Thật ra anh cũng quan tâm đến cô.
Sự bất an trong đáy mắt cô đần dần tan biến…
Cô cũng không muốn gì nhiều, cô không phải là thiếu nữ mười tám tuổi nữa, không có những mơ mộng hão huyền, tưởng rằng một câu “anh yêu em” là có thể sống bên nhau đến đầu bạc răng long…
Giống như anh từng nói, hứa hẹn là thứ quá mỏng manh, điều cô cần làm là cảm nhận được trái tim của anh.
Cho nên hiện tại, cô đã rất thỏa mãn rồi.
Cô chậm rãi nở nụ cười, nhón chân lên lần nữa, chủ động hôn lên môi của anh.
Lương Phi Phàm không ngờ cô sẽ chủ động như vậy, nhưng món ngon tự dâng đến miệng thì đương nhiên anh sẽ không từ chối, tay anh đặt ở eo cô, sau đó cúi người xuống, hôn thật sâu…
Ánh hoàng hôn xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, chiếu vào trong phòng.
Cách đó không xa, mặt trời đang từ từ chìm xuống, thỉnh thoảng có cơn gió thổi qua, mấy bồn hoa trên bốn công cũng khẽ lay động, tất cả đều vô cùng ấm áp, vô cùng dịu dàng…
Ánh hoàng hôn đẹp vô cùng…
Tần Trân Hy vừa đẩy cửa nhà mình ra đã thấy không ổn.
Phòng khách trong nhà sáng đèn, trong phòng dường như còn có tiếng nói chuyện, là một nam một nữ.
Bà nhíu mày, đứng ở chỗ thay giày, quả nhiên một lát sau lập tức nghe được giọng nói quen thuộc.
“Mẹ về rồi sao?”
Tần Trân Hy vội vàng thả chìa khóa trong tay ra, nhìn thoáng qua con gái, thấy sắc mặt cô vui vẻ, không có chút bất thường nào, bà thở phào nhẹ nhõm: “Ừm, ăn cơm chưa?”
“Chưa ạ.” Bạch Lộ tiến lên kéo tay mẹ, sau đó do dự một lúc rồi nói: “Mẹ, hôm nay có người cùng đi với con, anh ấy… muốn gặp mẹ một lần.”
Tần Trân Hy cũng không cảm thấy bất ngờ: “Bố của đứa bé sao?”
Từ nhỏ đến lớn Bạch Lộ đã quen với vẻ lạnh nhạt của Tần Trân Hy, cho dù gặp phải chuyện lớn gì thì dường như bà cũng không biểu lộ cảm xúc quá rõ ràng.
Ngay cả khi bố qua đời, bà cũng chỉ giữ vẻ mặt như thế, không khóc tê tâm liệt phế, ngay cả lúc rơi nước mắt bà vẫn giữ dáng vẻ lạnh nhạt bình tĩnh. Khi đó còn nhỏ nhưng Bạch Lộ cũng hiểu rằng tính tình của mẹ xưa nay đã như vậy…
“Chào dì…”
Hai mẹ con vừa vào phòng khách, Lương Phi Phàm đã lập tức đứng dậy, vô cùng lễ phép gật đầu với Tần Trân Hy, lên tiếng chào hỏi.
“Cậu Lương không cần khách khí, ngồi đi.” Tần Trân Hy vội vàng đưa tay vỗ vào mu bàn tay Bạch Lộ, thấp giọng nói: “Đi lấy nước.”
Bạch Lộ đáp lại một tiếng, nhanh tróng đi vào nhà bếp.
Tần Trân Hy ngồi đối diện với Lương Phi Phàm, cũng không nhìn anh nhiều, lúc nói chuyện cũng rất tự nhiên.
“Tôi nghe Bạch Lộ nói hai người chưa ăn cơm đúng không? Chỗ này bình thường chỉ có mình tôi ở, ăn uống cũng rất đơn giản, nếu như không chê thì giờ tôi sẽ đi làm…”
“Dì à, không cần phiền phức như vậy đâu.”
Lương Phi Phàm vội vàng lên tiếng, lần này cũng coi như anh đi ra mắt nhà vợ…
Lương tổng ở trên thương trường hô mưa gọi gió, mà lại bối rối vì một trưởng bối của gia đình bình thường sao?
Anh ho nhẹ một tiếng: “Thật ra hôm nay cháu tới đây là muốn nói chuyện với dì về việc giữa cháu và Bạch Lộ…”
…
Bạch Lộ vừa đi đến cửa, đúng lúc nghe được câu nói của Lương Phi Phàm.
Cô vô thức dừng bước lại, trên tay bưng một chiếc khay, bên trong có bố cốc nước ấm, ánh mắt cô liếc qua nước trên tay mình, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông ở ghế sô pha gần đó.
Bình thường anh rất cao ngạo, nhưng bây giờ anh lại ngồi trên ghế sô pha trong nhà cô… Cái ghế sô pha đó đã ở trong nhà bốo nhiêu năm rồi chứ?
Ánh đèn chiếu xuống đỉnh đầu của anh, Bạch Lộ nhìn đến mức ngây ngẩn cả người.
Cô cảm thấy trống ngực của cô đang đập thình thịch.
“Cậu Lương, tôi biết cậu muốn nói gì, trước đó Bạch Lộ đã nói với tôi rồi…”
Tần Trân Hy hẳn cũng không muốn để cuộc nói chuyện trở nên xấu hổ, hiện giờ bà lên tiếng với tư cách là trưởng bối, giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng: “Bản thân tôi cũng là một nhân viên y tế, mà tôi đã làm rất nhiều năm, tôi hiểu rõ sự đáng quý của sinh mệnh. Đứa bé trong bụng con gái tôi tuy là chuyện ngoài ý muốn nhưng tôi tin đây là lễ vật mà trời cao bốn cho hai người.”
Bà dừng lại một chút, nghiêm túc nói: “Tôi sẽ không phản đối, nhưng trước đó tôi cũng đã nói với Bạch Lộ, chúng tôi chỉ là người bình thường, muốn bước vào hào môn như nhà cậu thì con gái của tôi nhất định sẽ rất mệt mỏi, nhưng tôi sẽ tôn trọng quyết định của con gái tôi. Hôm nay nó mang cậu về nhà, tôi biết là nó đã quyết định rồi…”
Trước khi Lương Phi Phàm đến, anh đã diễn tập đủ mọi tình huống rồi.
Anh là công tử nhà giàu, vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, trước giờ người khác đều vây quanh anh, đều muốn có quan hệ với anh, anh chỉ cần đứng ở chỗ cao ra lệnh là được.
Trải qua một thời gian dài, hoàn cảnh đó đã ảnh hưởng đến tính cách của anh, khiến anh đối xử với người khác cũng rất chuyên quyền độc đoán.
Nhưng trước khi tới gặp Tần Trân Hy, anh lại bỏ ra khá nhiều công sức.
Anh đã phái người điều tra hoàn cảnh của bà, trên tài liệu, hoàn cảnh của Tần Trân Hy cũng không tệ, trước kia bà cũng là tiểu thư khuê các của nhà có học, bố bà, cũng là ông ngoại Bạch Lộ, chính là một giáo sư đại học, còn bà ngoại của Bạch Lộ là bác sĩ chuyên khoa.
Khi bà hai mươi lăm tuổi, bà gặp bố Bạch Lộ, Bạch Lăng Hàn.
Bố của Bạch Lộ là một nhà thiết kế kiến trúc, rất có tài năng, nhưng bởi vì qua đời khá sớm nên cũng không để lại tác phẩm để đời gì, chỉ là Bạch Lộ lại được thừa kế rất nhiều từ tài năng của ông.
Nhìn tài liệu cũng không thể phỏng đoán tâm tư người khác được, hơn nữa tài liệu về Tần Trân Hy cũng không có nhiều, chỉ có vài dòng chữ đơn giản, dường như đã khái quát nửa cuộc đời của bà.
Hai lăm tuổi kết hôn sinh con, cho đến bây giờ vẫn đi làm ở bệnh viện, cuộc sống rất bình thường, dường như không có bất kì biến động gì.
Lương Phi Phàm còn đang nghĩ, anh nên nói chuyện thế nào mới tốt?
Nhưng không ngờ, bà lại chủ động cho anh cơ hội.
Người phụ nữ này luôn giữ dáng vẻ lạnh nhạt, dường như xa cách với người khác, nhưng cũng không khiến cho người khác cảm thấy quá khó gần.
“Cảm ơn dì…” Lương Phi Phàm nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng: “Thật ra cháu vẫn đang suy nghĩ, cháu nên nói chuyện này với dì như thế nào. Dù sao cháu cũng là đàn ông, cháu để con gái dì mang thai trước khi kết hôn, nhất định cháu phải chịu trách nhiện rất lớn. Nhưng không ngờ dì lại bình tĩnh như vậy… Những điều dì nói với cháu, cháu có thể hiểu được, cho nên hiện giờ cháu có thể yên tâm rồi. Cháu cam đoan với dì, nhất định cháu sẽ không để cho Bạch Lộ chịu ấm ức, con của cô ấy cũng không phải làm con riêng…”
Tần Trân Hy gật đầu: “Từ nhỏ đến lớn, Bạch Lộ là đứa nhỏ rất có chủ kiến, nó chưa từng để tôi phải lo lắng bất cứ chuyện gì, cho nên hiện giờ tôi sẽ lựa chọn tin tưởng quyết định của nó.” Bà đứng dậy: “Tối nay ở lại đây đi, tôi đi làm cơm cho hai người…”
Bà quay người lại mới thấy Bạch Lộ đang bưng bố cốc nước đứng ngây người ở cửa, bà khẽ nói: “Hai đứa trò chuyện đi, mẹ đi nấu cơm.”
“Mẹ, con giúp mẹ.” Bạch Lộ đặt nước lên bàn, chạy theo xuống bếp.
Tần Trân Hy ngăn cản cô lại, bất đắc dĩ trừng mắt với cô: “Nhìn dáng vẻ này của con thì xem ra… con vẫn còn xấu hổ?”
“Mẹ… con đâu có…”
“Mẹ sinh con ra, mẹ lại không biết con đang nghĩ gì hay sao?” Tần Trân Hy đưa tay vuốt tóc cô, câu nói tiếp theo lộ ra mấy phần uvi mừng: “Nói thật, khi con mang Hướng Long Cẩm về nhà, khi đó mẹ đã biết chuyện của hai đứa khó thành rồi. Không phải mẹ biết tiên đoán, mà mẹ nhìn thấu tâm tư của con.”
“Con nhìn con bây giờ đi, ánh mắt cứ dán chặt vào người cậu ta, khi nhìn cậu ta thì lại tỏ ra thẹn thùng… Bạch Lộ, con lớn rồi, đây là mùi vị của tình yêu, hãy cố gắng cảm nhận. Cả đời này có thể gặp được người mình yêu, mà người đó cũng yêu mình là chuyện rất khó… Nếu gặp được thì phải cố gắng giữ lấy…”
Ánh mắt Tần Trân Hy có chút hoảng hốt, đây là lần đầu tiên Bạch Lộ thấy mẹ của cô nói chuyện với dáng vẻ thổn thức như vậy, ánh mắt kia dường như nhìn xuyên qua cô, nhìn thấy một người khác…
Cô nghĩ, người đó nhất định là bố cô.
“Đã chắc canh người đó là cậu ta rồi thì hãy cố gắng kiên trì. Mẹ nhìn ra được cậu ta không tệ, chỉ cần cậu ta đối xử tốt với con là mẹ yên tâm rồi…” Bà đưa tay nhéo tay Bạch Lộ, mỉm cười: “Mẹ chúc phúc cho con…”
“Mẹ…” Bạch Lộ cảm thấy sống mũi cay cay, không hiểu vì sao cô rất muốn khóc. Nhất định là liên quan tới việc mang thai nên cảm xúc của cô mới khó kiểm soát như vậy, cô nghẹn ngào: “Cảm… cảm ơn mẹ…” “Được rồi, đi qua nói chuyện với cậu ta đi, con nỡ bỏ cậu ta một mình ở phòng khách sao?”
“Mẹ…”
“Đi đi, mẹ đi làm đồ ăn.”
Bạch Lộ đưa tay lau mặt một cái. Khi cô đi vào phòng khách thì Lương Phi Phàm đã tìm được một album ảnh, hơi cúi người, chăm chú xem album.
Bạch Lộ đứng từ xa nhưng cô liếc mắt một cái đã nhận ra đây là album ảnh từ nhỏ tới lớn của cô, trước đó album này luôn đặt ở phòng cô, hẳn là trong lúc cô không về nhà, mẹ đã lấy ra xem rồi.
Nhìn thấy Lương Phi Phàm đã xem một phần bố album, Bạch Lộ đoán anh đã nhìn được ảnh của cô hồi còn đi học rồi, cô vội vàng tiến đến, đoạt lại album, chất vấn anh: “Này, sao anh lại như vậy? Không được chủ nhân đồng ý sao có thể xem ảnh của người khác chứ?”
Lương Phi Phàm đặt tay lên album ảnh: “Người khác? Em là người khác sao?”
“Dù sao cũng không cho nhìn!”
“Vì sao không cho nhìn?” Sắc mặt anh có chút nặng nề, không hề vui vẻ: “Sợ bị anh nhìn thấy cái gì không thể nhìn sao?”
“Đâu có?”
Bạch Lộ cứng miệng trả lời, nhưng thật ra trong lòng lại âm thầm suy nghĩ, lúc cô học cấp bố đã từng chụp ảnh chung với Hướng Long Cẩm, hơn nữa còn có vài cái ảnh chụp riêng hai người, bởi vì chuyện này phát sinh quá đột ngột nên cô cũng chưa kịp xử lý, có lẽ trong phòng cô vẫn còn thư tình mà Hướng Long Cẩm viết cho cô…”