Lệ Khuynh Thành cùng Tàng Dạ Linh không đoán ra thân phận lai lịch của lão thái giám này thì Vương Phật Nhi tự nhiên cũng không đoán ra, nhưng hắn lại có điều kiện mà hai mỹ nhân không có được: hắn có thể hỏi.
Lão thái giám kéo Vương Phật Nhi bay một mạch lên cao nghìn trượng thì mới ngừng lại, cười nói với hắn:" Hai con bé kia không đủ tu vi, tuy có thể ngự khí bay lên không nhưng nhiều nhất cũng chỉ bay lên được mấy chục trượng, họ không thể nào bay được tới nơi này. Chúng ta hãy cùng nói chuyện mấy câu!"
Vương Phật Nhi vỗ vào hông phóng ra Tử Lân Thiên Long trảm. Một đôi cánh chim kim loại xòe ra, hắn bấy giờ mới khẽ nói:" Vãn bối có một cơ quan pháp bảo nhỏ giúp có thể đứng trên trời cao, không dám làm phiền tiền bối tiếp tục kéo nữa."
Lão thái giám cười buông tay ra mặc cho Vương Phật Nhi tự bay trên không trung.
" Không biết tiền bối có điều gì muốn nói với vãn bối? Nếu có thể được thì vãn bối nhất định sẽ hết tâm hết sức thực hiện!"
Lão thái giám bình thản nhìn về hướng Đại Càn vương triều, sau hồi lâu mới điềm đạm nói:" Khi ta biết sư tổ Cưu Ma La Cấp Đa của ngươi vào năm đó thì hắn vẫn là một tiểu hòa thượng không lớn hơn ngươi mấy. Lúc ấy sư tổ của ngươi là người tốt, cực kỳ hiền lành chân thật, phẩm hạnh lương thiện. Ta cứ mắng rằng hắn không có tiền đồ, thật không ngờ suốt trong ngần ấy năm qua lại chỉ có mỗi hắn vượt qua thiên kiếp bước vào con đường cầu thần này."
Vương Phật Nhi nghe nói lão thái giám tuổi lớn đến như vậy, bối phận dường như còn trên cả sư phụ thì dù ở không trung vẫn vội vàng khom người hành lễ, hỏi:" Vãn bối đổ không biết tiền bối quen biết với sư tổ, không dám hỏi lai lịch của tiền bối!"
Lão thái giám nghe nói thế thì hơi nhăn mặt đáp:" Cho dù ta không nói thì sớm muộn gì ngươi cũng sẽ biết, mà nói cho ngươi thì sao chứ? Ta vốn là thái tử của hoàng tộc đời trước. Ta từ nhỏ đã tâm cao khí ngạo khinh thường học võ của truyền pháp trưởng lão trong cung mà một mình rời khỏi Tây Địch, xuyên qua quốc thổ của Đại Càn vương triều tìm đến tận Đông hải làm môn hạ của Võ thánh của Bạch Nguyệt yêu tộc chúng ta. Học nghệ thành công, ta tất nhiên vô cùng đắc ý, học theo người khác đi đế đô An Nguyên thành của Đại Càn vương triều khiêu chiến, kết quả là gặp phải người đó ẩn tàng trong hoàng cung của Đại Càn vương triều, bị hắn đánh cho thất điên bát đảo, ngay cả tư cách làm đàn ông cũng bị phế bỏ."
"Phút cuối cùng, người đó lại không giết ta mà ngược lại nói rằng lưu lại tính mạng cho ta để ngày sau ta lại đến khiêu chiến. Tuy nhiên sau khi trở lại Tây Địch, ta ở yên suốt ba mươi năm liền mà vẫn không có dũng khí đi khiêu chiến người đó."
Vương Phật Nhi đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp Thái Tuyền Thương thì hắn ta có nhắc tới vị hoàng tộc kia, tiện thể hỏi luôn:" Người đó có phải là hoàng tộc của Đại Càn vương triều, cường giả duy nhất nắm được ảo diệu của Ngũ Đế Long Quyền hay không?"
Lão thái giám hơi sửng sốt, sau đó mới thu ánh mắt đang ngóng nhìn về phương xa lại, thản nhiên đáp:" Có thể không phải là người đó. Ngũ Đế Long Quyền mà dùng tu vi của hắn phát động thì có thể nói là võ học mạng nhất trong thiên hạ. Võ thánh lão nhân gia khổ công suy nghĩ để khôi phục Thiên Ma Phụ Sinh Quyết cũng là vì muốn chiến thắng người này. Chỉ tiếc là môn bí pháp này bị mất mát quá nhiều, trong Thiên Ma viện cũng chỉ có một bản thiếu lung tung. Tuy giờ Võ thánh đã khôi phục được Thiên Ma Phụ Sinh Quyết nhưng cũng chỉ có thể sử dụng khi chiến đấu ở mức dưới nhất phẩm."
" Ngũ Đế Long Quyền, Thiên Ma Phụ Sinh Quyết! Ngũ Ngục Đao Kinh......"
Vương Phật Nhi thầm nhắc đến tên những tuyệt thế thần thông này, nhanh chóng đưa ra những ý niệm xuất hiện trong đầu nói chuyện với lão thái giám:" Chẳng lẽ chỉ có này võ học cấp thần thoại thì mới có thể có tác dụng khi tranh đấu ở cấp bậc đó hay sao? Thập Phương Đống Ma Đạo của Bạch Nguyệt tộc chúng ta, Đại Nhật Như Lai Gia Trì Thần Biến của Đại Lạn Đà tự có dùng được ở cái cấp độ đó hay không?"
Lão thái giám lật ngửa bàn tay, trong khoảnh khắc lòng bàn tay đỏ rực hào quang hình thành nên một mặt trời nóng bỏng rồi ngay tức thì mặt trời đỏ nổ tung và hóa thành mây đen vô tận ẩn chứa không biết bao nhiêu đạo âm sát khí, ngầm chứa sấm ầm vang sét xanh lè. Trong khoảnh khắc, nó biến ảo thành hơn mười loại võ học danh chấn thiên hạ khiến cho Vương Phật Nhi xem mà mắt tròn mắt dẹt. Truyện "Đại Viên Vương "
Lão thái giám điềm nhiên nói:" Nếu ngươi về sau cũng đạt tới cảnh giới này thì sẽ biết, trừ phi đạt chuẩn cấp thần thoại, võ học dưới cấp thần thoại ở trong mắt cường giả đã vượt qua thiên kiếp đều chẳng có cái gì đáng nói là bí mật, chỉ cần thấy người sử dụng một lần là có thể lập tức hiểu được, hơn nữa còn áp dụng luôn khi tỷ thì võ công."
Vương Phật Nhi trong lòng chấn động quả thực khó có thể tả nổi. Cho tới giờ, hắn vẫn không biết sau tiểu thiên kiếp sẽ có biến hóa ra sao, nay lão thái giám hiện thân thuyết pháp khiến cho hắn lập tức nổi ý chí phấn đấu cực mạnh.
" Nếu có một ngày ta cũng có được lực lượng như thế, nói không chừng có thể thật sự phá vỡ hư không trở về thế giới của mình."
Lão thái giám ngừng biểu diễn, dõi mắt nhìn vào Vương Phật Nhi, sau đó mới thản nhiên nói:" Ta tìm ngươi lần này chính là muốn ngươi đi thuyết phục Cưu Ma La Cấp Đa cùng ta tới đế đô của Đại Càn vương triều."
Vương Phật Nhi nghe nói thế thì liền nảy ra một ý, lập tức đáp:" Đệ tử thật ra rất nguyện ý đi chuyến này, nhưng mà thành công hay không thì cũng không biết được. Sư tổ của ta tính toán những gì thì ta cũng không có cách nào tác động nổi."
Lão thái giám lắc đầu bảo:" Ngươi hãy nói với hắn là lần này đại quân của Tây Địch yêu tộc đông tiến, sớm hay muộn cũng sẽ tấn công đến đế đô An Nguyên thành của Đại Càn vương triều, nếu không có tuyệt thế cao thủ kiềm chế người kia thì chỉ sợ hắn sẽ ta tùy ý đánh chết hết đại tướng trong quân đội. Khó mà thắng nổi."
Vương Phật Nhi cũng nghiêm túc thầm nghĩ tới hậu quả nghiêm trọng kia. Nếu là võ giả nhất phẩm thì mấy ngàn đại quân là có thể cản trở hành động, chưa chắc có thể tung hoành ngang dọc trong thiên quân vạn mã. Nếu đổi bằng võ giả khoáng thế đã vượt qua thiên kiếp, tuy cũng chưa chắc có năng lực giết chết hết mấy ngàn vài vạn quân sĩ, nhưng đánh chết đại tướng trong quân thì lại dễ như trở bàn tay.
Lần này các tộc Tây Địch liên quân xuất chinh, trong số cao thủ bảo hộ tự nhiên không thể thiếu Cưu Ma La Cấp Đa là đệ nhất cao thủ của Đại Lạn Đà tự.
Vương Phật Nhi gật đầu đáp ứng. Lão thái giám lại thản nhiên bảo:" Dù sao ta cũng nhàn rỗi không có việc gì, trước hết hãy đến Đại Lôi Âm tự ở tạm vài ngày. Ngươi có tín vật gì thì hãy lấy ra đưa cho ta!"
Vương Phật Nhi cười khổ một tiếng, khoanh tay đáp:" Việc này, tiền bối cứ nói với Phật Đà Cái trưởng lão một câu rằng Phật Nhi, Thập Phương chỉ là một người là ông ta sẽ biết và sẽ chiếu cố tiền bối thích đáng."
Lão thái giám nghe xong, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười ha ha, ánh mắt chuyển sang hòa ái, liếc mắt sang nhìn Vương Phật Nhi một cái rồi mới hỏi:" Ngươi chiếm được tấm nào trong bảy tấm mặt nạ? Bằng không tại sao ta lại không nhìn ra nguyên thân của ngươi!"
Vương Phật Nhi xấu hổ đáp:" Ta đoạt được của Mã Quý Tử tấm mặt nạ Huyễn Điệp này. Tiền bối cũng biết lai lịch của tấm mặt nạ này sao?"
Lão thái giám cười bảo:"Sao ta lại không biết. Tấm mặt nạ này là lễ vật mà khi còn học nghệ ở Đông hải, ta cứu một chiếc thuyền của thương lữ dị vực từ cực đông tới nên mới được tặng đó. Đám thương nhân kia không biết đường trở về, bây giờ vẫn còn lưu lại ở Đông hải bốn mươi bảy đảo. Ngươi nói ta không biết cái đồ vật này được sao.
Danh Sách Chương: