Bữa tiệc ở thành phố B của bọn họ vốn tổ chức ở một nhà hàng, địa điểm không phải ở nơi quá hoang vắng nhưng lại tương đối bí ẩn. Thiết kế cũng không xa xỉ, nhưng mỗi bố cục lại được thiết kế vô cùng tinh xảo, nghe nói ông chủ là đời sau của đầu bếp Ngự Thiện phòng, chuyên làm đồ ăn cho cung đình vào thời vua Đồng Trị của triều Thanh.
Khi đi vào bên trong, cả phòng đã chật kín người, chỉ còn lại một chỗ trống trên chiếc bàn tròn kia, có lẽ là dành cho Lương Phi Phàm.
“Lương tổng đến rồi!”
Trong đám đông, bỗng có một người hô lên, nhất thời, cả phòng đều quay đầu lại nhìn.
“Xin lỗi, máy bay trễ giờ, để cho mọi người đợi lâu rồi.” Lương Phi Phàm cười nhạt, sải chân bước vào, anh trực tiếp cởi áo khoác ra, Bạch Lộ vội vã nhận lấy áo, sau đó chuyển cho nhân viên phục vụ ở bên cạnh. Quay lại đã thấy Lương Phi Phàm đang vắt chéo chân, ngồi ở chỗ cao nhất.
Anh tiện tay cầm cái ly trước mặt lên, trên mặt mang theo ý cười, giọng nói trầm thấp: “Tôi tự phạt ba ly.”
Bạch Lộ thấy anh uống một hơi ba ly rượu trắng, trong lòng có chút lo lắng.
Hẳn là anh còn chưa ăn gì, vừa xuống máy bay đã đau bụng, hiện giờ lại dùng bụng rỗng uống rượu như thế, dạ dày của anh sao chịu được?
“Lương tổng, tửu lượng rất khá! Thật ra chúng tôi cũng không đợi lâu, nào, tất cả ngồi xuống đi!”
Có người nói như vậy cho nên vài người đã ngồi xuống, chỉ còn Bạch Lộ đứng sau lưng Lương Phi Phàm. Lúc này, một người đàn ông trung niên cầm ly rượu, đứng dậy cười ha hả, anh ta chú ý tới Bạch Lộ còn chưa ngồi xuống: “Vị này là…”
“Thư ký của tôi.” Lương Phi Phàm đặt ly rượu xuống, xoay người nhìn Bạch Lộ: “Thư ký Bạch, đừng đứng nữa, ngồi xuống đi.”
Bạch Lộ đáp lại một tiếng, sau đó kéo ghế ra, ngồi bên cạnh Lương Phi Phàm.
Bởi vì cả bàn đều là đàn ông, chỉ có Bạch Lộ là nữ, lại ngồi bên cạnh Lương Phi Phàm nên khá thu hút sự chú ý. Cho dù cô đã cố gắng tỏ ra vô hình, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ có người đem rượu đặt trước mặt cô.
Đám đàn ông trung niên quyền cao chức trọng này thích nhất là phụ nữ hầu rượu cho bọn họ, hơn nữa cô còn là người do Lương Phi Phàm mang tới, bảo là thư kí của anh, cho nên trong lòng tất cả mọi người lúc này đều ngấm ngầm công nhận cô là một thành viên của bữa tiệc, nhưng không phải vì thân phận, mà chính là vì giới tính của cô.
Đàn ông uống rượu với đàn ông thì có ý nghĩa gì?
Đàn ông rót rượu, phụ nữ uống rượu chẳng phải vui hơn sao?
Liên tiếp uống vài ly rượu có nồng độ cao vào bụng, Bạch Lộ đã cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, nhưng người rót rượu cho cô vẫn nhìn cô chằm chằm, cô cảm thấy bản thân sắp không thể chịu được nữa rồi, nhưng cô lại không biết cầu cứu ai.
Lúc này, cô nhớ tới lời cảnh cáo Lương Phi Phàm đã nói trong thang máy, anh nói rằng, nếu không chịu được thì phải tự nghĩ biện pháp thoát thân. Như vậy thì có phải hiện giờ cô nên nghĩ cách thoát thân trước không?
Cô liếc nhìn Lương Phi Phàm ở bên cạnh, thấy anh cầm đũa gắp thức ăn, gương mặt góc cạnh của anh hơi căng thẳng, ánh đèn màu vàng chiếu lên mặt anh càng làm nổi bật lên nét mặt tái nhợt, tuy tóc đã che phủ trán nhưng cô vẫn thấy có vài sợi tóc đen bị ướt dính vào da anh…
Anh khó chịu sao?
Lòng Bạch Lộ trùng xuống, cô nhớ tới vừa nãy anh uống không ít rượu, hơn nữa rượu còn mạnh như vậy, nhất định dạ dày sẽ rất đau.
“Lương tổng, thư kí này của anh chẳng những xinh đẹp mà tửu lượng cũng không tệ đâu!”
Một người đàn ông hói đầu cầm ly rượu đi tới, đưa tay đặt trên vai Bạch Lộ, vô cùng mờ ám: “Cô Bạch, tôi rất thích vẻ nữ tính của cô, chúng ta uống thêm một ly đi!”
Bạch Lộ đã có kinh nghiệm nhiều năm xã giao như vậy, đương nhiên sẽ hiểu phải làm gì trong tình huống này.
Người đàn ông này rõ ràng là mượn cơ hội để sàm sỡ, nhưng cô lại không tiện nói gì, chỉ có thể lặng lẽ đứng dậy, thuận tiện tránh đi cánh tay đang đặt trên vai cô.
“Ngài khách khí rồi, tửu lượng của tôi không tốt lắm, chúng ta thuận theo tự nhiên đi!”
Bạch Lộ nghĩ đến lời Lương Phi Phàm đã nói, nếu như cô không chống đỡ nổi thì phải nghĩ biện pháp thoát thân, cô nói ra lời như vậy hẳn cũng không có gì quá đáng.
Chỉ là người đàn ông kia lại không thuận theo ý cô: “Chuyện này thì thư kí Bạch không đúng rồi, sao có thể thuận theo tự nhiên được? Nhất định cô phải uống một ly với tôi! Nào, tôi thấy tửu lượng của thư kí Bạch rất tốt, uống ba ly cũng không có vấn đề gì!”
Lúc người đàn ông kia nói chuyện, hơi rượu phả vào mặt Bạch Lộ, cô chưa ăn gì, lại uống không ít rượu nên giờ phút này cảm thấy vô cùng choáng váng, nhưng lại không thể không nở nụ cười miễn cưỡng: “Vậy tôi uống trước một ly.”
Cô nhắm mắt lại, uống cạn ly rượu kia, vị rượu cay nóng trôi thẳng từ cổ họng xuống bụng cô, trong nháy mắt, Bạch Lộ cảm thấy bụng cô như quặn lại.
Thật khó chịu.
Cô sắp không chống đỡ nổi nữa rồi, nhưng Lương Phi Phàm vẫn ngồi ở một bên, không có ý định đỡ rượu giúp cô.
Cô không phải mấy cô gái chuyên hầu rượu, cô cũng không thích mấy bữa tiệc như này, nhưng hiện giờ chức vụ của cô là thư kí của Lương Phi Phàm, cho nên cô phải làm tốt chức vụ của một thư kí.
Nếu đã là làm việc, thì cho dù không hài lòng, cô cũng nhất định phải kiên trì!
“Tốt! Quả nhiên là tửu lượng tốt!” Người đàn ông trung niên hết sức hài lòng, vui vẻ vỗ tay, nhưng vẫn không chịu buông tha cho Bạch Lộ: “Chỉ là một ly thì sao được? Chỗ tôi có luật phải uống ba ly mới coi như qua cửa, nào, tới đây, thư kí Bạch, cô tuyệt đối đừng khiêm tốn, tửu lượng của cô đúng là không tệ đâu! Hôm nay chúng ta không say không về! Nào, còn hai ly nữa!”
Nhân viên phục vụ lập tức tiến lên rót đầy rượu cho Bạch Lộ, lần này Bạch Lộ thật sự không cười nổi nữa. Cô biết rõ ràng rằng tửu lượng của cô vô cùng bình thường, hôm nay cô lại còn bụng rỗng uống rượu, cho nên dạ dày vô cùng khó chịu, giống như bị thiêu đốt vậy. Bụng cô giống như đã xoắn cả lại rồi, sao có thể uống tiếp được?
“Thật sự tôi hơi say…” Bạch Lộ khoát tay, thân thể không khống chế được, ngã về một bên: “Ôi…”
“Cục trưởng Lý, đừng gây khó dễ cho thư kí nhỏ của tôi nữa.”
Thân thể cô đột nhiên được nâng lên, bởi vì khi Bạch Lộ ngã xuống, cô đã tiện tay túm lấy góc áo sơ mi của người nào đó…
Trong căn phòng tràn đầy mùi rượu và thuốc lá, đầu óc cô vô cùng hỗn loạn, nhưng cô lại ngửi được một mùi hương thơm mát, giống như cô đã từng ngửi thấy ở đâu đó.
Đó là… mùi sữa tắm của Lương Phi Phàm, cộng thêm mùi nước hoa nhẹ nhàng của anh, dường như có thể khử sạch tất cả mùi hương khó ngửi nhất trên thế giới này…
Ngửi được mùi nước hoa kia, cô cảm thấy cảm giác buồn nôn của mình cũng dần dần được trừ khử…
“Ồ, Lương tổng đau lòng sao?” Người đàn ông được Lương Phi Phàm gọi là cục trưởng Lý chính là cục trưởng cục thuế vụ, thấy Lương Phi Phàm đỡ Bạch Lộ ngồi dậy, nụ cười của anh ta càng mờ ám: “Nếu Lương tổng đã đau lòng thì tôi cũng không gây khó dễ cho thư kí của anh nữa, nhưng rượu này…”
Lương Phi Phàm nhếch môi lên: “Thư kí của tôi tửu lượng không tốt, nếu hôm nay uống say thì hiệu suất làm việc sẽ giảm xuống, cuối cùng tôi vẫn là người chịu xui xẻo. Như vậy đi, tôi giúp cô ấy uống ba ly với cục trưởng Lý…”
“Vậy không được!” Cục trưởng Lý cười ha hả, rõ ràng không muốn buông tha cho bọn họ: “Nếu Lương tổng muốn uống giúp cô ấy thì ba ly không đủ, gấp đôi đi, được không?”
Người trong bàn cũng bắt đầu hùa theo, bọn họ đều là người trên quan trường, bình thường đều tham gia mấy bữa tiệc như thế này, thích nhất là ép rượu người khác. Huống chi Lương Phi Phàm lại ra mặt nói chuyện giúp một thư kí, quả thực là tình huống nghìn năm khó gặp, bọn họ phải tranh thủ thời cơ, ép anh uống thêm mấy chén.
Bạch Lộ mơ màng dựa vào ghế, thật ra cô cũng chưa say triệt để, vì vậy những lời bọn họ nói cô đều nghe được rất rõ ràng, lúc này, cô theo bản năng, ngẩng đầu lên nhìn Lương Phi Phàm.
Anh đứng thẳng người bên cạnh cô, một tay đút vào túi quần, một tay cầm lấy ly rượu, không ai nhận ra vẻ mặt khó chịu của anh, nhưng Bạch Lộ lại thấy!
Sắc mặt anh không ổn chút nào, dung mạo tuấn tú của anh dưới ánh đèn càng thêm tái nhợt.
Bạch Lộ cảm thấy như có một thùng nước lạnh đổ xuống đầu cô, đầu óc đang mơ hồ cũng tỉnh táo hơn vài phần.
Nhất định là dạ dày anh rất khó chịu.
Lúc này, sao anh có thể uống đỡ rượu cho cô được? Như vậy không phải là hành hạ bản thân sao?
Thật ra, trước đó cô cũng không hi vọng Lương Phi Phàm sẽ nói chuyện giúp mình, nhưng hiện giờ cô cảm thấy trừ việc có thói quen sinh hoạt hơi kì quái một chút thì Lương Phi Phàm vẫn là một cấp trên không tệ.
Ý nghĩ này thúc đẩy Bạch Lộ đứng dậy, không đợi đám người kia kịp phản ứng, cô đã hô lớn lên: “Tôi không say! Tôi uống!”
Một câu nói của cô giống như chọc phải tổ ong vò vẽ, người trong bàn đều hô hào. Đợi Bạch Lộ uống xong ba ly, tất cả mọi người lập tức vỗ tay khen hay, có người tiếp tục bưng rượu lên. Cuối cùng, cô không biết cô đã uống bao nhiêu, say một cách triệt để.
Chờ đến khi tàn tiệc, tài xế phải bế Bạch Lộ say bất tỉnh lên xe.
Buổi tối, Lương Phi Phàm cũng không uống nhiều, nhưng dạ dày anh không thoải mái chút nào. Khi vừa lên xe, sắc mặt anh đã vô cùng khó chịu, nhưng vì không ảnh hưởng tới hành trình ngày hôm sau, anh vẫn lấy điện thoại di động ra, gọi bác sĩ tới.
Điện thoại vừa kết nối, anh còn chưa kịp mở miệng thì Bạch Lộ ở bên cạnh chẳng biết đã tỉnh lại từ lúc nào, cô đoạt lấy điện thoại của anh, đôi mắt say lờ đờ nhìn chằm chằm vào anh, ngón tay chỉ thẳng vài mặt Lương Phi Phàm, ợ ra một hơi rượu: “Anh… anh gọi điện thoại làm gì? Anh có… ý đồ gì?”
Lương Phi Phàm sững sờ, anh nhíu chặt mày lại, nhìn Bạch Lộ, đôi mắt toát ra vẻ không vui.
Người phụ nữ này, uống say đến mức phát điên rồi sao?
“Thư kí Bạch, cô tỉnh táo lại đi!” Anh đột nhiên đưa tay bóp lấy cằm cô, giọng điệu mất kiên nhẫn: “Đưa di động cho tôi!”
Bạch Lộ thật sự uống say.
Tuy đây không phải lần đầu tiên cô say rượu, nhưng đây là lần đầu tiên cô say triệt để như vậy, đừng nói là thần trí mơ hồ, hiện giờ ngay cả một, hai, ba cô cũng không phân biệt được, trong đầu chẳng nghĩ được chuyện gì.