Vương Phật Nhi cười hắc hắc, thầm nghĩ:" Mặc dù ta tu luyện sâu nhất là công phu Thập phương Đống ma đạo nhưng là bây giờ cũng không tiện sử dụng, mà võ công của Đại Lạn Đà tự cũng không chưa chắc đã thua kém."
Hắn vung Thanh Cung mộc, trên thanh thần binh Mộc hệ này liền xuất hiện một đạo minh hoàng hỏa diễm. Hắn lấy côn làm đao, sử dụng Đại Nhật hỏa diễm đao phát ra chiêu số mang theo Cùng hỏa.
Nhạc Sư Đà cũng nhận ra chiêu này thuộc võ học hỏa hệ nổi tiếng nhất của Đại Lạn Đà tự. Nhìn thấy chiêu này của Vương Phật Nhi có kèm Cùng hỏa, sử dụng chính tắc, khí độ uy nghiêm thì không nén được tán dương một tiếng:" Tiểu tử quả nhiên không hổ là môn hạ đệ tử của Vương Phật Nhi ở Đại Lôi Âm tự. Chiêu này so với bổng pháp vừa rồi thì hợp tính khí của lão Sư ta hơn."
Sau đó, trong tay áo của Nhạc Sư Đà có một đạo quang hoa màu xanh lục bay ra, hóa thành hàng vạn hàng nghìn đao ảnh đánh trúng vào Đại Nhật hỏa diễm đao của Vương Phật Nhi. Tu vi của Nhạc Sư Đà cũng chỉ ở tầng thứ tư, nhưng là người của Sư đầu tộc được thiên phú nhiều sức mạnh, võ học tu tập cũng vô cùng bá đạo, từ trước đến nay luôn xem thường các võ giả đồng phẩm.
Vương Phật Nhi không dùng Ngũ đế long quyền thì công lực cũng chỉ tương đương với Nhạc Sư Đà, cứ đấu sức như thế này thì hơi thiệt thòi, bị đao quang của Nhạc Sư Đà làm chấn động phải lui một bước.
Vương Phật Nhi cười khổ trong lòng, thầm nghĩ:" Ta thật là hồ đồ, nếu sử dụng Thập phương Đống ma đạo thì ta còn có thể dùng Thập giới súc địa mà tránh nặng tìm nhẹ, lấy tốc độ thắng hắn, còn sử dụng Vô hạn Quang minh hỏa thì đương nhiên là phải so về nhiệt độ và đao pháp rồi?"
Vô hạn Quang minh hỏa chỉ là võ học đệ tam phẩm, sau khi được Vương Phật Nhi liên tục khổ tu thì cũng đột phá cảnh giới đệ tứ phẩm cùng với Thập phương Đống ma đạo, dần dần cũng đạt được tu vi đệ tứ phẩm. Chỉ cần tiến thêm một bước nữa là đạt đến đỉnh điểm của môn võ học này.
Tuy nhiên, Vương Phật Nhi đã bắt đầu chuyển sang tu luyện Đại Nhật thần biến nên hỏa lực trong cơ thể cũng dần dần chuyển thành Đại Nhật kim diễm, uy lực so với nguyên bản đã có nhiều thay đổi. Khi hắn vận chân hỏa truyền đến biến Thanh Cung mộc thành một cây trường đao, lưỡi lửa bập bùng đã chuyển hóa thành ánh kim nhàn nhạt, đấu ngang tay với Sư đà thần đao do Nhạc Sư Đà tự sáng chế ra.
Mọi người đứng xem có vũ lực thấp kém nên không nhìn ra ảo diệu trong đó, nhưng Khương Công Vọng thì càng xem càng thêm nghi hoặc. Vương Phật Nhi sử dụng Đại Nhật hỏa diễm đao, đao pháp kỹ càng, khí độ nghiêm cẩn, nhìn cũng biết đao pháp được khổ công rèn luyện. Nhưng vị võ tướng thiếu niên xuất thân từ Khương gia thôn này lại cảm giác được rõ ràng là Thập phương Đống ma đạo mà Vương Phật Nhi vừa mới sử dụng có công lực cao hơn so với bây giờ, biến hóa chiêu pháp, tốc độ thân pháp cũng đều vượt xa hiện tại.
" Chẳng lẽ chủ công mới của ta muốn kiểm tra thực lực của Nhạc Sư Đà đại ca nên mới không xuất toàn bộ thực lực hay sao? Ta thấy tính toán này thật là sai lầm, vị Nhạc Sư Đà đại ca này chỉ thích quy thuận cường giả, chi bằng trong mấy chiêu đánh bại hắn thì càng có thể thu phục được lòng người…”
Khương Công Vọng nghĩ đến điều này thì Vương Phật Nhi sau khi khổ đấu hơn trăm chiêu cũng dần dần nghĩ tới nhưng lúcnày hắn lại đang ở thế cưỡi hổ khó xuống. Vô hạn Quang minh hỏa và Thập phương Đống ma đạo chính là hai môn võ học cực kỳ khác biệt, nếu trong khi lâm địch mà vội vàng chuyển đổi công pháp thì chỉ sợ làm chân khí ngưng trệ, chiêu số mất linh nghiệm. Điều may mắn là hai môn võ học này đều có tâm pháp vương đạo chính tông, nếu đổi lại là môn bá đạo, nói không chừng việc chuyển đổi công phu như vậy sẽ làm chân khí bạo liệt, hồ đồ mà chết.
