Mục lục
Truyện không tên số 41
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

5595

Lương Tĩnh Tiêu nghe vậy cũng không ý tứ gì nữa, giật lấy điện thoại di động, đôi môi đỏ mọng dần nhếch lên một độ cong nhất định.

Quả nhiên, vô cùng giống nhau!

Nếu giờ đang giống 80%, nếu "gia công" một chút, nữ chính của đoạn băng này, chẳng phải chính là Bạch Lộ sao?

"Lập tức cho người đi làm".

Ném điện thoại cho gã côn đồ: "Giá cá thế nào tùy anh báo, nhưng tôi phải nói rõ cho anh biết, lần trước anh đã đòi hỏi quá đáng rồi, đừng nghĩ là tôi ngu thật. Lần này nếu lại xảy ra sơ sót gì, thì tôi sẽ không để anh yên đâu!".

"Lương tiểu thư yên tâm, lần này chắc chắn sẽ không có sai lầm".

"Xuống xe!".

"Cô Lương, tiền...Khà khà, dạo này tôi hơi kẹt".

Lương Tĩnh Tiêu chán ghét liếc nhìn người đàn ông: "Ngày mai giao hàng cho tôi, tiền sẽ không thiếu anh một xu".

Người đang canh chừng bên cạnh xe đẩy gã côn đồ ra, rồi ngồi luôn lên xe.

Xe chậm rãi khởi động, hai tay Lương Tĩnh Tiêu đặt lên bụng mình, sức lực vừa phải, xoa nhẹ theo chiều kim đồng hồ.

Sắc trời đã tối hẳn, chiếc xe màu đen lao trên đường cái, Lương Tĩnh Tiêu quay mặt sang, nhìn cảnh vật lướt qua bên ngoài cửa sổ xe, miệng nở nụ cười cay nghiệt.

-- Bạch Lộ, cô đừng trách tôi độc ác, muốn trách thì hãy trách cô không biết điều, dám mơ tưởng gả vào nhà họ Lương chúng tôi.

Tôi sẽ khiến cô thân bại danh liệt!

Bạch Lộ cảm thấy từ sau lần "ngoài ý muốn" với Lương Phi Phàm, ánh mắt anh nhìn cô hoàn toàn khác trước.

Mặc dù đây chỉ là suy nghĩ của bản thân cô, nhưng cô thừa nhận tâm lý mình chẳng khác gì rùa rụt đầu, không dám đối diện với người đàn ông đó nữa.

Hễ nhìn thấy anh ở công ty, cô sẽ lập tức đi đường vòng, thực sự là cô không thể đối mặt với anh, dù nhìn thấy người đàn ông quần áo chỉnh tề, nhưng trong đầu lại nhớ đến dáng vẻ suồng sã lả lơi hôm ở nhà mình.

Chẳng mấy mà đã đến bữa trưa, Quan Triều gọi thẳng vào điện thoại để bàn của Bạch Lộ.

"Cô Bạch, Lương tổng nói điện thoại cô tắt máy, nên bảo tôi báo cho cô biết, cô lên một chuyến xem, hình như anh ấy có việc cần tìm cô".

Bạch Lộ nhìn điện thoại trong tay, cô cố ý tắt máy.

"...Có nói là việc gì không?".

"Cái này thì tôi không rõ".

"Vâng...Tôi biết rồi".

Chính cô đã tắt điện thoại, vì cũng đoán được hôm nay chắc chắn anh sẽ tìm mình, nhưng vừa nghĩ đến tên của anh, mặt cô đã đỏ bừng lên, lấy đâu ra dũng khí đối mặt với anh nữa?

Nhưng nhỡ đâu anh ấy có việc thật thì sao?

Đang lúc do dự, giám đốc bộ phận thiết kế đi ra, ném cho Bạch Lộ một đống tài liệu, đứng bên cạnh bàn làm việc của cô, nhìn từ trên cao xuống nói: "Photo hết chỗ tài liệu này ra năm bản, đặt lên bàn làm việc của tôi trước giờ ăn trưa".

Bạch Lộ nhìn đống tài liệu cao như núi kia, nhíu mày: "Giám đốc Lý, như vậy có phải là đang gây khó dễ cho người ta không?".

Cô sang bộ phận thiết kế không phải làm chân sai vặt, những việc như photo in ấn, chưa đến tay cô phải làm.

Lý Đình Thận khoanh tay trước ngực, cười nhạt: "Gây khó dễ? Tôi cảm thấy có nhân viên như cô trong bộ phận mới là gây khó dễ cho chúng tôi. Nếu không làm được thì nói một tiếng, tôi có thể bảo người khác giúp cô".

Người này rõ ràng là cố tình!

Bạch Lộ nhìn về phía Lương Tĩnh Tiêu, quả nhiên thấy cô ta nhàn nhã ngồi tại chỗ, vẻ mặt như đang xem kịch vui.

Ngây thơ!

Hình như tất cả nhân viên của phòng làm việc đều đứng về phe Lương Tĩnh Tiêu, bọn họ đều đang chờ cô nói ra câu "Tôi không làm được".

Bạch Lộ đứng dậy, ôm hết đống tài liệu lên, cứng rắn đáp: "Khỏi cần".

Lý Đình Thận nhìn bóng lưng kiên cường của Bạch Lộ đi về phía phòng in ấn, lén làm động tác ok với Lương Tĩnh Tiêu.

Lương Tĩnh Tiêu chỉ nhếch môi, quay lại đọc tạp chí lá cải của mình, và một số sách về đồ dùng trẻ sơ sinh.

Lôi Dịch ngồi một bên nhìn thấy rõ hành động của hai người đó, khuôn mặt hắn hiện lên một chút hối hận. Một lát sau, nhân lúc mọi người trong phòng làm việc không để ý, mới lặng lẽ đứng dậy, đi vào phòng in ấn theo Bạch Lộ.

"Bạch Lộ...". Lôi Dịch vừa đi vào liền đóng cửa lại.

Đúng lúc Bạch Lộ đang cầm tài liệu đã photo xong để sang một bên, thấy Lôi Dịch đóng cửa, cô nhíu mày: "Mở cửa ra rồi nói".

Vẻ mặt Lôi Dịch hơi lúng túng: "...Bạch Lộ, tôi có mấy lời nhất định phải nói với cô, nên là, đợi tôi nói xong, tôi sẽ mở cửa".

Bạch Lộ vẫn làm việc luôn tay, mắt không thèm liếc nhìn Lôi Dịch, giọng cũng thờ ơ: "Anh muốn nói gì với tôi?".

Lôi Dịch không ngờ thái độ của cô lại lạnh lùng như vậy, nhất thời không biết phải làm sao.

"Bạch Lộ, thực ra tôi...".

"Rất khó mở miệng đúng không?". Bạch Lộ chợt ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt hắn: "Tôi biết anh muốn nói gì, về buổi bán đấu giá trước đây chứ gì? Tôi biết cả rồi".

Lôi Dịch kinh ngạc, vẻ mặt không chỉ lúng túng, mà nói chuyện cũng trúc trắc: "...Cô, cô biết rồi?".

"Lôi Dịch, thực ra tôi không trách anh, muốn trách chỉ có thể trách bản thân ngu ngốc. Lúc đó anh nịnh bợ tôi, tôi còn tưởng anh thực sự rất thích tác phẩm của tôi, ngây thơ nói hết với anh nội dung thiết kế, vì vậy tôi có kết cục như thế này cũng đáng đời".

"...Không phải, thực ra tôi...Bạch Lộ, tôi không muốn bán đứng cô, tôi thực sự tán thưởng thiết kế của cô, chỉ là tôi...tôi cũng hết cách, tôi hy vọng cô có thể tha thứ cho tôi".

"Quên đi, tôi không muốn nói thêm về chuyện này nữa". Bạch Lộ nhìn đống văn kiện bên cạnh, huyệt thái dương nhói lên từng đợt, cô không còn lòng nào để nói về những chuyện khiến mình bực bội nữa: "Lôi Dịch, sau này chúng ta vẫn là đồng nghiệp, chuyện này qua rồi, tôi không muốn nhắc lại nữa".

"Bạch Lộ...".

"Anh mau ra ngoài đi, ở đây tôi còn rất nhiều việc, nếu không làm xong, đến bữa trưa cũng không có mà ăn". Giọng nói của cô đã lộ rõ sự phiền chán.

Bị phản bội bán đứng, cũng không phải lần đầu tiên.

Chính vì vậy, dù chỉ là đồng nghiệp của mình, Bạch Lộ cũng tự hiểu, không thể tiếp tục tha thứ.

Cả đời này cô đã làm kẻ khờ hai lần, cô không muốn có thêm lần thứ ba!

Lôi Dịch mấp máy môi, định nói thêm điều gì, nhưng thấy vẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt của Bạch Lộ, cuối cùng vẫn im lặng.

Thực ra hắn chỉ muốn xin lỗi cô.

Nhưng hình như...Cô sẽ không nhận lời xin lỗi của hắn.

Nhiều tài liệu như vậy, mà mỗi tài liệu còn phải photo ra năm bản, một mình Bạch Lộ dù có bốn tay cũng không xử lý xong trước giờ ăn trưa.

Còn việc Lương Phi Phàm bảo cô đến phòng làm việc, cô cũng đã quên sạch trơn rồi.

Đến khi cô photo xong hết tài liệu mà Lý Đình Thận giao phó, đã là ba tiếng sau.

Giơ tay nhìn đồng hồ, đã quá giờ ăn trưa 15 phút, chưa muộn lắm, chắc vẫn còn đồ ăn.

Bạch Lộ thở phào một hơi, thực sự cảm thấy hơi đói.

Bây giờ cô không thể để bé con trong bụng chịu thiệt thòi được.

Đem tất cả tài liệu để lên bàn Lý Đình Thận, không ngờ lúc rút tay về, bất cận quẹt vào đầu nhọn ở kẹp tài liệu, ngón tay cô bị xước nhẹ.

Bạch Lộ xuýt xoa, đưa tay đè lại, không có sẵn băng cá nhân, cô vào phòng vệ sinh xả nước lạnh, chắc chắn máu đã ngừng chảy mới chuẩn bị đi xuống nhà ăn.

Không ngờ vừa ra khỏi phòng làm việc thì gặp ngay Tần Tử Văn đến tìm mình, rủ cô cùng đi ăn.

Hôm nay Tần Tử Văn cũng bị công việc quấn chân, nên cũng đi ăn muộn.

Hai cô gái đã mấy ngày không gặp nhau, Tần Tử Văn cứ hỏi vụ bán đấu giá, Bạch Lộ qua loa mấy câu cho xong.

Hai người mua cơm xong, liền tìm một chỗ ngồi xuống, Tần Tử Văn thấy xung quanh vắng lặng, lại ghé sát vào Bạch Lộ, khẽ hỏi: "...Này, cậu nói thật với mình đi, cậu với Lương tổng, có phải...Ấy?".

Bạch Lộ vừa mới ăn một miếng cơm, nghe Tần Tử Văn nhắc đến hai chữ "Lương tổng", cô giật thót, rồi ho sặc sụa.

"...Trời, không có khoa trương như vậy chứ".

Tần Tử Văn vội đưa cốc nước chanh bên cạnh để Bạch Lộ uống cho xuôi, nhưng vẫn không quên tranh thủ moi tin: "Không phải cậu hơi lộ liễu chứ? Vừa nhắc đến Lương tổng đã hồi hộp thế này, dù cậu bảo giữa hai người không có gian tình, mình cũng không tin! Thành thật khai báo đi, chị em với nhau giấu diếm làm gì, đàn ông cực phẩm như vậy, có phải cậu câu được rồi không?".

"...Ai, ai bảo cậu thế?".

Khó khăn lắm Bạch Lộ mới hít thở bình thường được, đang định nhận cốc nước chanh từ tay Tần Tử Văn, nhưng nhìn thấy màu vàng óng, lại nhớ ra mình đang mang thai, uống những thứ có phẩm màu không tốt, tay đưa ra lại rụt về.

Tần Tử Văn liếc mắt nhìn cô: "Cả công ty đang đồn ầm lên kia kìa".

"...Ừ, khụ, cậu đừng nghe người ta nói linh tinh, không có đâu". Bạch Lộ mở to mắt nói dối.

"Thật à?". Tần Tử Văn nháy nháy mắt, hiển nhiên là không tin: "Cậu chắc không?".

Bạch Lộ vừa nghe giọng điệu mập mờ này của bạn, thì càng suy sụp nhuệ khí, nhưng vẫn cứng cổ nói: "Mình chắc chắn chắc chắn và chắc chắn!".

"...Bạch Lộ, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến!".

Tần Tử Văn bỗng chỉ về phía cửa nhà ăn nhan viên, nhìn bóng người cao ráo đang đi thẳng về phía các cô, đôi mắt quyến rũ vẫn luôn dừng lại ở...

Rõ ràng là dừng lại trên người Bạch Lộ á!

Con bé chết toi này, còn dám nói giữa hai người họ không có gian tình! Có ma nó tin!

"Lương tổng chắc đến tìm cậu nhỉ?". Tần Tử Văn nhìn Lương Phi Phàm càng ngày càng gần, xấu xa huých huých Bạch Lộ: "Xem cậu đi, cứ như là làm việc xấu không bằng, vậy mà dám nói không có gì, thật đáng ghét! Nhưng hôm nay tạm tha cho cậu, sau này sẽ từ từ chỉnh cậu! Thôi nhé, mình lượn đây".

"...Tử Văn".

Bạch Lộ gọi một tiếng, Tần Tử Văn cực kì biết điều, đúng lúc Lương Phi Phàm đi đến bàn bọn họ, chân đã phóng vèo đi.

Bạch Lộ cảm thấy sống lưng cứng đờ, cảm giác như có gai đâm sau lưng, khiến cô đứng ngồi không yên.

Lương Phi Phàm...Anh ấy tới đây làm gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK