Địa cung ở tầng chín của Cổ mộ hoàn toàn khác với các tầng bên trên, không có cảnh tượng như là mê cung mà lại cực kỳ hoành tráng, dùng trăm cây cột trụ bằng thân cây to mười người ôm không hết để chống đỡ đại điện. Truyện "Đại Viên Vương "
Tuy nhiên,Vương Phật Nhi vừa mới đến nơi đã hít ngay một hơi khí lạnh bởi vì trong đại điện này có hơn ngàn kỵ sĩ khoác khôi giáp màu đen, dưới hông cưỡi các loại kỵ thú khác nhau, nhưng ai nấy đều cũng cực kỳ hung mãnh.
" Ở đâu ra thi binh mạnh mẽ như vậy? Không cần nói những kỵ sĩ này, thậm chí kỵ thú e là đều có tu vi trên ngũ phẩm!"
Ngoài ngũ phẩm, đó là thi yêu. Ngôi địa cung này có thủ vệ mạnh mẽ như vậy, kể cả là mười tám phản vương trong thiên hạ hợp lực đến tấn công cũng không chắc có thể chống lại được đại quân thi yêu này.
Hai người vừa mới đến đã lập tức khiến cho hắc giáp kỵ sĩ thủ vệ địa cung cảm ứng thấy, tức thì có ba kỵ binh mặc giáp đen, thúc kỵ thú từ từ đi tới. Lệ Khuynh Thành chụp lậy Vương Phật Nhi, lập tức nhảy vọt ra khỏi tầng thứ chín địa cung, mặt trận khủng bố tới cực điểm như vậy thì ngay cả nàng cũng không dám thử oai phong của nó.
Lệ Khuynh Thành vừa lui lại thì một ên hắc giáp kỵ sĩ đột nhiên toàn thân bùng lên quang diễm màu trắng đục, hoa tròn thanh đại kích trong tay, một cơn gió lốc mạnh mẽ không thể kháng cự lập tức sinh ra trên thân kích, thanh đại kích hóa thành một con hắc long giận giữ lao về phía hai người.
Không đợi Lệ Khuynh Thành xuất thủ, Vương Phật Nhi vung tay ném ra Thanh Cung Mộc. Hắn ra tay vừa không có khí thế, cũng không phải là nhanh lắm, nhưng nhẹ như vậy mà lại xuyên thấu cơn gió lốc màu đen trên thân đại kích, phá tan một phần tám ở một phía của thanh đại kích khiến chiêu thức như sấm động vạn quân này lập tức mất chính xác, xoạt một tiếng đánh trúng một cây cột trụ lớn ở bên cạnh.
Vương Phật Nhi vung tay một cái, Thanh Cung Mộc lập tức bay theo hắn, vọt ra từ cửa vào tầng thứ chín địa cung.
" Chiêu này của ngươi không tệ, học được ở đâu vậy?" Lệ Khuynh Thành mỉm cười, nét mặt thậm chí là ôn nhu thân thiện. Vương Phật Nhi cười khổ đáp:" Nếu ngươi đáp ứng sẽ không cắp ta tới lui mỗi khi có chuyện thì ta sẽ nói cho ngươi lai lịch của chiêu này."
Lệ Khuynh Thành đỏ bừng mặt, quả nhiên thả Vương Phật Nhi xuống.
" Chiêu này ta học được ở chỗ hậu nhân của Kiếm tiên Yến Xích Đan, có thể suy tính được chiêu số sơ hở ở chỗ nào, nhưng ta học không đến chỗ tinh túy, chỉ có thể đối phó một số kẻ chưa nhập lưu."
Trong Địa cung vang lên một tiếng rống giận trầm trầm, ánh lửa trắng đục phun ra càng thêm mãnh liệt. Lệ Khuynh Thành lần này lại không chịu bỏ đi, tự tin cười nói:" Đại quân do hơn ngàn tên thi yêu tạo thành thì ta chống không được, nhưng nếu chỉ có hai ba tên thi yêu, bổn cô nương phải tthu thập các ngươi!"
Vương Phật Nhi thầm nghĩ mình đã phóng thích Ngọc thi Chân Đồng, trong Hỏa ngọc đoản thước còn một vị trí trống, tức thì cũng động lòng. Hắn cầm ngang cây Thanh Cung Mộc, nói:" Chẳng biết Lệ cô nương có pháp khí gì có thể thu được vài tên thi yêu?"
Lệ Khuynh Thành phất thanh trường đao, khẽ cười nói:" Ta chỉ có một món đồ phong trấn, tất nhiên chỉ có thể thu được một tên thi yêu!"
Một cột lửa trắng đục phun lên không trung cao đến mười trượng, đôt cháy nóc của tầng thứ tám địa cung thành một lỗ hổng lớn. Ba tên hắc giáp kỵ sĩ từ trong cột lửa hiện ra, tên hắc giáp kỵ sĩ vừa ra tay ban nãy khẽ gầm một tiếng, giương thanh đại kích trong tay đâm thẳng vào Lệ Khuynh Thành. Còn hai gã hắc giáp kỵ sĩ khác hiển nhiên là có chút tự trọng thân phận không chịu cùng ra tay, cũng không để ý tới Vương Phật Nhi.
Lệ Khuynh Thành xuất đao nhanh như điện, chém một nhát vào bả vai tên hắc giáp kỵ sĩ.
Thanh đại kích trong tay tên hắc giáp kỵ sĩ còn chưa kịp nâng lên, nhưng hắn cũng không sợ hãi, vẫn ngang nhiên rống to, diễm quang trắng đục trên thân bừng lên định dùng hộ thân thi khí để phòng ngự chống lại chiêu đao này của Lệ Khuynh Thành.
Vương Phật Nhi lắc đầu, thầm nghĩ:" Hắc lão hung, ngươi không biết cô Lệ Khuynh Thành này dũng mãnh thế nào, làm như vậy thì cánh tay sẽ khó giữ được đó!"
Hai người giao đấu mấy chiêu nhanh như điện chớp, Lệ Khuynh Thành đã chém đứt mấy khớp chân tay của tên hắc giáp kỵ sĩ sử dụng đại kích, lấy từ trong tay áo ra một cây thước đồng dài tám thước, khẻ cười một tiếng định phong ấn tên hắc giáp kỵ sĩ này.
Hoàn toàn bị bao vây trong tình thế xấu, tên hắc giáp kỵ sĩ vẫn không sợ hãi, hét lên mấy tiếng:" Nhĩ tự cáp mã! Vô độ thải tự!" từ ngực chớp lên luồng quang mang chói mắt, tức thì biến mất tung tích.
" Là một loại thuật pháp di động tức thì, đương nhiên đã chạy thoát!"
Vương Phật Nhi thầm nhủ kinh ngạc, kêu lên trong lòng:" Lợi hại!" Nguyên chủ nhân của ngôi cổ mộ này có thể thu nạp hơn ngàn hắc giáp kỵ sĩ có tu vi trên ngũ phẩm, lại có thể cấp cho chúng thêm loại pháp thuật này để khi bị thương có thể chạy trốn thoát, thế thì thần thông khi còn sống thật sự không đo lường được. Truyện "Đại Viên Vương "
Lệ Khuynh Thành hiển nhiên cũng không ngờ đến chuyện này, quát một tiếng, ra tay cũng không tùy tiện như vừa rồi mà đã chăm chú hơn. Vương Phật Nhi thầm nghĩ:" Cơ hội này thật sự khó có được, thu phục một tên thi yêu thật sự rất nhiều chỗ tốt, cũng không cần che dấu, toàn lực ra tay thôi!"
Trong lòng hắn nghĩ như vậy, chân khí trong cơ thể vận chuyển điên cuồng, hỏa quang tăng vọt, tu vi từ thất phẩm tăng một lèo lên tới nhị phẩm mới dừng lại. Tu vi của bản thân hắn mặc dù còn chưa mạnh đến mức này nhưng nhờ Ngũ đế long quyền, Vương Phật Nhi có thể làm cho mình trong nháy mắt đạt tới tu vi như thế.
Hắn làm như vậy cũng không phải là vì chiến đấu đòi hỏi mà gần như là vì thể hiện mình! Chính là muốn để cho Lệ Khuynh Thành biết hắn cũng không phải là kẻ yếu.
Hai tên hắc giáp kỵ sĩ còn lại vốn đều bị Lệ Khuynh Thành thu hút sự chú ý, nhưng Vương Phật Nhi đột nhiên tăng chân khí lên khiến cho một tên kỵ sĩ tay cầm búa lớn không thể không hét lên một tiếng, tiến về phía Vương Phật Nhi.
Lệ Khuynh Thành cảm thấy sau lưng khác lạ, trong lòng hơi kinh ngạc, tuy nhiên nàng tự nghĩ đánh bại tên hắc giáp kỵ sĩ đối diện không khó, nhưng muốn khắc chế đối phương phát động pháp thuật tức thì na di trước để thu phục nó thì sẽ không được phép không chuyên tâm ứng phó nên cũng không quay đầu lại.
Lần này, Lệ Khuynh Thành không dùng trường đao mà đổi sang sử dụng thanh thước đồng ngắn ngủn kia.Trên chiếc phong trấn này nổi lên tinh quang huyền ảo, mỗi lần đập vào thân hình tên hắc giáp kỵ sĩ đều làm cho đối phương run lên. Khi Lệ Khuynh Thành đập cái thứ tám trúng đối phương thì tên hắc giáp kỵ sĩ rống lên một tiếng kỳ dị, hóa thành huyền quang bị Lệ Khuynh Thành thu vào chiếc thước đồng.
Khi Lệ Khuynh Thành quay đầu lại định trợ giúp Vương Phật Nhi thì đã thấy gã thiếu niên khiến người người khác nhìn không thấu này đang mỉm cười đứng yên, tay áo bay lất phất, trước mặt cũng không có dấu vết gì của tên hắc giáp kỵ sĩ.
Mà vừa rồi Lệ Khuynh Thành cũng không phát giác được chấn động sóng không gian chứng tỏ tên hắc giáp kỵ sĩ cầm búa kia phát động pháp thuật di động tức thời." Chẳng lẻ người thiếu niên này lại thu phục tên hắc giáp kỵ sĩ kia sớm hơn ta một bước ư? Hắn lấy đâu ra phong trấn?"
Lệ Khuynh Thành trong lúc đang không ngừng trầm lặng suy tính, cuối cùng sinh ra một tia cảm giác đặc biệt đối với Vương Phật Nhi.
Danh Sách Chương: