Mục lục
Truyện không tên số 41
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

55133

“Sau này lại nói với anh.” Lương Phi Phàm ngắt máy đi về phía cô: “Có chuyện gì vậy? Sữa đổ hết rồi, tay em không bị bỏng chứ?”

Tay Bạch Lộ không bị bỏng nhưng quả thực sữa đã bị đổ không ít, chất lỏng màu trắng đục thẩm thấu vào trong thảm trải sàn một cách rất nhanh rồi biến mất không một dấu vết. Cô lắc đầu nói: “Em không bị bỏng, em mang sữa cho anh uống, anh bận lắm sao?”

Con mắt sắc sảo của Lương Phi Phàm quét một vòng trên gương mặt cô, có lẽ cô chỉ nghe được câu cuối cùng, lúc này anh mới nhấp môi nói: “Em biết anh không có thói quen uống sữa vào buổi tối.”

Bạch Lộ thu tay về với vẻ hơi ngại ngùng. “Vâng.”

“Em không vui à?”

Cô không giấu được tâm sự, cũng không giấu được bất cứ lời nào, cô ngẩng đầu lên nhìn Lương Phi Phàm với ánh mắt trong veo: “Phi Phàm anh thật sự không lừa em chứ? Có thật Lương Thị không có vấn đề gì không?”

“Em nghe thấy gì rồi à?” Lương Phi Phàm vươn tay cầm lấy cốc sữa trong tay Bạch Lộ đặt ở trên bàn đọc sách ở bên cạnh rồi ung dung nhìn cô.

Dáng vẻ bình tĩnh như thường của anh hình như thật sự là không có gì xảy ra cả.

Nhưng vừa rồi rõ ràng là cô đã nghe thấy điều gì đó...

Bạch Lộ suy nghĩ một lát rồi mới mở lời hỏi vào trọng điểm: “Phi Phàm, tuy em chưa bao giờ đi làm ở tổng bộ Lương Thị nhưng em cũng làm nhân viên của EC rất nhiều năm rồi, em biết từ trước đến nay Lương Thị và Diệp Thị luôn có mối quan hệ làm ăn với nhau. Bây giờ hai nhà không hợp tác nữa, anh nói thật cho em biết có phải thật sự không có liên quan gì không?”

“Đương nhiên không thể nói là không có liên quan gì được.”

Ánh mắt Lương Phi Phàm sâu xa, ánh sáng của bóng đèn sợi đốt trên đầu chiếu vào gương mặt vô cùng anh tuấn của anh, làm ngũ quan của anh có vẻ càng ba chiều hơn, giọng nói của anh khàn khàn, không giống như bàn ngay lúc này một chữ anh cũng không chịu nói. Nhưng anh vẫn chọn cách tránh nói vào vấn đề chính: “Quả thật Lương thị sẽ bị ảnh hưởng nhưng không nghiêm trọng như lời Sở Úy Dạ nói.”

“Bà xã em không tin tưởng ông xã của em như vậy sao?”

Trong không gian yên tĩnh này dường như chỉ có tiếng hô hấp của hai người, hết lần này đến lần khác, câu nói cuối cùng được thốt ra bằng giọng nói trầm thấp mộc mạc của anh đã dần dần loại bỏ sự bất an trong cô.

Đúng vậy, tại sao lại không tin anh?

Anh là Lương Phi Phàm đấy!

Trong lòng cô anh là người cho dù không thể làm được tất cả, nhưng tuyệt đối không thể là người dễ bị đánh gục như vậy được.

Trên thế giới này không có việc gì anh không thể giải quyết được, chồng cô là Lương Phi Phàm – cô việc gì phải lo bò trắng răng?

Bạch Lộ mím môi, cô cọ trán mình vào trán của Lương Phi Phàm, cô cảm nhận được hô hấp nóng bỏng của anh đang ở trên người mình. Cô thật sự đã dần dần sự thấp thỏm trong lòng mình: “Em tin anh, anh nói gì em cũng tin anh.”

Lương Phi Phàm không nói nhiều nữa, anh khẽ nghiêng người hôn môi của cô.

Vào lúc Lương Phi Phàm vừa định phủ phục người hôn môi cô thì chiếc điện thoại để ở bên cạnh lại đột nhiên vang lên. Bầu không khí ám muội đẹp đẽ này bị tiếng chuông điện thoại phá vỡ. Bạch Lộ vốn đã có ý kháng cự, bây giờ chuông điện thoại đột nhiên kêu lên, quả thật chính đại cứu tinh trên trời rơi xuống của cô. Chút ham muốn còn sót lại của cô cũng bị tiếng chuông điện thoại này đuổi đi, cô vươn tay đẩy Lương Phi Phàm ra: “Điện thoại, anh có điện thoại...”

Lương Phi Phàm mặt đầy vạch đen, là ai lúc này quấy rầy việc tốt của anh?

Anh ôm Bạch Lộ không chịu buông tay, “Kệ đi bà xã...”

Chuông điện thoại kêu lên một lần không có ai nghe, chưa đến hai giây sau lại kêu thêm lần nữa. Lúc này Bạch Lộ dã hoàn toàn tỉnh táo, bộ quần áo ngủ bị giật đứt cúc áo của cô để ở một bên, cô vươn tay tóm lấy rồi vội vội vàng vàng mặc lên người mình rồi trực tiếp nhảy xuống bàn đọc sách: “Anh nghe điện thoại trước đi, có thể là có việc quan trọng, em rất mệt, em phải đi nghỉ đây.”

Cô túm lấy váy quần của mình, mặc vào cũng thế mà không mặc vào cũng vậy, nhưng cô rất sợ Lương Phi Phàm sẽ lại bổ nhà lên người cô, thế là cô đỏ mặt chạy đến cửa phòng đọc sách rồi mặc quần lên, lúc này cô mới vặn của phòng ra chạy trốn khỏi đó.

Lương Phi Phàm nhìn bóng dáng biến mất cực nhanh ở ngoài cửa đó rồi lại nhìn chỗ đó đang nhô lên ở phần dưới của mình vò ấn đường của mình với vẻ bất lực.

Anh cầm cốc sữa để ở bên cạnh lên, bây giờ nó đã hơi nguội rồi, đây là lần đầu tiên anh ngửa cổ lên uống một hơi hết sạch. Lục này anh mới túm lấy cái điện thoại đang tiếp tục kêu lên. Khi nhìn thấy số điện thoại ở bên trên mặ anh lại càng đen hơn.

“Tốt nhất là anh nên nói ra một lý do hợp lý khiến anh muộn thế này rồi còn có kiên nhẫn không ngừng gọi điện thoại cho tôi.”

Buck nghe khẩu khí của người đàn ông trong điện thoại u ám lại cười lên với vẻ thoải mái: “Yo, Lương đại tổng tài, anh đang bực vì dục vọng không được thỏa mãn sao?”

Lương Phi Phàm chỉ thấy chỗ đó của anh vẫn đang nóng như lửa đốt, bây giờ anh thật sự đang bực vì dục vọng không được thỏa mãn!

“Buck, rốt cuộc anh có việc gì?” Đương nhiên anh cũng biết, Buck không phải người nhàn rỗi, anh ấy sẽ không vô cớ gọi điện cho mình mà chắc chắn là có việc quan trọng gì đó.

“Đương nhiên là có tin tốt rồi.” Buck nói với vẻ cười trên nỗi đau của người khác:”Cứ coi như là đền bù cho việc dục vọng không được thỏa mãn vừa nãy của anh cho nên bây giờ tôi sẽ tặng anh một tin tốt, anh nợ tôi một lần đấy nhé.”

Lương Phi Phàm lấy một điếu thuốc từ bao thuốc trên bàn rồi đốt nó, anh híp mắt hút một hơi, lúc này mới thấy dục vọng chưa được thỏa mãn của của anh dường như đã dần dần biến mất theo mùi vị của Nicotin: “Vậy phải xem tin tức này của anh có đáng để tôi thấy nợ anh một lần không đã.”

“Tin tức của Bạch Lộ, tôi tin với anh mà nói đều đáng giá ngàn vàng đúng không?”

Lương Phi Phàm khẽ cười, hiếm khi anh không phản bác lại lời châm chọc của bạn tốt, anh gạt tàn thuốc trong tay đi: “Anh biết tôi không thích nói vòng vo mà, có gì thì cứ nói thẳng ra đi.

“Vậy thì Lương đại tổng tài, anh chọn trước đi, anh muốn nghe tin xấu trước hay là tin tốt trước?” Tiếng cười đáng ghét của Buck truyền đến từ đầu bên kia của điện thoại.

Lương Phi Phàm cau mày: “Rốt cuộc là có việc gì? Vòng vo không phải là tác phong của anh.”

“Nhưng chỉ cần cảm nhận nét mặt của anh lúc này tôi đều sẽ thấy rất hưởng thụ.” Buck cũng biết Lương Phi Phàm là người thế nào, đương nhiên anh sẽ không đưa ra lựa chọn ấu trĩ đó nên Buck liền hào phòng chọn giúp anh. “Thế này đi, nghe tin tốt trước để làm dịu tâm trạng.”

“Tin tốt là kết quả của cuộc thi thiết kế đã có rồi, trong 3000 người được chọn người phụ nữ của anh đã thể hiện rất tốt.”

Lương Phi Phàm mím môi, anh giơ tay hút thêm một hơi thuốc nữa rồi nói với vẻ đầy tự hào: “Người phụ nữ của tôi đương nhiên sẽ không thua những người đó, tin tức này cho dù anh không nói với tôi tôi cũng sẽ biết.”

“Ban giám khảo chúng tôi gồm có 11 người, tác phẩm của Bạch Lộ nhận được số phiếu hòa là 5 – 5, còn tôi là người bỏ phiếu cuối cùng, tôi đã ủng hộ cô ấy. Anh nói xem có phải anh nợ tôi một lần không?”

“Buck anh đừng có được voi đòi tiên, tôi hiểu con người anh, nếu tác phẩm của Bạch Lộ không lọt vào mắt xanh của anh, anh sẽ không bỏ phiếu cho cô ấy đâu.”

“Này này này, anh nói như vậy là không đúng đâu nhé, dù sao thì phiếu quan trọng cũng là do tôi bầu.”

“Được rồi, tôi nhớ rồi, anh nói tin xấu đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK