Vương Phật Nhi ngửa mặt lên trời cười lớn, không hề đáp lại, dẫn theo đơn vị đội ngũ này lập tức bỏ đi.
Nam Thiên môn quan vốn là một cửa thành quan trọng, không có chủ điện, viện như trong Đại Lôi Âm tự nhưng cũng không thiếu thành lâu có thể dùng làm chỗ ở. Thi binh mặc dù có thể chỉ huy đi đánh trận, nhưng lại không có trí tuệ, không thể làm những việc phức tạp, ngay cả làm các loại việc khổ sai để xây dựng thành quách cũng không có cách nào đảm nhiệm được.
Lên trên Nam Thiên môn quan, những vũ tăng vốn đóng tại cửa thành đảm nhiệm công tác cảnh giới, báo tin đã thu dọn được một thành lâu vẫn còn được bảo tồn hoàn hảo. Vương Phật Nhi cứ điềm nhiên không khách khí chiếm lấy luôn, thu xếp lại làm tổ cho sáu con Long thứu nhỏ. Hắn lập tức sai thủ hạ tới Họa Thần viện đưa hai người phụ nữ lớn tuổi nhất trong hai mươi cô gái mà Hỏa viên Đại tướng tặng cho hắn tới đó.
Ngồi ngay ngắn trên chiếc giường gỗ đơn giản trải da thú, Vương Phật Nhi thực sự có cảm giác như là vén mây đen trông thấy mặt trời. Thì ra cái cô gái xinh xắn mà hắn quen biết kia là nữ tỳ ở phủ Linh châu mục, người cô ta phải hầu hạ tất nhiên là chủ nhân. Cứ theo đó mà suy đoán thì trong hai người phụ nữ lớn tuổi kia đương nhiên phải có phu nhân của Linh châu mục Đông Phương Sóc Minh. Lễ vật có giá trị như vậy, ngay cả tám Đại trưởng lão thì hắn cũng phải giấu diếm. Truyện "Đại Viên Vương "
" Tổng trấn Tiết độ sứ Mộc Nguyên Trực quản lý Linh châu, Cổn châu, Càn châu đã bị giết, Linh châu bị đánh chiếm, bây giờ ba nơi này mà chính là khoảng trống giữa các phương thế lực. Nếu ta có thể lợi dụng được, nói không chừng cũng có thể kiếm được chút lợi ích! Tuy nhiên có một vài hoạt động không thể để cho tám Đại trưởng lão biết được."
Vương Phật Nhi không ngừng mưu tính trong lòng, làm thế nào để cho hai người phụ nữ lớn tuổi này phải mở miệng. Thấy thời gian cứ chậm rãi trôi nhưng lại không thấy thủ hạ áp giải người tới, hắn không khỏi có chút kỳ quái. Lại đợi thêm một lúc nữa thì nghe thấy bên ngoài có tiếng kêu thét ồn ào, hắn liền chạy ra ngoài nhìn xem. Đằng xa có hơn hai mươi vũ tăng cùng với khoảng mười tên thủ hạ của mình đang vây quanh khổ chiến với bảy tám cô gái. Truyện "Đại Viên Vương "
Vương Phật Nhi vừa tức giận lại vừa buồn cười, không ngờ mấy cô gái này lại thực sự có dũng khí, bắt đầu muốn chạy trốn rồi đây.
Do hai người phụ nữ lớn tuổi kia cầm đầu, đội quân con gái này ai nấy đều muốn liều mạng, ra tay quyết liệt, không tiếc dùng những chiêu số đồng quy vu tận, bởi vậy bên Đại Lôi Âm tự mặc dù có số lượng người đông hơn, võ công cũng mạnh hơn nhiều, nhưng lại không chiếm được bao nhiêu ưu thế.
" Hai vị phu nhân, cứ coi như các ngươi chạy thoát khỏi Nam Thiên môn quan thì cũng tuyệt đối không có cách nào còn sống mà trở về được lãnh thổ của Đại Càn vương triều. Các vị tăng nhân, tạm thời dừng tay!" Vương Phật Nhi không hề đề khí nhưng âm thanh cuồn cuộn vẫn từ trên trên cửa thành truyền xuống. Các vũ tăng nghe thấy tiếng của trụ trì thì lập tức đứng dẹp sang một bên, còn ý chí chiến đấu của đội ngũ do lưu dân tạo thành kia thì càng thêm bạc nhược yếu kém, để cho mấy cô gái này thừa thế chạy thoát khỏi vòng vây, xông thẳng lên trên cửa thành.
" Hòa thượng nhóc con mau tránh ra, nếu không thì chúng ta sẽ không khách khí đâu!"
Một người phụ nữ lớn tuổi múa song chưởng, sử dụng chiêu thức mà Vương Phật Nhi khá quen thuộc, chính là chưởng pháp hắn đã từng thấy hai tỷ muội Thải hồng song phi Đông Phương Anh, Lăng Thanh Ti đã sử dụng lúc trước tại phủ Linh châu mục.
" Ta cũng đang hy vọng các ngươi không khách khí đây!" Vương Phật Nhi khoát ống tay áo, rút ra một khúc gậy gỗ, đón gió hóa thành cây bổng dài chín thước, cười hì hì rồi xoay đầu nện xuống phía mấy cô gái này.
Bảy tám cô gái này ngay lập tức liền cảm thấy tất cả bốn phía chung quanh thân thể đều là bổng ảnh, không thể không xuất ra võ học toàn thân để chống cự. Mặc dù võ công của bọn họ có cao có thấp, nhưng lại đều sử dụng võ học chính tông của Nghiễm Hàn cung. Ngoại trừ hai người phụ nữ lớn tuổi kia là có tu vi trên bát phẩm, những người còn lại thì không đáng nhắc tới, bị Vương Phật Nhi dễ dàng bao phủ tất cả ở trong vùng uy lực của bổng pháp.
Thấy trụ trì ra tay, các vũ tăng, lưu dân binh đều đứng ở bên ngoài vây thành một vòng tròn để trợ trận, khiến cho mấy cô gái muốn chạy trốn này càng thêm nôn nóng, ra tay càng ngày càng tàn độc.
" Thì ra là thế, thật đúng là liều không thể tưởng tượng được......"
Bất kể mấy cô gái này ra chiêu thức tàn độc tới dạng gì, Vương Phật Nhi đều có thể suy tính ra từ trước, sau đó dự liệu tiên cơ của địch thủ rồi tung ra một chiêu phong kín hết thảy những chiêu biến hóa tiếp theo, nhưng mỗi lần tới thời khắc mấu chốt thì lại buông tha cho bọn họ.
Đấu càng lâu, mấy cô gái này lại càng kinh ngạc. Bọn họ cũng nhận ra Vương Phật Nhi chính là đứa trẻ vừa mới rồi đã cung cấp cho mình đồ ăn nước uống, cô gái xinh xắn kia cũng có trong đám người chạy trốn, đã sớm nói về lai lịch của hắn.
Mấy cô gái này ban đầu nghĩ rằng Vương Phật Nhi căn bản sẽ không ngăn trở bọn họ, mà có cản trở thì cũng có thể sẽ lưu tình, không ngờ rằng đứa trẻ sáu tuổi này lại có võ công cao cường như thế. Nếu so với lời của cô gái xinh xắn kia thì cứ như là hai người khác biệt một trời một vực, hơn nữa trong lúc ra tay lại rất hời hợt, tựa hồ còn chưa sử dụng toàn lực.
Nhưng thấy một đường sinh cơ ở trước mắt, mấy cô gái này dù biết rõ không địch lại, vẫn như trước không chịu dừng tay. Còn Vương Phật Nhi cũng không ra tay khống chế bọn hắn, chỉ vây mấy cô gái này ở đương trường, thế nhưng bản thân hắn trên chiến trường lại có vẻ đăm chiêu.
Sau khi Vương Phật Nhi học được kiếm quyết, mặc dù còn chưa tới được cảnh giới cao thâm gì, nhưng trong vòng một ngàn hai, ba trăm chiêu thì có thể suy tính được chiêu thức biến hóa của kẻ địch, kẻ địch cứ nhiều hơn một người thì năng lực suy tính giảm đi một nửa. Nhưng để đối phó với mấy cô gái này, hắn không cần dùng đến chân khí cũng vẫn nắm chắc là sẽ thu thập được chỉ trong vòng mười chiêu.
Sở dĩ hắn chậm chạp không ra tay khống chế phục mấy cô gái này, ban đầu chỉ là muốn rèn luyện một chút cách vận dụng kiếm quyết trong thực chiến. Sau khi hắn học được môn công phu này thì vẫn còn chưa có cơ hội động thủ.
Nhưng trong khi đánh nhau với mấy cô gái này, Vương Phật Nhi dần dần lĩnh ngộ được một số điều kỳ quái. Đối với hắn mà nói, đánh nhau với mấy cô gái này chỉ ở mức là công cụ để giải đáp một loại vấn đề mà thôi. Truyện "Đại Viên Vương "
" Ta hiểu ra rồi! Mặc dù vẫn còn có chỗ chưa hiểu rõ, nhưng là......"
Vương Phật Nhi đột nhiên lộ sắc mặt vui mừng, cười một tràng dài, thu Kim Lân mộc lại. Những cô gái này thấy có đường thoát thì lập tức ào ào chạy đi. Đám vũ tăng, lưu dân binh đang muốn tiến lên ngăn cản thì Vương Phật Nhi đã cười hì hì, ngăn bọn họ lại.
" Ngã xuống!"
Theo tiếng hét của Vương Phật Nhi, mấy cô gái đã bỏ chạy được tới mười bảy mười tám trượng đột nhiên toàn bộ ngã lăn xuống đất. Vương Phật Nhi thản nhiên nói:" Mang hai người phụ nữ lớn tuổi vào phòng của ta, còn lại thì áp tải về Họa Thần viện." Sau đó hắn liền bỏ đi.
Vào lúc dừng tay, hắn đã thần không biết quỷ không hay truyền vào trên người đám con gái này một ít chân khí, sau đó một lát thì phát tác làm bế tắc khí huyệt.
Trở lại thành lâu, Vương Phật Nhi vui mừng đến mức liên tục lăn lộn tới mười bảy mười tám lần, cười vang như điên cuồng, tâm tình vui sướng khó có thể miêu tả.
" Ta rốt cục có thể có biện pháp để trưởng thành, ta có thể trưởng thành, ta có thể trưởng thành!"
Với tu vi hiện nay của hắn, tiếng cười như điên cuồng này mặc dù đã được nén lại hết mức, nhưng cũng để cho bọn lưu dân binh ở chung quanh nghe thấy rõ ràng, chẳng biết vị Đại Lôi Âm tự trụ trì này trúng phải loại tà gì.
Danh Sách Chương: