Mục lục
Truyện không tên số 41
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

5574

Cô ta bây giờ lại còn dám thề thốt hùng hồn như thế, hay là...còn có thủ đoạn gì ở phía sau?

Cô không kịp nghĩ nhiều nữa, vì Quan Triều đã nhờ Lí Đình Thận thông báo cho cô phải đến phòng tổng tài trên lầu ngay.

Trên đường đi, Bạch Lộ luôn cảm thấy trong lòng bất an. Nhưng khi đứng trước cửa phòng tổng tài, cô lại trở nên rất bình tĩnh.

Mặc kệ có chuyện gì đi nữa, chỉ cần cô không làm những chuyện hổ thẹn lương tâm thì tại sao phải căng thẳng, tại sao phải sợ chứ?

Tay cô vô thức đặt xuống bụng, miệng lâm râm tự nhủ: “Bảo bảo, tiếp sức cho mẹ nhé!”

Cuối cùng, hít một hơi thật sâu ổn định tinh thần, Bạch Lộ giơ tay gõ cửa.

Lúc cô đẩy cửa bước vào, Lương Phi Phàm đang trầm tư ngồi trên ghế sofa, ngũ quan như tảng băng, mỗi tấc đều toát lên vẻ lạnh lùng.

Đặt trước mặt anh là một chiếc laptop, hai chân anh buông lỏng, vắt chéo nhau, dù nghe tiếng bước chân của cô nhưng anh không ngẩng đầu nhìn, “Qua đây.”

Bạch Lộ vô thức nhìn sang Quan Triều, ai ngờ điện thoại của Quan Triều đột nhiên reo lên.

Tiếng nhạc chuông vang lên phá vỡ bầu không khí ngột ngạt lúc này. Anh ta cúi người hỏi nhỏ, “Lương tổng, tôi ra ngoài nghe điện thoại.”

Lương Phi Phàm liếc mắt, Quan Triều lập tức cúi thấp người hạ giọng: “...Lương tổng, là Bệnh Viện XX gọi đến. Có lẽ có tin tức.”

Lương Phi Phàm lúc này mới khoát tay, “Đi đi.”

Quan Triều bước nhanh ra khỏi phòng. Bạch Lộ lúc này vẫn luôn nghĩ đến chuyện bản vẽ thiết kế. Trước khi vào đây dù đã luôn tự nói bản thân cô không làm chuyện hổ thẹn lương tâm nhưng khi nhìn thấy vẻ lạnh lùng, xa cách của Lương Phi Phàm, cô lại không thể không động tâm.

Cho nên dù nghe đến hai chữ “bệnh viện” mà Quan Triều báo cho Lương Phi Phàm, cô vẫn còn hoảng sợ đến nổi không nghe rõ gì cả.

“Qua đây.” Lương Phi Phàm nhìn thấy cô đứng bất động một chỗ , tay siết chặt lại để bình tĩnh lại.

“...Lương tổng, có phải đã có kết quả rồi không?” Bạch Lộ không bước qua theo lời anh nói. Cô cảm thấy bây giờ mình nên đứng đây mới phải. “Nếu đã có kết quả, phiền Lương tổng hãy nói cho tôi biết. Tôi thật sự rất muốn biết.”

Lương Phi Phàm nheo nheo mắt, buông lỏng hai chân, Một lúc sau, anh nhíu mày, đẩy laptop trước mặt về phía cô, “Muốn biết kết quả à? Cô tự qua xem đi!”

Bạch Lộ ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt của anh. Màn hình laptop vừa đúng tầm nhìn của cô. Cô do dự một lát rồi từ từ bước sang.

Khi nhìn đã rõ nội dung trên màn hình, cô vô cùng sững sốt, “...Lương tổng, đây là, đây là hộp mail của tôi?”

Lương Phi Phàm gõ gõ lên cạnh laptop, “Không sai. Hộp mail của cô đó. Cô hãy tự xem email đầu tiên hôm qua chính tay cô đã gửi đi trước khi rời khỏi công ty. Còn nội dung là gì thì thì không cần tôi thuyết minh lại, đúng chứ?”

Bạch Lộ cảm thấy toát lạnh toàn thân, cô lắc đầu theo bản năng, “Không. Tôi không có làm! Tôi không có…”

“Hệ thống quản lý mạng lưới công ty EC rất mạnh mẽ. Chỉ cần có một máy tính nào ở tầng này gửi đi cái gì, làm cái gì đều có ghi chép lại. Nhưng đây là chuyện cá nhân của nhân viên, nếu không phải hôm nay xảy ra chuyện thế này thì tôi cũng sẽ không bảo Quan Triều đi điều tra.”

Bạch Lộ không nói nên lời, cô vẫn đang đợi Lương Phi Phàm nói tiếp.

“Quan Triều làm như vậy chỉ là điều tra theo trình tự, chứng minh người đứng phía sau chuyện này rốt cuộc là ai. Nhưng cũng may là cậu ta đã nhìn thấy email của cô, trưa qua, trước khi cô rời khỏi EC, cô đã dùng email của công ty gửi một email. Người nhận là Sở Úy Dạ, tập tin đính kèm chính là bản vẽ thiết kế của cô, trong đó còn có ý tưởng thiết kế của cô nữa.”

Như xác thực lời vừa nói, Lương Phi Phàm vươn ngón tay dài của mình ra gõ mấy cái vào bàn phím mở hộp thư, bên trong có lịch sử gửi đi...

Bạch Lộ cảm thấy mình như rơi xuống đáy hố. Cô chớp mắt liên tục, hốc mắt cũng bắt đầu đỏ hoe. Cô ngẩn đầu nhìn vào gương mặt thanh tú của anh, cắn răng nói: “...Lương tổng, anh nghi ngờ tôi sao?”

Đôi mắt đen sâu của Lương Phi Phàm càng thêm thâm thúy. Anh từ từ ngồi thẳng dậy, nhìn Bạch Lộ không chớp mắt, không nói nên lời.

Bạch Lộ ngồi yên, ngước nhìn người đàn ông đang ngồi dựa người trên chiếc ghế sofa kia. Anh không nói, cô cũng không lên tiếng, ánh mắt hai người giằng co lấy nhau.

Một bên là vòng xoáy đen hun hút, một bên đỏ hoe như con thỏ.

Anh ấy không tin mình sao?

Cô cảm thấy tủi thân, trái tim cô đau đến nỗi như có tay ai đang siết chặt lấy, máu huyết cuộn trào lên não, lên hốc mắt, mắt cô bắt đầu dần mờ đi, cô bắt đầu cảm thấy mơ hồ.

Ngay cả cô cũng không rõ bây giờ điều mà cô để tâm nhất rốt cuộc là chuyện bản vẽ thiết kế bị lộ ra một cách lãng xẹt làm cô bị oan khuất, hay là...bộ dạng cao thâm khó lường kia của Lương Phi Phàm hiện tại.

“...Lương tổng, tôi không biết anh nghĩ thế nào.” Tay cô vô thức đan chặt, lùi người về sau hai bước, giữ khoảng cách nhất định với anh, sau đó cúi mặt nói, “Nhưng tôi cần phải giải thích một chút. Dù anh có tin tôi hay không, tôi chỉ muốn nói...tôi không liên quan gì đến chuyện lần này. Tôi không có làm.”

Cô nói chậm rãi, rõ ràng từng câu từng chữ, “Tôi và Sở Úy Dạ biết nhau rất tình cờ. Sau đó cũng không có liên lạc nữa. Chuyện hôm qua hoàn toàn là ngoài ý muốn. Tôi không biết tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy... Về chuyện đấu thầu tòa nhà ủy ban thành phố, tôi thật sự xin lỗi. Cho dù thế nào, tôi cũng phải có một phần trách nhiệm với chuyện lần này. Nếu anh đồng ý, tôi tình nguyện…”

“Lương tổng!”

Bạch Lộ chưa nói xong thì cửa phòng tổng tài đột nhiên mở ra. Trên tay vẫn giữ chặt điện thoại, Quan Triều gấp gáp xông vào. Bộ dạng căng thẳng xem ra là vì cú điện thoại lúc nãy.

“Lương tổng, có chút chuyện...” Quan Triều nhìn qua Bạch Lộ rồi lại nhìn sang Lương Phi Phàm, “Là bên bệnh viện...”

Lương Phi Phàm nhanh chóng giơ tay lên, Quan Triều im bặt tức khắc, cung kính đứng sang một bên nhưng vẻ mặt vẫn rất nôn nóng, xem ra chắc là đã xảy ra chuyện gì.

“Cô về trước đi.” Lương Phi Phàm nói với Bạch Lộ.

Bạch Lộ vội ngẩng đầu lên, “...Lương tổng.”

“Về trước đi.” Giọng Lương Phi Phàm rất trầm nhưng lại rất có uy lực. Ánh mắt sâu thẳm của anh trong phút chốc đã có thể nhìn thấu trái tim cô. Cảnh cô cố nén nước mắt, hốc mắt đỏ hoe như một chất độc ăn mòn cực mạnh vào tâm trí anh.

Lương Phi Phàm lẳng lặng hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng xem như không thấy gì, nói: “Chuyện này về sau nói tiếp, Tôi bây giờ còn có chuyện khác. Cô về trước đi.” Khựng lại một chút, anh lại nói: “Hôm nay không cần đi làm nữa. Về nghỉ ngơi một ngày cho khỏe. Có chuyện gì để ngày mai hẵng nói.”

Bạch Lộ cắn chặt mội. Cô còn định nói thêm nhưng lời lẽ cứ nghẹn ở yết hầu. Lương Phi Phàm đứng dậy làm cô cũng đứng hình.

Cô không biết rốt cuộc anh đang nghĩ gì. Anh không chất vấn cô, anh cũng không nói anh nghi ngờ cô, nhưng anh cũng không nói anh tin cô...

Thật ra cô biết, những thứ mà Lương Phi Phàm vừa đưa cho cô xem chính là chứng cứ bất lợi nhất của cô. Chỉ dựa vào việc há miệng giải tích thì được gì chứ?

Anh ấy là tổng tài của EC. Buổi đấu thầu này là cơ hội giúp EC thu hút lượng lớn đầu tư. Nhưng chỉ vì cô mà họ đành phải chọn cách từ bỏ quyền đầu thầu...

Cho dù không phải mình gây ra nhưng cô cũng không thể trốn tránh trách nhiệm. Tuy cô nghi ngờ Lương Tịnh Tiêu nhưng nếu người phụ trách đấu thầu lần này không phải cô thì Lương Tịnh Tiêu không phải cũng không thể thừa cơ hội hại người sao?

EC là công ty của Lương thị, Lương Tịnh Tiêu cũng là người Lương gia, nếu những chuyện này thật sự do cô ta làm ra thì mục đích cũng chỉ là nhắm vào mình mà thôi.

...

Cuối cùng cô vẫn phải xoay người, bước ra khỏi văn phòng.

Giải thích nữa thì thế nào chứ?

Cô luôn cảm thấy rất tủi thân nhưng có tủi thân hơn thì cũng không có chứng cứ chứng minh cô vô tội, có nói nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng gì. Nếu Lương Phi Phàm thật sự từ đầu chí cuối luôn nghi ngờ cô thì theo bản tính của anh ấy, anh ấy vốn dĩ không cần nói nhiều với cô như vậy, ngay cả cơ hội đứng trước mặt anh ấy cũng chưa chắc có.

Nghĩ thông được vài chuyện, trong lòng cô đã cảm thấy thoải mái phần nào.

Tuy anh không hoàn toàn tin tưởng ở cô, nhưng anh cũng không hoàn toàn phủ định cô...

Dù những thứ gọi là bằng chứng thép đã bày ra trước mặt, anh cũng không hoàn toàn phủ định cô. Bạch Lộ cảm thấy anh như vậy đã tiếp thêm cho cô rất nhiều dũng khí.

Tâm trạng không tích cực như tủi thân, không cam tâm trước đây của cô bỗng chốt trở thành nguồn năng lượng chính mách bảo cô ...

Bạch Lộ, mày nên tự mình tìm ra chân tướng.

Đúng, cô nên tự mình tìm ra chân tướng. Lương Tịnh Tiêu hành sự không thành sẽ tìm đến Sở Úy Dạ.

Ngược lại cô muốn xem đường đường là người nắm quyền của Tập đoàn Viễn Đông đó sau khi quang minh chính đại ăn cắp bản vẽ thiết kế của cô còn có thể nói được cái gì đây?!...

“Lương tổng.” Đợi Bạch Lộ rời khỏi Quan Triều mới nhanh chóng bước lên phía trước, nói: “Bệnh Viện XX xảy ra chút chuyện. Bệnh án của cô Bạch không còn ở Bệnh Viện XX nữa...”

Lương Phi Phàm vừa ngồi xuống bàn đã ngẩng đầu lên hỏi, “Không ở bệnh viện? Bệnh án thì sao?”

Vẻ mặt Quan Triều rất khó xử. Đây là lần đầu tiên anh ấp a ấp úng, nửa ngày nói chưa xong chuyện trước mặt Lương Phi Phàm.

Lương Phi Phàm đập bút máy trong tay lên chồng văn kiện bên cạnh, giọng anh càng trầm hơn, “Từ lúc nào mà cậu học cái kiểu ấp a ấp úng trước mặt tôi thế? Cậu biết tôi ghét nhất là loại này mà!”

Quan Triều cứng đờ người. Anh có thể cảm nhận được sự hung ác, nham hiểm trong ánh mắt của Lương Phi Phàm. Chuyện đấu thầu tòa nhà ủy ban thành phố đã khiến cho anh ấy rất bực mình. Rõ ràng trước đó đã hùng hồn tuyên bố sẽ không như Trình Giảo Kinh nửa đường bị sát hại, anh ấy nhất định sẽ giành được dự án này. Nhưng kết quả họ phải chủ động bỏ quyền đấu thầu.

Lương Phi Phàm có thể nói là một thương nhân thành công nhất trên thương trường. Gặp phải chuyện thế này thì làm sao có thể không để tâm?

Hôm nay nếu người bị lộ bản vẽ thiết kế đó không phải là Bạch Lộ mà là người khác, e rằng bây giờ tên đó đã không còn ở EC nữa...

Cái cô Bạch Lộ này xuất hiện bên cạnh Lương tổng, thật sự không biết rốt cuộc là tốt hay xấu... Quan Triều lòng thầm thở dài, nghĩ đến chuyện vừa nghe trên điện thoại lúc nãy, anh lại càng thêm hoảng sợ. Không dám giấu giếm nữa, ngẫm nghĩ một hồi cuối cùng anh cũng nói: “Lương tổng, bệnh án của cô Bạch... đã bị Lương lão gia mang đi rồi. Nếu không nằm ngoài dự đoán, thì bây giờ có lẽ Lương lão gia đã xem bệnh án, hơn nữa... người của Lương gia chắc cũng đã biết chuyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK