏi Phong Lôi điện, đi thẳng đến phía sau chùa!



Phượng Sồ phụng mệnh quản lý lưu dân, đương nhiên không quên việc lấy những thanh niên khỏe mạnh trong đám lưu dân, tiến hành huấn luyện thành quân đội. Dựa theo quy củ trong quân đội của Đại Càn vương triều mà chia làm tám đội, mỗi đội một trăm năm mươi người. Trong số những toán sơn tặc mà Vương Phật Nhi thu phục tổng cộng có sáu người mà võ công đã có phẩm cấp, bị Phượng Sồ phong cho làm tướng lĩnh. Hai vị trại chủ thủ hạ của hắn lúc trước thì mỗi người thống lĩnh một đội binh mã, quyền lực lớn gấp đôi so với các đầu mục khác. Truyện "Đại Viên Vương "



Vương Phật Nhi trước đây đã từng đề cập với Phượng Sồ là cần điều một đội binh mã cho hắn sử dụng, bởi vậy khi hắn tới phía sau chùa, Phượng Sồ lập tức đem một đội binh sĩ có sức chiến đấu tương đối tinh nhuệ đã được chuẩn bị chu đáo.



Thấy Vương Phật Nhi hứng trí cao độ, Phượng Sồ hỏi:" Mặc dù Hỏa viên Đại tướng lần này tốt đến kỳ lạ, khiến cho chúng ta bớt đi một người đối địch, nhưng chưa chắc ông ta đã chịu dừng tay, vì sao trụ trì lại cao hứng như thế?"


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK