Mục lục
Truyện không tên số 41
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

55145

Từ nhỏ đến lớn, mọi người trong nhà đều thích gọi anh là A Phàm, chỉ có mẹ anh thích gọi Phi Phàm.

Anh nghĩ đó chẳng qua chỉ là một thói quen mà thôi. Đến hôm nay anh mới hiểu, thì ra không phải vậy...

Thì ra, Phi Phàm, Phi Phàm... mang một ngụ ý khác.

Thì ra, sự tồn tại của anh, bất quá chỉ là vì mẹ anh muốn trả thù một người đàn ông khác...

Và người đàn ông đó chính là Bạch Vân, bố của Bạch Lộ...

...

Bạch Lộ giơ tay ném vỏ quýt vào thùng rác. Vừa ăn cô vừa di di ngón tay trắng trẻo trên laptop vừa chau mày xem tin tức mới nhất.

Trên màn hình là bản tin tức kinh tế tài chính vừa đăng tải. Lương thị gần đây xảy ra nhiều vấn đề, cho nên thường xuyên xuất hiện trên các trang đầu tin tức. Nhưng tiêu đề hôm nay lại là chuyện gì đây?

Sở Úy Dạ, người phụ trách Viễn Đông cho biết ông rất vui mừng khi được hợp tác với Lương thị.

...

Trên đầu Bạch Lộ hiện lên một dấu chấm hỏi to tướng. Sở Úy Dạ có ý định hợp tác với Lương thị?

Sao có thể được?

Tuy trong thời gian này cô luôn ở nhà nghỉ ngơi, rất ít đến công ty, nhưng trước đây cô cũng đã làm việc nhiều năm ở EC, sao cô lại không biết chuyện Viễn Đông luôn đối chọi Lương thị.

Ở rất nhiều dự án, buổi đấu thầu, chỉ cần có Viễn Đông tham gia thì nhất đinh sẽ có Lương thị. Hai bên đều tranh giành một sống một chết với nhau. Sở Úy Dạ cơ bản không thể nào muốn giúp đỡ Lương Phi Phàm. Với tình hình hiện tại của Lương thị, hắn đáng lẽ phải khui chai rượu đỏ ăn mừng mới phải?

Mặt trời mọc ở đằng tây rồi sao?

Cô gập máy tính xuống, nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không đúng. Cô cầm điện thoại lên định gọi điện thoại cho Tần Tử Văn, nhưng khi chạm vào màn hình phát sáng lên, đồng hồ hiển thị đã 11h30.

Muộn thế này rồi à?

Tử Văn chắc đã ngủ, nhưng sao Lương Phi Phàm vẫn chưa về?

Mấy tiếng trước, ăn cơm xong, anh nói anh đi tìm Buck, sau đó sẽ về ngay. Lúc anh đi chắc khoảng 9 giờ kém, bây giờ là 11h30 rồi, sao anh vẫn chưa về?

Ngón tay Bạch Lộ lướt nhẹ trên màn hình điện thoại. Nhiều lần cô định gọi điện cho Lương Phi Phàm nghĩ lại thì cô thấy mình lo lắng thái quá.

Anh ấy chỉ là đi gặp Buck, có lẽ họ có nhiều chuyện để nói...Lương Phi Phàm lại không phải là người không biết cân nhắc. Cũng chỉ mới đi có vài giờ thôi mà cô đã điện thoại truy lùng thế này, có cần thiết như vậy không?

Vứt điện thoại ra xa, Bạch Lộ vươn vai đứng dậy, cầm quần áo vào phòng tắm rửa, thay đồ. Sau đó cô xuống lầu, uống một ly sữa ấm rồi lên giường nằm.

Sắp 12h rồi, Lương Phi Phàm vẫn chưa về. Cô không chịu được nữa liền định gọi điện thoại cho anh. Nhưng vì quá mệt nên cô mê man, ngủ thiếp đi.

Tỉnh dậy thì trời cũng đã sáng. Hôm nay là ngày công bố kết quả cuộc thi thiết kế, dù biết thành tích của bản thân nhưng cô cũng cần phải đến xem.

Xoay người lại, cô phát hiện kế bên không có dấu vết của người người nằm ngủ.

Bạch Lộ cau mày, cả đêm qua Lương Phi Phàm không về ngủ sao? Cô giật mình ngồi dậy, cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Thật ra từ lúc hai người về ở chung đến nay, Lương Phi Phàm chưa bao giờ đi đêm không về nhà. Cho dù là có chuyện gì, anh cũng gọi điện thoại cho cô. Ngẫm nghĩ, cô lật đật xuống giường, chạy đến cầm điện thoại trên bàn lên xem, không có cuộc gọi hay một tin nhắn nào cả.

Nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thể yên tâm, cuối cùng cô gọi điện cho Lương Phi Phàm nhưng đầu máy bên kia đã tắt.

Sự nghi ngờ trong lòng Bạch Lộ càng lớn hơn. Nhưng nghĩ lại, có lẽ anh đang bận họp ở Lương thị thì sao? Hay là không mang theo điện thoại...

Cô tự tìm cho mình n lý do để không lo lắng. Lương Phi Phàm cũng không phải là đứa trẻ, chỉ là một đêm không về nhà thôi, chắc không để xảy ra chuyện gì quá đáng đâu.

Đưa tay sờ sờ vào cái thai hơn 3 tháng, Bạch Lộ cúi đầu nhìn các ngón tay di chuyển và quyết định hôm nay sẽ tự mình ra ngoài.

Sau khi rửa mặt, cô liền mặc một bộ quần áo rộng rãi xuống lầu. Lúc này người hầu đã chuẩn bị xong bữa sáng. Vừa ăn được một lát thì có điện thoại gọi đến. Ban tổ chức cuộc thi gọi cho cô, đại khái nói cô nhất định phải có mặt ở khách sạn Thế Kỷ lúc 10h.

Bạch Lộ điện thoại cho Lương Phi Phàm nhưng máy anh vẫn tắt. Lòng cô sốt ruột, bất an nhưng cô luôn tự an ủi mình, hít một hơi thật sâu, ăn hết bữa sáng rồi ra ngoài...

Khách sạn Thế Kỷ là khách sạn chuẩn 5 sao của thành phố A. Gọi là khách sạn tiêu chuẩn là vì ở thành phố A này có rất nhiều sự kiện, buổi tiệc nhưng chỉ ở đây là tổ chức nhiều nhất.

Kết quả cuộc thi thiết kế lần này đã có. Mấy người hôm nay đến đây đều là những người có giải thưởng.

Sau khi xuống xe, Bạch Lộ phát hiện có rất nhiều ký giả đứng ở cửa khách sạn. Đối diện với đám ký giả, cô vô thức siết chặt tay, trong lòng có chút hoảng sợ.

Không biết có phải do bản thân nghĩ quá nhiều hay không mà cứ mỗi lần gặp ký giả, cô luôn có cảm giác bất an. Vốn dĩ hôm nay Lương Phi Phàm sẽ đi cùng cô đến dự nhưng do không liên lạc được anh nên cô đành một mình lẻ bóng đến. Tâm trang vui mừng nhận thưởng bây giờ cũng tan biến mất.

Trước khi bước vào khách sạn, cô có chút không cam tâm nên lại điện thoại cho Lương Phi Phàm. Kết quả máy vẫn tắt.

Bạch Lộ cắn môi, dậm chân, ảo não vứt lại điện thoại vào túi xách. Khi vừa định bước vào thì nghe thấy tiếng náo loạn sau lưng cách đó không xa vang đến...

“Sở tổng, sao hôm nay anh lại đến khách sạn Thế Kỷ? Lẽ nào Viễn Đông cũng có người đạt giải sao?”

Bạch Lộ tim đập thình thịch, xoay người lại theo bản năng, quả nhiên cách đó không xa, cô bắt gặp một người đàn ông vừa bước xuống xe.

Sở Úy Dạ hôm nay ăn mặc tương đối chỉnh tề. Bộ vest được cắt may vừa vặn với thân hình hoàn mỹ, mái tóc đen kiêu ngạo bình thường được chải chuốc kỹ lưỡng, cả người dù mất đi mấy phần kiêu ngạo nhưng bù lại hắn hôm nay có chút chín chắn, điềm tĩnh.

“Ai nói muốn đến khách sạn Thế Kỷ thì nhất định phải có người đạt giải? Đây đâu phải chỉ là nơi cho họ trao giải chứ?” Giọng hắn thật trầm ấm, “Tôi đến bàn chuyện làm ăn thôi, các người đừng chắn đường tôi, tôi phải xử lý chuyện gấp.”

Đám đông cười haha, vừa đang định tản ra thì ai ngờ có kẻ nhanh mắt phát hiện Bạch Lộ đang đứng ở cửa khách sạn.

Hai người Lương Phi Phàm và Sở Úy Dạ trước đó đã từng thừa nhận có tình cảm với cô trước mặt các ký giả. Lúc đó Sở Úy Dạ còn bạo gan bày tỏ dù thế nào cũng sẽ không từ bỏ Bạch Lộ. Tuy chuyện đó sau này cũng không đi đến đâu nhưng lúc này, sao mà trùng hợp vậy, hai người lại bị đụng mặt cùng lúc. Bọn chó thợ săn tin sao có thể bỏ qua chuyện này được?

Bọn chúng lập tức tiến đến, vây quanh lấy Bạch Lộ.

“Cô Bạch, cô Bạch Lộ, hôm nay cô đến đây có phải vì cô đã được thành tích tốt trong cuộc thi thiết kết lần trước không?”

“... Nói như vậy, Sở tổng cũng trùng hợp ở đây là vì đến để cổ vũ tinh thần cho cô không?”

“Hay là hai người đã hẹn nhau trước đó? Sở tổng đã đoạt được người đẹp về dinh rồi sao?”

...

Có rất ít người biết chuyện Bạch Lộ và Lương Phi Phàm đăng ký kết hôn, cho nên bọn ký giả đặt điều suy diễn như thế khiến cho Bạch Lộ cảm thấy không thoải mái. Cô còn chưa kịp phản bác thì đã một lời nói khó nghe, sắc nhọn đã đập vào mặt.

“...Mối quan hệ của Lương thị và Diệp thi gần đây đã chấm dứt hoàn toàn, nghe nói tác động đến Lương thị rất nặng. Còn có tin đồn nói Lương thị có khả năng biến mất trong tay Lương Phi Phàm.”

...

“Cô Bạch Lộ, có phải cô đã biết Lương thị sắp rớt đài nên chuyển hướng ngã vào vòng tay của ông Sở Úy Dạ không?”

...

Bạch Lộ tái mặt, mắt long sòng sọc tức giận. Cô nhìn chằm chằm vào tên ký giả vừa phát biểu kia. Do cô phải cố gắng kiềm chế bản thân nên mới không nhào đến tát một cái vào mặt tên kia.

“Anh nói năng bậy bạ!”

Mặt mày trắng bệch, cô mím chặt môi, tỏ vẻ bất phục. Trước tiếng chụp ảnh tanh tách, ánh flash nhấp nháy, cô sớm đã không còn hoảng sợ, những lời cô nói đều là vì bảo vệ cho Lương Phi Phàm, “Anh là ký giả thì có thể vô đạo đức như thế à? Anh biết bản thân mình đang nói gì không? Là ai nói Lương thị sắp đóng cửa? Tôi nói cho các người biết, Lương thị sẽ không bao giờ đóng cửa, Lương Phi Phàm lợi hại hơn các người tưởng tượng nhiều. Còn nữa, tôi tuyệt đối sẽ không rời xa Lương Phi Phàm. Các người đừng suy bụng ta ra bụng người, đặt điều suy diễn nữa! Làm như vậy khiến người ta rất chán ghét!”

...

Rống hết một hơi, cô ngoảnh đầu bước thẳng vào khách sạn.

Đám ký giả phía sau bị bỏ lại, từng người từng người một đều cảm thấy xấu hổ trước lời nói của cô. Bọn chó săn tin vốn chẳng cần đạo đức nghề nghiệp gì cả. Săn được tin mới là thứ bọn chúng cần. Bây giờ bất quá cười trừ là xong......

Bạch Lộ bước vào thang máy, ngọn lửa tức giận trong đầu vẫn chưa thể dập tắt.

Chỉ vì giữ gìn cho bảo bảo trong bụng nên cô cố gắng đè nén cơn giận của mình. Huống chi bọn chó săn đó vốn rất thích đào khoét thông tin người khác, mặc kệ họ có chịu hay không... Thôi bỏ đi, hà tất phải chấp nhặt với những kẻ tầm thường đó?

Sau khi ấn nút đóng cửa thang máy, vừa định rút điện thoại gọi cho Lương Phi Phàm, một cánh tay đột nhiên đưa vào kéo cửa thang mở ra, Bạch Lộ ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Sở Úy Dạ và trợ lý của hắn ở trước cửa.

Hiển nhiên, người vừa chặn cửa thang máy là trợ lý của Sở Úy Dạ.

“Cậu lên trước đi. Một lát nữa tôi sẽ đến.”

“Vâng.”

Sở Úy Dạ bước chân vào, Bạch Lộ nhíu mày, đứng sang một bên.

“Vừa rồi rất dũng cảm.” Hắn vừa đưa tay chỉnh chỉnh cà vạt, vừa nhìn Bạch Lộ phía sau từ tấm gương ở cửa thang máy.

Sau lần hắn trắng trợn vào biệt thự Lương Phi Phàm đến nay, hai người đã mấy ngày không gặp nhau. Bạch Lộ thật ra cũng không định nói chuyện với hắn. Khi hắn mở miệng nói, cô chỉ lùi về sau hai bước, im lặng đứng tránh vào góc khuất.

Sở Úy Dạ thấy cô cúi mặt không nói gì, hắn liền nhếch mép, “Sao vậy? Hận tất cả thế giới này không hiểu tấm lòng son sắt thủy chung cô dành cho Lương Phi Phàm đến nổi không muốn nói chuyện với tôi sao?”

Bạch Lộ thật ra có chút sợ Sở Úy Dạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK