Bạch Lộ hít hít mũi, cất giọng, “…là ngày đặc biệt gì thế?"
Lương Phi Phàm đưa tay đút vào túi áo trong bộ vest lấy ra một cái hộp màu đen, giây phút Bạch Lộ nhìn thấy cái hộp đó, liền cảm thấy ong ong đầu óc, cô dường như đoán ra được gì đó, nhưng hoàn toàn không dám tin, tròn xoe đôi mắt nhìn, ngơ ngơ nhìn chằm chằm vào cái hộp, một hồi lâu cũng chưa định thần lại.
"Sao ngây ra thế? Quà cho em đây, nhận lấy"
Nhìn thấy cô ấy không hề có ý đưa tay ra nhận lấy, Lương Phi Phàm bèn nắm tay cô, đặt cái hộp vào lòng bàn tay cô, sau đó đưa một cánh tay khác ra, nhấn mở hộp, hộp tự động bật ra…
Ánh sáng lấp lánh rọi vào mắt, Bạch Lộ hồi hộp, nhưng không phải tạo thành từ những cảm xúc xấu, mà là…quá ngạc nhiên, ngạc nhiên đến quên cả thở.
Đó là 1 cặp nhẫn.
Cô không hề thấy xa lạ với kiểu dáng của cặp nhẫn.
Đương nhiên là không lạ rồi, vì mấy ngày trước cô vẫn ở biệt thự của Lương Phi Phàm nhìn thấy kiểu dáng này trên tạp chí, lúc đó…cô nhớ là mình đã xem rất lâu, anh cũng hỏi qua ý của cô, có thích kiểu này không…
Lúc đó, cô chỉ thuận miệng trả lời, nhưng không ngờ, bây giờ anh lại tặng chiếc nhẫn đó cho cô.
…cái này là quà sinh nhật sao?
Khóe mắt cay nhòe, Bạch Lộ cắn vào môi, nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn Lương Phi Phàm, đôi mắt ánh lên, do phản chiếu từ đèn thủy tinh nên đôi mắt đó cũng lấp lánh ánh sáng như thủy tinh, khiến người ta không thể rời mắt được.
Lương Phi Phàm bỗng nhiên buông cô ra, đứng dậy, sau đó đứng trước mặt cô ấy, một đầu gối quỳ xuống, "Anh muốn ngày hôm nay, Bạch Lộ em sẽ là vợ của Lương Phi Phàm anh đây, đeo chiếc nhẫn này vào, em sẽ là vợ của Lương Phi Phàm anh nhé.”
"Lấy anh nhé? Làm bà Lương của anh nhé."
Làm bà Lương của anh nhé.
Bạch Lộ tròn xoe đôi mắt, không dám chớp một cái nào cả, cô sợ đây là giấc mơ, nếu chớp mắt thì sẽ tỉnh mộng ngay…
Vì quá bất ngờ, vì không dám tin, anh lại…cầu hôn.
Cô không kiềm được đưa tay che đôi môi đỏ đang run rẫy, một lát sau, mọi thứ trước mắt dường như tan biến, những gì có thể nhìn thấy trước mắt, chỉ có anh ấy mà thôi.
Chỉ có Lương Phi Phàm…
Bên tai ong ong, hình như có vô số con ong ùa đến, nhưng đợi đến khi cô nghe rõ ràng rồi mới phát hiện tất cả tạp âm chẳng qua đều ngưng tụ lại thành 2 câu quan trọng nhất…
Đeo chiếc nhẫn này vào, em sẽ là vợ của Lương Phi Phàm?
Lấy anh nhé? Làm vợ anh nhé…
…
Trong cuộc đời này, luôn có vô số bất ngờ xảy đến, vô số những niềm vui, những rung động…nhưng Bạch Lộ biết, bất luận sau này cuộc đời cô có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, khoảnh khắc này, cô mãi không bao giờ quên.
Có một số chuyện, cô rất muốn lớn tiếng nói ra, nhưng phát hiện bản thân nhiều lần bờ môi cứ lắp bắp, không nói thành câu được.
Lương Phi Phàm thấy cô biến sắc, cũng không đứng dậy, chỉ khép bàn tay cô lại, chiếc nhẫn đó đã nằm gọn trong bàn tay cô rồi, sau đó anh nhấc bổng cô lên, chiếc cằm cứng chắc đè lên vai cô, đầu mũi đều là mùi hương nhẹ nhàng từ cơ thể cô, là mùi hương đặc biệt của cô mà anh luôn rất thích, rất say đắm...
“Cũng từng theo đuổi, cũng từng mất đi, không còn là giấc mơ, mở cửa sổ ra, mở lòng ra, để hy vọng lại đến, bôn ba không nề hà mà say đắm, vì cái gì, là em đã cho anh, một chút rung động, một lý do, không mệt mỏi không yếu đuối. Sự vĩnh hằng trên thế giới này không nhiều, chúng ta hãy trường tồn, tình sâu nghĩa nặng, dùng tình yêu một đời không hết...và mỗi ngày trôi qua kẻ si mê này yêu em thêm chút nữa cho đến khi đong đầy, anh phát hiện ra anh thích nhất là cùng em viết lên câu chuyện đôi ta, oh...đêm tối của ngày mai”
…
Giọng ca của anh luôn rất có hồn, đây là lời bài hát "Mỗi ngày yêu em thêm" của Trương Học Hữu, bài này rất cũ rồi, thuộc dạng nhạc cổ điển, giọng hát được cất lên từ anh, khiến cho người khác say mê.
Bạch Lộ cắn chặt môi mình, càng không có cách nào nói chuyện được, chỉ cảm thấy khóe mắt ướt đẫm, có cái gì đó cứ cuồn cuộn trong lòng… đó chắc chắn là hương vị khiến cô cảm thấy hạnh phúc.
Hơi thở của Lương Phi Phàm thân quen như thế, sự bá đạo cường thế trước sau như một, nhưng lại dịu dàng, khiến cô không thể rời xa mà chỉ muốn hòa quyện cùng anh…
“Bạch Lộ, anh đang đợi câu trả lời của em."
Từ phần cổ của cô Lương Phi Phàm ngẩng đầu lên, những ngón tay giữ chặt bờ vai cô, hơi dùng lực, cuối cùng thì cô cũng ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy một đôi mắt đỏ au.
"Không trả lời anh thì anh sẽ quỳ trước mặt em suốt đấy…"
"…Phi Phàm."
Bờ môi cô run run, lắp bắp nói được vài từ, mới phát hiện trên gương mặt đó, nước mắt như sợi ngọc trai bị đứt dây, cũng không thể kiềm chế được, cứ tuôn ra và không kịp lau.
"Khóc gì thế? Anh cầu hôn đáng sợ đến vậy sao?"
Lương Phi Phàm hơi chau mày, nghĩ đến việc bản thân cứ nghe đi nghe lại một bài hát, khó khăn lắm mới có thể hát trước mặt một người con gái?
Nhưng sao lại khiến cô ấy khóc thành ra thế này chứ?
Bạch Lộ cười nhẹ, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi, cô cảm thấy bản thân thật ngốc nghếch, lúc cười lúc khóc, cuối cùng nói một cách mơ hồ không rõ ràng"…em không có…chỉ là quá bất ngờ..."
"Tại sao? Tại sao lại đối tốt với em như vậy?"
Cô không nói được nửa lời, khóe mi ướt đẫm cứ nhìn chằm chằm anh.
Dù cô không phải là người tự tin nhất, nhưng trước giờ cô cũng không bao giờ phủ nhận bản thân mình ở trước mặt mọi người. Chỉ là lúc này đây, cô quả thật không dám tin, nên có những lời, cô không kìm nén nổi tình cảm nói ra, "...Phi Phàm, em biết...thật ra em mang đến cho anh rất nhiều phiền phức, bất luận là việc công hay việc gia đình...sự xuât hiện của em, đã làm xáo trộn nhiều kế hoạch của anh, tại sao anh vẫn đối tốt với em như vậy? Em rất sợ...rất sợ đây chỉ là giấc mơ..."
"Hãy cảm nhận đi, đây không phải là mơ"
Lương Phi Phàm đưa tay vẹo má cô, dùng lực không nhiều lắm, nhưng đủ để Bạch Lộ hiểu rõ đây thật sự không phải là mơ.
“Anh quỳ ở đây cũng lâu rồi, em định để anh quỳ thế này mãi sao? Có phải là nên cho anh đáp án rồi không?"
Bạch Lộ không ngừng rơi nước mắt, khóe môi hất lên hình cung đều là hương vị của hạnh phúc, cô hít thở sâu, cuối cùng cũng thốt ra 3 chữ.
Đơn giản, khó khăn, cay đắng, cũng là hạnh phúc…
"Em đồng ý."
Cô đưa tay ra, lần đầu chủ động như vậy, dùng sức ôm chầm lấy cổ của anh, vùi khuôn mặt đầy nước mắt vào ngực anh, chiếc áo sơ mi đắt tiền đã bị cô làm cho ướt hết, Lương Phi Phàm không quan tâm, mà vòng tay ôm trọn cả người cô.
Do chiều cao chênh lệch, khi anh bồng cô đứng dậy, theo bản năng thì Bạch Lộ càng siết chặt anh hơn, chân nhón cao, Lương Phi Phàm thuận tay nâng mông cô lên, lúc đó, anh hơi cuối người xuống, chiếc mũi hai người chạm nhau, hơi thở nồng cháy của anh, không giống với sự bá đạo trước đây, mà dịu dàng như dòng nước.
"Bà Lương à, tân hôn hạnh phúc nhé."
Bạch Lộ cắn nhẹ môi, nhìn anh gợi tình, một lúc sau mới nói: "Tân hôn vui vẻ, anh Lương.”
Buổi tối sau khi quay về biệt thự, Lương Phi Phàm bảo nười làm nghỉ sớm.
Mọi người nhìn thấy 2 người tay nắm tay bước vào, mặt cô thì ửng đỏ, mắt hơi sưng, nhưng ánh mặt rất ấm áp.
Mà họ trước giờ rất nghiêm túc, ông Lương với thần thái nghiêm nghị, thần sắc hôm nay thì quá đỗi dịu dàng.
Người mù cũng có thể nhìn ra là chuyện gì, mọi người đều tự giác lui về.
Lương Phi Phàm nắm tay Bạch Lộ, hai người một người trước một người sau đi lên cầu thang, chỉ cách nhau 1 bậc thềm. Anh đi trước, tay còn lại vừa đi vừa kéo cổ áo, bàn tay thon dài nhanh chóng cởi hết nút của chiếc áo sơ mi ra, nhìn xuống dưới một chút, thì thấy chỗ phần ngực bị ướt còn có vết ố.
Anh nhớ lại bộ dạng áp vào ngực của anh mà khóc lóc của cô ấy, lòng bèn dịu lại.
Phòng ngủ chính của Lương Phi Phàm ở ngã rẽ lầu 2, bậc thềm cầu thang đều trải thảm dày, hai người đi trên cũng không phát ra tiếng động, cả căn biệt thự yên ắng lạ thường. Rất yên tĩnh...hình như chỉ có hơi thở, bước chân của 2 người.
Cảm giác không thật đó cứ quanh quẩn, Bạch Lộ bản năng theo chân Lương Phi Phàm, chưa kịp định thần lại thì đã bị áp sát vào tường.
Cô ngẩng đầu lên có chút ngạc nhiên, gương mặt anh tú đó tiến gần trong khoảnh khắc, tiếp theo, đôi môi mềm mỏng đã hôn lên cơ thể cô rồi.
Từ khi xe của anh bắt đầu cho cô ngồi vào thì rất ít khi để người khác lái xe, trừ khi bản thân thật sự có việc gì đó, nên vừa nãy trên đường ghé đến, bộ dạng e ấp của cô, khiến cho anh không kiềm lòng được, lại không thể động tay động chân, cứ kiềm nén cho đến khi về nhà, vẫn chưa vào phòng mà anh đã không chịu nổi muốn nếm thử hương vị trên cơ thể cô rồi.
Không giống với nụ hôn trước đây, hoặc bá đạo, hoặc uyển chuyển, lần này, anh hôn rất vội, khoảnh khắc mà cô hé môi, chiếc lưỡi linh hoạt vội vã tiến sau vào trong, tìm kiếm lưỡi gà rồi ra sức mút. Bạch Lộ bị sức mạnh cuả anh quyến rũ thu hút.
Hơi đau một chút, tay cô cũng đặt trước ngực anh theo bản năng, nức nở nghẹn ngào, vùng vẫy gượng gạo, "…aa, đau."
Bây giờ Lương Phi Phàm cảm thấy bản thân như một con sói.
Mùi vị khuôn ngực là thứ anh muốn thèm thuồng từ lâu, tuy cũng thỉnh thoảng nếm thử, ngửi thử, nhưng trước đây, những hương vị này không thuộc sở hữu của anh. Bây giờ thì khác rồi, cảm giác sở hữu cô trong tay rất chân thân….Cô ấy là của anh rồi.
Trên người cô đã được in chữ "Bà Lương" rồi, từ nay về sau, Bạch Lộ chính là vợ của Lương Phi Phàm anh.
Những ngón tay thon dài của anh giữ lấy chiếc cằm trơn truột cô, nhẹ nhàng dùng sức nảy đôi môi đang khép chặt vì đau đớn, chiếc lưỡi đảo khắp miệng cô, sau đó quẹt qua từng kẽ răng, cuối cùng mới dừng lại ở môi dưới, hơi thở nặng nề xen lẫn giọng nói trầm lắng.