Vương Phật Nhi dùng Ngũ Hành Thần Biến chữa trị vết thương do một đao của Lệ Khuynh Thành chém gây nên thế nào cũng đều không có tác dụng. Hắn phân giải chỗ bị thương thành Ngũ hành linh khí, sau đó tái tạo lại máu thịt nhưng chỗ trúng đao lại lập tức toác miệng ra. Truyện "Đại Viên Vương "
"Thật sự là phiền toái "
Vương Phật Nhi xoay người một vòng biến trở lại nguyên hình, trèo lên lưng một con Long Thứu rồi tức đưa linh thức nhập vào thức hải.
Trong thức hải có một lốc xoáy kỳ lạ giống như cái hắc động thật lớn đang cắt nuốt tất cả sinh cơ của hắn. Ấn ký Cưu Ma La Cấp Đa khắc ghi trong thức hải, Đại Nhật kinh biến thành vầng mặt trời đỏ, bút ký tu hành của Tốn Ngột Quỳnh biến thành hình tượng khỉ và vượn, quầng sao do vô số ngôi sao tạo thành cũng đã trở nên ảm đạm, chỉ có nam nhân áo trắng do hai đoạn kinh văn hóa thành là còn lúc tụ lúc tán, không bị ảnh hưởng gì.
"Ta chưa bao giờ nghe sư phụ nhắc tới môn phái Dao Trì này, sao mà loại võ học này quỷ dị như thế?"
Vương Phật Nhi quay người lao vào vùng lốc xoáy xoay tròn như hắc động kia. Nếu là người khác thì chắc ít nhiều cũng phải cân nhắc, nhưng Vương Phật Nhi là người đã chết đi sống lại, mạo hiểm chính là điều mà hắn ít sợ nhất.
Hắn cũng biết rằng trừ phi mình bỏ hết mọi băn khoăn tìm đường sống trong cái chết, nếu không thì cũng chỉ cách chờ cho luồng kình khí này cắn nuốt chân khí của bản thân đến lúc cạn kiệt và trở nên bất lực.
Vương Phật Nhi vừa phát động linh thức, Thái cổ ma viên, Mặt trời đỏ, Cổ Phật, quầng sao trong thức hải của hắn cũng lập tức xông theo sau vào trong vùng lốc xoáy màu đen kia. Bất cứ chỗ nào trên linh thần của hắn đều cảm nhận được một luồng chân khí tà dị lạnh thấu xương thấu cốt. Đao ý của Lệ Khuynh Thành không giống bất kỳ loại võ học nào mà hắn biết mà có chỗ huyền diệu gần giống như một trăm linh tám loại niệm pháp của Đại Lạn Đà tự là lồng sát ý không tiêu tan vào trong đao khí, bám chặt lấy miệng vết thương làm cho người trúng đòn vĩnh viễn không thể phục hồi lại được.
Sau khi tiến vào trong vùng lốc xoáy, hai đoạn kinh văn bỗng hóa thành vô số từ ngữ bay múa vòng quanh thân hình của Vương Phật Nhi. Theo hình ảnh biến đổi không ngừng của hai đoạn kinh văn này, hai mắt Vương Phật Nhi cũng lóe lên vô số điểm ánh sao. Hắn hét lớn một tiếng, vươn hai tay chụp một trảo vào trong hắc động lốc xoáy, vô cùng vô tận sát ý bị hắn lôi tuột ra, hóa thành một thanh trường đao sắc bén khác thường.
Thanh đao này và thanh đao mà Lệ Khuynh Thành sử dụng giống nhau như đúc, cũng là một loại binh khí mà phụ nữ ở Trung thổ Thần Châu thích dùng nhất, dài tám thước, lưỡi dao ba thước, chuôi đao năm thước, nhẹ nhàng linh động, khí thế mạnh mã mà dẻo dai.
" Sát chiêu thật mạnh, sát ý thật ác độc, đao pháp quá tà môn, môn phái quá biến thái..."
Vương Phật Nhi lập tức đúc rút ra năm sáu kết luận, trong lòng cũng có chút kinh hãi. Nếu không phải đoạn hai đoạn kinh văn mà trước đây hắn thuận tay sao chép lại này có ảo diệu đặc thù là có thể từ hình thái suy ra nguyên nhân, tra cứu được nguồn gốc bản chất của tất cả mọi loại võ học thì chắc lần này hắn lại được về nhà rồi (dịch giả: lần trước Vương Phật Nhi chết mà đến thế giới này, lần này trở về nhà có nghĩa là lại chết đi).
Vương Phật Nhi vuốt tay dọc theo bề mặt thanh trường đao, đã hiểu được rõ ràng về đao ý của chiêu này, lòng bàn tay đi đến đâu thì thanh trường đao nát vụn đến đó và vùng lốc xoáy màu đen cũng biến mất tăm tích.
Bốn con tiểu Long Thứu không biết chủ nhân đã xảy ra chuyện gì, chỉ bay lượn vòng tròn trên trời cao chứ không bay theo một phương hướng nào, miệng kêu những tiếng buồn thảm. Chúng nó có linh tính phi phàm, cảm giác được rằng Vương Phật Nhi không ổn.
Ọe!
Vương Phật Nhi phun ra một búng máu, mở mắt, cúi đầu nhìn vết thương trên ngực. Vết bị đao chém đã lành miệng, da thịt ở hai bên đã liền lại, không chú ý thì không phát hiện ra dấu vết thương.
"May mắn là ta dùng Ngũ Đế Long Quyền ngăn chặn được hơn một nửa đao khí, nếu không thì e rằng đã bị chém thành hai đoạn ngay tại chỗ, không có cơ hội chữa thương nữa. Xem ra người chết ở trên đảo, thi binh bị phá huỷ đều do cô gái này hạ thủ. Ngay cả ba đại tiết độ sứ mà cũng không ngăn cản được, công lực của Lệ Khuynh Thành thật quá mức khủng bố, dù là ông già hay Tinh Vũ đại thúc cũng không mạnh đến mức này."
Vương Phật Nhi ấn tay lên ngực, mơ hồ cảm thấy trong cơ thể vẫn còn đao khí chưa tiêu tan hết, nhưng tin tưởng chỉ cần có mấy ngày thì hắn sẽ có biện pháp trục hết ra . Chỉ có điều hắn lục lọi hết sở học mà không tìm thấy một môn công phu nào có thể giúp hắn giữ được tánh mạng nếu phải đối mặt với Lệ Khuynh Thành một lần nữa.
Sức học của Vương Phật Nhi về Kiếm quyết của Yến gia có hạn, chỉ có thể suy đoán được hơn nghìn biến hóa tiếp theo sau chiêu thức của đối thủ, đao pháp của Lệ Khuynh Thành đã vượt xa cực hạn tính toán của hắn. Ngũ Đế Long Quyền là mạnh nhất trong các môn võ công còn lại nhưng vẫn bị một chiêu đao của Lệ Khuynh Thành phá vỡ, hắn chẳng còn môn võ công nào mạnh hơn nữa để dùng. Truyện "Đại Viên Vương "
" Trước mắt, biện pháp duy nhất chính là khi từ xa nhìn thấy cô gái này thì ta lập tức biến thân thành Ly Loan, cả đời cô ta cũng không bắt được! Nếu ta gọi ra toàn bộ ba vị hộ pháp thần tướng, cộng thêm bản thân mình thì thật ra vẫn có vài phần thắng nhưng chỉ kẻ ngu ngốc mới rước lấy cái loại nguy hiểm này. Thắng cô ta thì cũng chẳng lợi lộc gì, thua thì trả bằng chính cái mạng nhỏ này."
Vương Phật Nhi điều khiển bốn con tiểu Long Thứu bay vòng vèo về chỗ Tinh Tuyết, khi từ trên cao nhìn xuống đột nhiên lại thấy trên mặt hồ có vài điểm nhỏ khiến cho hắn chú ý.
Mạnh Thần Thông, Lý Ca Ngâm, Mã Quý Tử và mấy chục tên thủ hạ còn lại đang cùng nhau bơi về hướng bờ hồ. Với võ công của mình, bọn họ vốn có thể đạp sóng chạy như bay, nhưng do bị Lệ Khuynh Thành đánh lén, ai cũng đều bị thương nên chỉ có thể chật vật bơi lội như vậy.
Mạnh Thần Thông phun ra một ngụm nước hồ, tức giận nói: "Không biết chui đâu ra cái con điên như vậy, một câu không hợp liền động thủ giết người. Ta có hỏi lý do, ả lại còn nói để kiểm nghiệm võ học đao pháp của mình."
Khuôn mặt dài ngoằng của Mã Quý Tử tím bầm lại, không nói một lời trước sự bực tức của Mạnh Thần Thông nhưng cũng không thể coi là hứng thú. Hắn là người lòng dạ sâu sắc, không lộ vui giận, nhưng lần này cũng không chịu nổi nỗi uất ức này. Nhìn khắ toàn bộ Trung thổ Thần châu, võ công của ba người bọn họ cũng đều được liệt vào loại có hạng, còn có hơn trăm tên thủ hạ đều là những binh sĩ dũng mãnh nhất trong quân đội của bọn họ, còn có cả trên nghìn thi binh mới thu phục được, không ngờ lại bị một cô gái mười bảy, mười tám tuổi đầu đuổi chạy thục mạng. Hắn thầm nghĩ xem phải trả thù lại như thế nào.
"Nếu không còn cách nào thì ta phải cầu xin sư phụ, chẳng lẽ một đứa con gái lại có thể chống lại đươc đại tông sư của Nho môn sao?"
Lý Ca Ngâm hất mái tóc dài rối tung của mình một cái rồi đột nhiên nở nụ cười. Mạnh Thần Thông hét lớn: "Tiểu Ca, ngươi điên rồi sao? Bị người làm cho thê thảm thế này mà còn cười được à?"
Lý Ca Ngâm toàn thân ướt sũng, dáng người thon thả càng trở nên uyển chuyển, thủ hạ của nàng cũng không dám nhìn, cho dù là hai người Mạnh Thần Thông và Mã Quý Tử cũng không dám ngắm lâu. Ngay cả trong hoàn cảnh như thế này, vị nữ Tiết độ sứ duy nhất của Đại Càn vương triều vẫn giữ phong thái yểu điệu như cũ. Truyện "Đại Viên Vương "
"Các ngươi có nghĩ tới việc nếu Lý Dược Sư gặp trường hợp này thì hắn sẽ có kết cục như thế nào hay không?"
Danh Sách Chương: