Khi Bạch Lộ ngủ dậy thì đã là buổi chiều.
Dạo này bởi vì mang thai nên cô trở nên rất thích ngủ, lại thêm trước đây khi tham gia giải đấu thiết kế Lương Phi Phàm đã chủ động đến phòng nhân sự xin nghỉ cho nên thời gian này cô còn không phải đi làm.
Bạch Lộ vươn tay dụi mắt, cô có chút vô vị ngồi ở trên giường, khi quay đầu có mới phát hiện trên bàn cạnh giường ngủ có một tờ giấy.
“Anh đến công ty có việc, em ngủ dậy rồi nhớ ăn cơm rồi gọi điện thoại cho anh.”
Mấy nét chữ bút máy cứng cáp trên giấy khiến Bạch Lộ vô thức nghĩ đến dáng vẻ ngồi ở trong văn phòng cầm chiếc bút máy đọc tài liệu của Lương Phi Phàm trước đây.
Trầm ổn, bình tĩnh, nhìn xa trông rộng, lại mang thêm vẻ cao quý và nho nhã khó có thể nói rõ được.
Một người đàn ông như vậy bây giờ đã là chồng của Bạch Lộ rồi.
Cô giơ tay lên sau đó chầm chậm tách năm ngón tay ra rồi nghiêng cổ nhìn ánh sáng mặt trời lấp lánh xuyên qua cửa sổ sát sàn đang nhảy múa trước mắt cô, thứ ánh sáng mặt trời tràn ngập trong phòng dường như đang mang đến mùi vị hạnh phúc.
Bạch Lộ quay người đi xuống giường, cô tìm được điện thoại của mình trong ngăn kéo ở tủ bên cạnh dường sau đó gọi điện thoại cho Lương Phi Phàm.
Điện thoại kêu chưa được bao lâu thì Lương Phi Phàm đã nghe máy, chất giọng chầm của anh truyền vào trong tai cô qua điện thoại dường như đã trở nên quyến rũ hơn vài phần “Em dậy rồi?”
“Vâng, anh đang ở đâu?” Bạch Lộ ngẩng đầu nhìn thời gian trên đồng hồ treo tường, bây giờ đã hơn một giờ rồi, cô không nhịn được lấy tay gõ vào chán: “Dạo này em rất thích ngủ, trước đây em chưa bao giờ như vậy cả.”
Lương Phi Phàm khẽ cười: “Chẳng phải đây là quyền lợi đặc biệt của em khi mang thai sao? Em đã ăn gì chưa?”
“Anh bảo dậy rồi thì gọi điện thoại cho anh mà nên em gọi điện thoại cho anh trước.”
“Anh viết hai chữ ăn cơm phía trước điện thoại tức là bảo em ăn cơm trước, em hiểu chưa?”
Bạch Lộ nhướn mày sảng khoái nói: “Được thôi, ăn đi ăn cơm bây giờ đây, em tắt...”
“Khoan đã.”
Bạch Lộ lấy tay che miệng, cô cười giống như một đứa trẻ ăn trộm đồ ngọt, ngữ khí của cô càng nhẹ nhàng hơn: “Làm gì vậy? Vừa rồi anh bảo em đi ăn cơm bây giờ lại không cho em tắt máy?”
“Anh vẫn chưa nói hết.” Chất giọng trầm của Lương Phi Phàm vẫn mang vẻ cưng chiều: “Ăn cơm xong em cứ ở trong nhà không được đi lung tung khắp nơi biết không?”
“Em cũng có phải trẻ con đâu...” Cô oán trách.
“Nghe lời, buổi tối anh sẽ về sớm.” Lương Phi Phàm dừng lại một chút rồi nói: “Trong phòng có sách em thích, không có gì làm thì đọc sách biết chưa?”
“Biết rồi! Biết rồi!” Bạch Lộ thấy bây giờ cô giống như một cô bé lúc nào cũng bị bề trên nhớ đến, nhưng cô không thấy phiền mà thấy ngọt ngào và hạnh phúc hơn, “Anh đi làm đi, em thật sự phải dưới nhà ăn cơm rồi, bụng em đói quá.”
Lương Phi Phàm không nói nhiều nữa, anh chỉ bảo ở nhà nghỉ ngơi cho tốt sau đó ngắt máy.
Bạch Lộ xoay người đi xuống giường.
Ánh mặt trời bên ngoài rất ấm áp, cô lấy điện thoại, đeo dép lê, đẩy cửa kéo ngang ra sau đó đứng ở ban công gọi điện thoại cho Tần Trân Hi.
Việc lớn như kết hôn đương nhiên cô không thể giấu mẹ mình rồi.
Tính tình Tần Trân Hi vốn đã khá lạnh nhạt nên khi Bạch Lộ nói với bà cô đã kết hôn rồi, cô cũng nói sơ qua tình hình lúc đó với bà, bà có vẻ bất ngờ, lại giống như có vẻ không bất ngờ lắm. “Không ngờ cậu ấy là còn là người thiên về hành động, xem ra Phi Phàm thật lòng với con, Bạch Lộ mẹ không có ý kiến gì, cậu ấy bảo vệ con như vậy mẹ rất yên tâm, tìm được một người đàn ông yêu con không dễ đâu, con phải sống thật tốt với cậu ấy.”
Bạch Lộ cảm động, cô bất giác rơi nước mắt. Sau khi mang thai dường như cô trở nên đặc biệt nhạy cảm, trước đây cô chưa bao giờ dễ dàng rơi nước mắt, bây giờ lại vì một vài chuyện nhỏ mà cảm động.
Cô và Tần Trân Hi nói vài câu đơn giản với nhau, hơn nữa cô còn nói chủ nhật sẽ về thăm bà sau đó liền ngắt máy.
Bạch Lộ để điện thoại ở trên ban công, hai tay nắm lấy lan can rồi ngửa cổ nhắm mắt tận hưởng sự ấm áp của ánh sáng mặt trời, một lúc sau mới mở mắt ra, ngay vào giây phút cô quay người chuẩn bị xuống dưới nhà ăn cơm cô liền cảm nhận được có một ánh mắt nóng bỏng ở nơi không xa...
Trong lòng Bạch Lộ run rẩy rồi vô thức quay mặt lại, có một người đàn ông cũng đứng trên ban công ở biệt thự bên cạnh.
Không biết Sở Úy Dạ nhìn thấy Bạch Lộ từ bao giờ, trên người hắn chỉ mặc một bộ quần áo ở nhà màu lam nhạt, hai tay hắn đút vào túi quần, hắn cứ thế nhìn thẳng vào Bạch Lộ đang đứng ở đây.
Khoảng cách không xa không gần, Bạch Lộ chỉ nhìn thấy đường nét cua Sở Dạ Úy, còn biểu cảm trên mặt hắn thì cô không thấy.
Bạch Lộ vô thức cắn môi, cô nhớ lại lần trước khi gặp hắn, hắn đã có những hành vi quá đáng ám muội với cô, lại còn một mực nói Lương Phi Phàm chắc chắn không thể cho cô danh phận.Lúc này Bạch Lộ liền vuốt chiếc nhẫn trên ngón áp út theo bản năng sau đó cúp mắt xuống với vẻ không cảm xúc và đi thẳng vào trong phòng.
Bạch Lộ chỉ tắm rửa đơn giản, cũng không có ý định ra ngoài nên cô chỉ tùy tiện mặc một bộ quần áo ở nhà, ngay cả đồ lót cũng không mặc.
Khi cô đi xuống nhà, vừa hay người giúp việc cũng đi ngang qua gầm cầu thang, vừa nhìn thấy cô liền lập tức chào hỏi với vẻ cung kính: “Phu nhân, cô muốn ăn gì? Tôi sẽ đi làm cho cô ngay.”
Bạch Lộ há miệng ra, cô có chút chậm chạp phát hiện ra người biên cạnh Lương Phi Phàm đều là người rất thông minh.
Trước đây hình như họ gọi cô là cô Bạch.
Bây giờ họ đang gọi cô là phu nhân?
Phu nhân của Lương Phi Phàm sao?
Cô đeo nhẫn lên cũng chưa đến 36 tiếng đồng hồ mà những người này đã biết rồi?
“Ừm, nấu món gì cũng được, tôi không kén ăn lắm đâu.” Bạch Lộ thấy hơi ngại, cô giơ tay lên vuốt lại tóc bên vành tai của mình, “Thực ra mọi người cũng không cần gọi tôi là phu...”
Lời còn chưa nói hết thì lại có một người giúp việc vội vàng đi vào từ ngoài cổng: “Phu nhân, bên ngoài có người tìm cô, bây giờ đang ở cổng nhà...”
Bạch Lộ khẽ nhíu mày, cô ngẩng đầu liền nhìn thấy Sở Úy Dạ đang nghênh ngang đi vào cửa phòng khách.
Sắc mặt cô lập tức thay đổi, Sở Dạ Úy đến đây làm gì?
Người đàn ông này cũng quá ngông nghênh rồi, cho dù thế nào nơi này cũng là biệt thự của Lương Phi Phàm hắn lại dám đi vào như vậy?
Trong phòng khách còn có không ít người giúp việc đang đứng ở một bên, lúc này nhìn thấy Sở Dạ Úy đương nhiên cũng có vài người nhận ra hắn là ai.
Bạch Lộ bước nhanh qua đó, cô kéo tay Sở Dạ Úy nhỏ giọng nói: “Ra ngoài với tôi.!”
“Anh đến đây làm gì?” Bạch Lộ nhìn thấy cổng chính không có ai liền đưa hắn lên trên vỉa hè sau đó cô chất vấn hắn với vẻ hơi tức giận: “Anh biết đây là đâu không? Anh đến đây làm gì?”
“Tôi đến đây thì đã làm sao?” Sở Dạ Úy nhíu mày không quan tâm. “Chẳng qua chỉ là nhà của Lương Phi Phàm, lẽ nào tôi còn không thể vào sao?”
“Anh...”
Bạch Lộ bị vẻ mặt thản nhiên của hắn làm cho tức giận, cô hung tợn vung tay hắn ra: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Con mắt đen láy của Sở Dạ Úy nhìn cô: “Cô thấy tôi có thể làm gì?”
Hắn nhếch môi lôi, trông hắn lúc lại có vài phần cay đắng: “Tôi còn có thể làm gì? Tôi chỉ thấy không cam tâm, cho nên khi cô quay người làm lơ tôi tôi mới bất giác làm ra việc như vậy, tôi bảo cô đối diện với tôi là việc khó khăn như vậy với cô sao?”
Ánh mắt Bạch Lộ lấp lánh, dù sao thì cô cũng không phải là người máu lạnh vô tình, hình như Sở Dạ Úy thật sự có gì đó với cô.
Nhưng chuyện tình cảm căn bản không thể miễn cưỡng được.
Trong lòng cô đã có một người rồi, không thể có thêm người thứ hai nữa.
Lại nói, không nói những thứ khác, điều kiện của Sở Dạ Úy rất tốt, hắn muốn có người phụ nữ thế nào mà chẳng được?
Bây giờ hắn lại mang vẻ mặt là một người muốn yêu nhưng lại không chịu nhìn thẳng vào cô ít nhiều làm Bạch Lộ cảm thấy khó chịu.
Cô suy nghĩ một lát vừa định mở miệng nói gì đó thì Sở Úy Dạ lại cướp lời của cô.
“Bây giờ cô đang sống chung với Lương Phi Phàm?”, ngữ khí của hắn không còn hụt hẫng muốn có mà không được như lúc nãy nữa mà rõ ràng có vài phần mỉa mai: “Hay là anh ta nhốt nuôi cô ở đây? Bạch Lộ đây chính là cuộc sống cô muốn? Cô đi theo anh ta, những thứ anh ta có thể cho cô cũng chỉ có thế mà thôi.
Bạch Lộ không nhịn được lắc đầu, trước đây trong lòng cô vẫn còn chút áy náy với hắn nhưng bây giờ thì không còn nữa, cô bình tĩnh mở lời: “Sở Úy Dạ anh đi đi, cho dù tôi và Lương Phi Phàm có thế nào cũng không liên quan đến anh, anh không cần lãng phí thời gian trên người tôi thêm nữa.”
Sở Úy Dạ vốn là kẻ háo thắng, làm sao hắn chấp nhận được vẻ lạnh nhạt xa cách này của cô?
Sở Úy Dạ bước lớn về phía trước đưa tay túm lấy tay của Bạch Lộ, hắn vừa muốn ép cô vào trên cái cây phía sau nhưng không ngờ cô lại dồn hết sức lực vươn tay đẩy hắn ra.
Có lẽ Sở Úy Dạ không ngờ được Bạch Lộ lại đột nhiên đẩy hắn ra làm hắn sững người trong phút chốc.
Bạch Lộ lại bảo vệ tay của mình rồi lùi xuống hai bước, cô nhìn hắn không chớp mắt, trong ánh mắt có vài tia ác liệt khó có thể nói ra được.
“Đừng tiếp tục động tay động chân với tôi, nếu tôi gọi một tiếng nhất định sẽ có người đứng ra giúp tôi, anh đường đường là tổng giám đốc của Viễn Đông, lẽ nào anh thích làm việc hạ thân phận của mình như vậy sao?”
Sắc mặt Sở Úy Dạ trở nên nặng nề và khó coi.
Bạch Lộ không muốn dây dưa với hắn thêm nữa, dù sao thì nơi đây cũng là nhà của Lương Phi Phàm, rốt cuộc việc cô đứng nói chuyện một người đàn ông ở cổng nhà nhiều như vậy là như thế nào? Sau này việc này truyền đến tai của anh chẳng phải là đang sỉ nhục anh sao?
Cô sẽ không để Lương Phi Phàm phải chịu bất cứ thiệt thòi nào.
Nhưng dáng vẻ toàn tâm toàn ý lo cho một người của Bạch Lô lại như kim châm vào lòng Sở Úy Dạ.
Hắn chưa bao giờ nghĩ hắn kém Lương Phi Phàm, nhưng người phụ nữ này là không chịu chú ý đến hắn dù chỉ một lần. Bản thân hắn cũng không rõ bây giờ ngoài hứng thú với cô ra có phải còn có sự không cam lòng không?
“Tôi chưa làm gì mà cô đã nói tôi hạ thấp thân phận của mình? Xem ra cho dù thế nào tôi cũng phải gánh lấy tội danh này mới xứng đáng với lời mắng nhiếc của cô phải không?