" Nhạc Sư Đà thật đúng là một vũ si, ta nên sử dụng Kiếm quyết thủ thắng đi!"
Vương Phật Nhi mặc dù có kinh nghiệm đối địch cực kỳ phong phú, nhưng trong lòng cũng có chút e ngại Nhạc Sư Đà càng đánh càng hăng, ham chiến đấu thành tính. Thức hải vừa mở ra, biển sao vô tận lập tức chuyển động, trong thoáng chốc đã tính ra sơ hở trong võ công của Nhạc Sư Đà. Hắn biến đổi đao pháp, lập tức theo đó mà đâm chém, không đến ba chiêu đã phá vỡ đao pháp của Nhạc Sư Đà, quất mạnh một côn vào hậu tâm của vị mãnh tướng Sư đầu yêu tộc này.
Nhạc Sư Đà đang hào hứng chiến đấu, đột nhiên đối thủ biến đổi chiêu số, chiêu nào cũng nhằm vào sơ hở trong chiêu số của mình, chỉ biết trơ mắt nhìn thấy mình bị bại trận, trong lòng cảm thấy vô cùng tức tưởi.
" Người này vừa rồi so với ta chẳng hề phân cao thấp, tại sao thoáng cái lại lợi hại đến mức này? Chẳng lẽ là vừa rồi hắn đùa giỡn ta?"
Mặc dù một bổng vừa rồi của Vương Phật Nhi đã hạ thủ lưu tình, nhưng cũng có bảy tám phần lực đạo, vẫn nghĩ vị võ tướng Sư đầu tộc này thế nào cũng phải ngã lăn quay ra, khó có thể đứng dậy được. Không ngờ Nhạc Sư Đà chỉ lảo đảo một chút rồi đã ổn định được thân thể, hơn nữa từ sau lưng truyền ra một thứ chân khí hộ thân cực kỳ mạnh mẽ hóa giải tới sáu thành chân khí của hắn, vài thành còn lại đánh vào thân thể của một thú đầu yêu tộc khắp nơi đều là da dày thịt béo này thì căn bản là chỉ gây đau nhức một chút chứ căn bản không làm bị thương được.
" Ta phải khổ đấu hơn trăm chiêu mới có thể nhìn ra thiếu sót để phá võ công của ngươi, sao lại là đùa giỡn được? Bị thua thì phải chịu ở dưới trướng, bao nhiêu người ở đây đều chứng kiến đó."
Tất nhiên là Vương Phật Nhi không nói cho đối phương biết mình tu luyện Kiếm quyết của Yến gia có thể suy tính chiêu số võ học tiếp theo của địch thủ, có dùng tu vi thất, bát phẩm cũng đủ để đánh bại hắn.
Nhạc Sư Đà lầm bầm vài câu, thấy dũng đúng nên lập tức bắt trước ba huynh đệ Khương Công Vọng quỳ xuống đất, miệng gọi chủ công. Hắn nói:" Ta là người của Sư đầu tộc, bởi vậy vài đại yêu tướng cũng không thích thu nhận, đến nương tựa vài nơi thì cũng đều chỉ được giao cho vài việc lặt vặt mà thôi. Nếu ngươi để ta làm những việc khổ sai thì bây giờ chúng ta bắt tay giải tán, ta cũng không sợ nuốt lời."
Vương Phật Nhi nghe xong thì cười to, nói:" Ngươi đã bại dưới tay ta nên không thể giao cho ngươi chức vụ trấn thủ Nam Thiên môn quan được, nhưng cho ngươi làm phó trấn thủ thì không có vấn đề gì. Chỉ có điều là Đại Lôi Âm tự của ta rất ít người nên ngươi sẽ không có nhiều thủ hạ đâu."
Nhạc Sư Đà nghe thấy Vương Phật Nhi nói như vậy thì lập tức hỉ tỏ vẻ vui sướng, hét lớn:" Cuối cùng thì ta đây cũng là một võ tướng chân chính rồi, không còn phải lưu lãng tứ phương, đói quá phải ăn cướp cho no bụng nữa." Truyện "Đại Viên Vương "
Lời nói quá thành thật, vài vị võ tướng bên cạnh cũng lộ vẻ xấu hổ. Bọn họ tập thành một thân võ nghệ, nếu không thể tìm được một chỗ tốt, thì không ít người cũng phải làm cái việc "tiêu diệt sơn tặc" lấy tiền sống. Truyện "Đại Viên Vương "
Truyện "Đại Viên Vương "
Chỉ có ba viên võ tướng của Khương gia thôn là thật sự xuất thân từ nông dân nên mới không có mấy cái thành tích kém cỏi này.
Một lần ra tay thu phục được hai viên võ tướng có thực lực không tầm thường, trong lòng Vương Phật Nhi thật là thoải mái, cười khẻ một tiếng rồi nói với viên võ tướng cũng đã chống nổi một chiêu của hắn còn:" Vị tiên sinh này nếu không có chỗ đi thì có nguyện ý đến với Đại Lôi Âm tự ta không?"
Viên võ tướng mỉm cười, phong tư khí độ thật sự là rất cao. Hắn quãng khoảng ba bốn mươi tuổi, lớn hơn khá nhiều so với Nhạc Sư Đà và Khương Công Vọng, chiến bào mặc trên người cũng tương tự mang đầy những năm tháng tang thương, đã cũ nát không còn hình dạng. Nhưng người này gây cho Vương Phật Nhi cái cảm giác cực kỳ ôn hòa, không giống biểu hiện nghèo khổ như vậy
Danh Sách Chương: