Lão thái giám điềm nhiên bảo:" Mặc dù môn bí pháp này tiến bộ cực kì thần tốc nhưng sau này cũng để lại di chứng rất lớn, ngươi cứ tiếp tục tiến quá nhanh thì chỉ sợ sẽ nhiều khả năng bị tẩu hỏa nhập ma, ta khuyên ngươi hãy tạm thời củng cố căn cơ một khoảng thời gian rồi mới học tiếp tầng tâm pháp cao hơn!" Truyện "Đại Viên Vương " Truyện "Đại Viên Vương "
Bạch Tuyền Dị lộ ra nét cười khổ, thở dài nói:" Sư phụ, Thái Tuyền Thương đã tu thành Niết bàn quyển, Tàng Dạ Linh cũng luyện xong Ngũ ngục đao kinh. Hai người giờ đều đã có tu vi đệ nhất phẩm rồi, nếu ta vẫn cứ chần chần chờ chờ thì làm sao tranh đoạt thiên hạ với người ta được? Muốn chấn hưng Ngọc Lê vương triều chúng ta thì chỉ sợ khó tránh khỏi phải có hy sinh, ta thân là con cháu Bạch gia, phần hy sinh này đương nhiên phải bắt đầu từ ta."
Lão thái giám thở dài một tiếng, không nói gì thêm mà chỉ phất tay một cái rồi dí một ngón tay gầy guộc vào mi tâm Bạch Tuyền Dị. Bạch Tuyền Dị không hề né tránh, tựa như biết vị lão thái giám này căn bản sẽ không làm thương tổn hắn.
Lão thái giám dùng ngón tay xoa bóp mi tâm của Bạch Tuyền Dị một lát ròi liền thu về trong ống tay áo rộng thùng thình, sau đó điềm nhiên nói:" Với thiên phú của ngươi thì trước năm mươi tuổi vốn là không có khả năng đạt tới tu vi đệ nhất phẩm nhưng ngươi tu luyện môn bí pháp có khả năng tốc thành này , nếu có thể tránh được nguy cơ bị tẩu hỏa nhập ma thì có lẽ chỉ ba năm nữa là có thể sánh ngang với Thái Tuyền Thương, Tàng Dạ Linh. Tuy nhiên nói cho cùng thì biện pháp này cũng không phải là chính tắc, sau này ngươi muốn vượt qua thiên kiếp thì thật là muôn vàn khó khăn, có thể được có thể mất, ngươi phải nhớ cho kỹ!"
Bạch Tuyền Dị nhắm mắt lại, cẩn thận xem xét tâm pháp mà lão thái giám vừa truyền vào trong đầu hắn, lúc lâu sau mới mở to mắt than một tiếng và nói:" Trong gần năm mươi năm qua cũng chỉ có Cưu Ma La Cấp Đa là người có thể vượt qua tiểu thiên kiếp. Ta có được lực lượng đệ nhất phẩm chắc cũng đã đủ để ứng phó mọi khó khăn, không mong cầu cái loại lực lượng xa xỉ vốn khó có thể đạt tới này." Truyện "Đại Viên Vương "
Lão thái giám lại thở dài một tiếng, chậm rãi xắn tay áo lại tiếp tục quét dọn, không còn để ý tới Bạch Tuyền Dị nữa. Bạch Tuyền Dị cung kính đứng chờ nửa canh giờ, thấy lão thái giám không có ý muốn nói chuyện thêm nữa thì mới lặng lẽ rời đi.
Vương Phật Nhi rốt cục cũng "tỉnh" lại. Trên thực tế Tam thán phó nhai tán không phải là dược vật khiến cho người trúng bất tỉnh mà là dược vật kỳ môn xâm nhập vào kinh mạch của võ giả, phong tỏa chân khí, thần kinh làm cho người đó không thể nhúc nhích được.
Hắn bị Đề Hoàng công chúa đánh trúng ba chưởng, phá vỡ chân khí hộ thân nên mới chịu nhục bị bắt, bằng không với tu vi của hắn thì dược vật loại này hoàn toàn không thể làm khó hắn được.
" Thực là xấu hổ. Lần sau có gặp đối thủ loại này, nếu không cần bận tâm thì phải tàn nhẫn hạ sát thủ."
Vương Phật Nhi cảm thấy chân tay đều bị trói chặt liền vận kình bứt phá, nhưng sợi dây trói hắn lại chút không bị hư tổn gì. Hắn thầm lạ, tăng chân khí lên, một mạch đề cao tu vi tới đệ tứ phẩm nhưng vẫn như trước không thể dứt đứt sợi dây thừng. Vương Phật Nhi chưa từng nếm thử thứ nào như vậy, lập tức vận bí quyết Vân biến trong Ngũ hành thần biến hóa thành làn mây thoát thân ra khỏi vòng dây trói .
Sau khi thoát thân, Vương Phật Nhi nhặt sợi dây thừng lên , phát giác nó thật nặng tay bèn đưa lên quan sát. Sợi dây thừng này chẳng biết dùng vật gì bện thành mà phát ra quang mang màu vàng đen nhàn nhạt, cầm mát tay, vô cùng mềm dẻo, kéo thẳng ra thì có chiều dài chừng mười bảy mười tám trượng, to bằng cỡ ngón tay.
" Thứ này dùng làm nhuyễn tiên thì thật là thứ binh khí tốt, cứ lấy trước đã rồi tính sau!"
Vương Phật Nhi không thèm kiêng kị thu lấy sợi dây thừng màu vàng đen này rồi đi thăm dò căn phòng giam giữ hắn. Hiển nhiên đây không phải là phòng chuyên dụng, mặc dù trông thì kiên cố nhưng có rất nhiều sơ hở, tường phía sau có một cửa sổ thông khí nho nhỏ.
Vương Phật Nhi không muốn ở lâu, lập tức lại hóa thành làn mây xuyên qua cửa sổ nhỏ kia bỏ đi. Khi hắn đặt chân xuống đất thì phát hiện đó là một hoa viên rất trang nhã.
" Bị bắt giữ một lần thì tại sao lại không trả đũa một phen. Ta phải xem cái cô nàng áo tím kia giờ đang làm gì, hù cho nàng sợ một trận." Vương Phật Nhi khó nén nổi sự căm tức trong lòng, không cam lòng cứ thế bỏ đi. Hắn tự thấy là có gặp lại cái loại Tam thán phó nhai tán gì đó thì cũng có biện pháp thoát thân nên liền xoay người chạy ra ngoài hoa viên.
Hắn đã giao thủ với Đề Hoàng công chúa một trận nhưng cũng không biết thân phận của đối phương, mà có biết thì hắn cũng chưa chắc đã ngại gì cô công chúa của Ngọc Lê vương triều đã xuống dốc này.
Phủ của Đề Hoàng công chúa mặc dù không tính là cực kỳ xa hoa nhưng cũng chiếm đến mười mẫu, tổng cộng có đến mười bảy mười tám khu rừng cây. Vương Phật Nhi tìm nửa canh giờ, theo kiến thức của mình, hắn cứ quanh quẩn mãi ở một chỗ nghi là kho của phủ. " Chắc đúng là nơi này rồi, trông có vẻ đề phòng nghiêm mật nhất."
Thân binh của Đề Hoàng công chúa đều đi tuần tra ở tại bên ngoài khu nhà này. Những nữ binh này tuổi không lớn, đa số tu vi cũng không cao lắm nên lòng cảnh giác cũng vô cùng thấp. Vương Phật Nhi sử dụng mấy chiêu, dùng tới các loại biến hóa như Thổ thạch, Nê sa trong Ngũ hành thần biến từng bước một xâm nhập vào trong tòa nhà kia.
Hắn dò xét thấy không ai để ý, thân pháp chợt lóe lên lén tiến vào.
Tòa nhà này cực kỳ cổ quái, từ xa nhìn lại trông giống như mai rùa, dùng đá hoa cương cực kỳ cứng rắn tạo nên, chỉ có một cửa vào. Sau khi vào , Vương Phật Nhi mới phát hiện bên trong lại không hề có một bóng người.
Vương Phật Nhi sinh lòng nghi hoặc, quan sát cẩn thận, cuối cùng phát hiện ra một cơ quan ở chỗ góc tường. Hắn vặn nhẹ nhàng, một tảng đá trên mặt đất mở ra không một tiếng động, để lộ một bí thất nằm sâu dưới đất .
Vương Phật Nhi tức thì mừng rỡ, nhảy vọt xuống. Mật thất này ăn sâu xuống dưới đất hơn mười trượng, hiển nhiên được xây dựng đã lâu, có vẻ ít nhất cũng phải hai ba trăm năm. Vương Phật Nhi đề khí khinh thân đi xuống gần tới cửa vào thì nghe thấy tiếng nước vỗ bành bạch và cả một luồng hơi nước ấm áp thoang thoảng ùa vào mặt.
" Xây dựng một phòng tắm nước nóng ở sâu dưới đất như thế này ư ? Cô nàng áo tím này quả là biến thái! Không biết bây giờ cô nàng có ở bên trong hay không.
Vương Phật Nhi tức thì tỉnh táo, mang theo nỗi tức giận xâm nhập vào trong. Theo lý giải của hắn, lúc này bên trên là môth cung điện kiểu bá vương thì trong mật thất tất nhiên phải được cách âm rất tốt, cô gái áo tím kia có cố la lên cũng không ai nghe được mà tiến vào cứu viện.
" Nam nhân chính là phải lớn mật, càng lớn mật càng tốt!"
" Cô gái áo tím, bổn tọa nhận lời mời đến tắm đây! Ngươi có cần Băng hỏa, Độc long, Bạch hổ, Chu tước, Huyền vũ, Hồng thằng phục vụ hay không?" Vương Phật Nhi vẫn nghĩ là mình sẽ hét thật to, lên tiếng báo trước sẽ đến bắt người. Không ngờ khi hắn xâm nhập vào lại bất ngờ phát hiện thấy quả nhiên tại góc đông bắc của mật thất này có một cái hồ thật lớn, hơi nước tỏa mù mịt, Đề Hoàng công chúa đang nhắm mắt ngồi luyện công, phong bế cả lục thức
Danh Sách Chương: