Mục lục
Truyện không tên số 41
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

55134

“Anh biết lần thi đấu này liên kết với chính phủ, trên thực tế tác phẩm của vợ anh cũng được người ở bên trên công nhận, cho nên họ quyết định đưa cô ấy ra nước ngoài đào tạo sâu, thời gian chắc là một năm rưỡi. Đây là giải thưởng trước đây chưa công bố, tôi không rõ rốt cuộc họ tạm thời quyết định hay là muốn tạo bất ngờ cho quán quân, nhưng vừa nãy tôi cũng mời biết.”

Lương Phi Phàm hút thêm một hơi thuốc nữa sau đó mới đưa tay dập đầu thuốc rồi vứt vào trong gạt tàn ở bên cạnh: “Tôi biết rồi.”

Sau khi cúp máy Lương Phi Phàm lại lấy ra một điếu thiếu để hút, anh cứ đợi cho đến khi điếu thuốc cháy hết, mãi cho đến lúc anh bị bỏng vì tàn thuốc mới lấy lại được tinh thần, anh vứt đuôi thuốc lá trong tay rồi tắm trong nhà tắm ở phòng khách sau đó đi đến phòng ngủ.

Trong phòng ngủ rộng lớn chỉ bật một cái đèn tường, Bạch Lộ đang nghiêng người nằm ở trên giường, cô thở đều đều chắc là ngủ say rồi.

Lương Phi Phàm nhẹ nhàng lại gần rồi nằm xuống ở bên cạnh cô. Vì vừa tắm xong nên trên người anh vẫn còn mùi sữa tắm rất dễ chịu. Mùi hương này cứ chui vào trong hốc mũi của Bạch Lộ, cô vừa mới ngủ nhưng cơ thể lại bị anh chạm vào nên cô liền tỉnh lại.

“Ừm, anh làm xong chưa?” Cô quay người lạ tìm một vị trí thoải mái trong lòng anh, cô nhắm hờ mắt tùy tiện nói một câu.

“Bạch Lộ, chúng ta còn một việc chưa làm xong.”

Lương Phi Phàm hôn lên trên trán cô, chất giọng trầm thấp hòa của anh hòa vào ánh đèn ấm áp dường như cũng đặc biệt dịu dàng: “Ngày mai mang theo sổ hộ khẩu chúng ta đến cục thị chính đăng ký”.

Bạch Lộ mơ hồ đáp một tiếng: “Ừ.” Bởi vì cô rất buồn ngủ nên đầu óc cô rất chậm chạp, không biết bây giờ cô đã nghe rõ chưa.

Lương Phi Phàm cảm nhận được cô thở đều đều trở lại một cách rất nhanh liền biết cô đã ngủ say rồi. Anh lặng lẽ kéo cái chăn ở bên cạnh đắp lên người anh và cô sau đó cũng nhắm mắt lại.

Ra nước ngoài học sâu thực ra cũng chưa chắc là việc không tốt.

Bây giờ tình hình ở Lương thị rất phức tạp, tuy Lương Phi Phàm đã bảo đảm với cô nhiều như vậy nhưng có rất nhiều việc anh biết không hề đơn giản như vậy.

Bạch Lộ ở lại bên cạnh sẽ khiến Lương Phi Phàm phân tâm. Bây giờ vừa hay cô có cơ hội này, anh không nỡ, cũng không biết cô có muốn đi hay không, nhưng nếu nhìn nhận vấn đề này ở trên lập trường của mình anh liền biết mình phải để cô ra ngoài khám phá thăm thú thế giới. Cô rất có tài năng thiết kế, việc cô có thể giành được quán quân trong nhiều người như vậy tuyệt đối không phải ngãu nhiên.

Bạch Lộ đã từng nói với anh đó là ước mơ của cô.

Lương Phi Phàm lại một lần nữa dịu dàng hôn lên trán cô, suy nghĩ của anh trong giây phút nhắm mắt lại đó là chỉ cần là ước mơ của em anh đều để sẽ để em đi thực hiện.

Kết quả sự thực đã chứng minh, quả thật tối qua Bạch Lộ không nghe rõ Lương Phi Phàm nói gì.

Buổi sáng ngày hôn sau, khi cô chuẩn bị xong để Lương Phi Phàm đưa cô đến bệnh viện kiểm tra anh liền cau mày hỏi cô đã mang sổ hộ khẩu đi chưa? Anh hỏi như vậy là vì sau khi đến bệnh viện sẽ đi cục dân chính.

Bạch Lộ nói với vẻ ngạc nhiêu: “ Sổ hộ khẩu? Anh không nói với em, hơn nữa sổ hộ khẩu cũng không ở chỗ em.”

“Vậy là ở chỗ mẹ em?” Lương Phi Phàm cau mày nói: “Được rồi, lên xe trước đã anh đưa em đến bệnh viện làm kiểm tra sau đó sẽ lái xe về lấy, tiện thể cũng thăm mẹ em luôn.”

Bạch Lộ “ừ” một tiếng rồi ngoan ngoãn ngồi vào ghế lái phụ, sau khi thắt dây an toàn cho bản thân cô lại nói với Lương Phi Phàm: “Hôm qua em đã gọi điện cho mẹ em rồi, cho nên anh đừng lo lắng, bà sẽ không trách chúng ta kết hôn chóng vánh đâu.”

Hai tay Lương Phi Phàm nắm lấy vô lăng rồi khẽ cười: “Anh muốn lấy em rất lâu rồi, đây không phải là kết hôn chóng vánh.”

Đây có được tính là tỏ tình trá hình không?

Mặt Bạch Lộ hơi đỏ lẽ, còn khóe miệng cô thì cong lên. Trên đường đi hai người tùy tiện nói chuyện với nhau, khi đi được nửa liền có mấy cuộc điện thoại gọi cho Lương Phi Phàm, có vài cái anh nghe, có vài cái trực tiếp tắt đi không nghe.

Cô nghĩ, có lẽ đây là chuyện công việc của anh ấy, cô vốn dĩ muốn hỏi nhưng lời đến miệng rồi cô vẫn chọn nuốt ngược vào bên trong.

Đã chọn tin anh vậy thì đừng hỏi những điều khác làm gì.

Đến bệnh viện sau khi đỗ xe xong Lương Phi Phàm liền đưa Bạch Lộ vào trong, hai người vừa bước vào trong thang máy thì điện thoại trong túi anh lại kêu lên. Đây đã không biết là lần thứ mấy rồi, cuối cùng Bạch Lộ không nhịn được nữa, khi Lương Phi Phàm lấy điện thoại ra cô liền nhìn rất nhanh, cái tên hiện ra trên màn hình điện thoại làm lòng cô trùng xuống, nhưng Lương Phi Phàm lại một lần nữa tắt máy.

Tháng máy lên đến tầng 4 Bạch Lộ liền đi ra trước, tiếng chuông điện thoại quen thuộc lại một lần nữa vang lên, lúc này cô mới đứng lại: “Phi Phàm anh nghe điện thoại đi, một mình em vào là được rồi.

Lương Phi Phàm lập tức tắt máy: “Không sao, anh vào với em.”

“Anh nghe đi.” Bạch Lộ kiên trì, “Em thấy người gọi điện thoại chắc là có việc gấp, một mình em vào là được rồi, cứ để người ta gọi mãi như vậy cũng không tốt lắm.”

Lương Phi Phàm vừa muốn nói gì đi thì điện thoại lại kêu lên, anh cau chặt mày tỏ vẻ thấy rất phiền.

Bạch Lộ lại nhanh hơn một bước: “Anh nghe điện thoại đi, em ở ngay phòng khám phía bác sĩ phía trước mà?”

“Vậy em phải cẩn thận một chút nhé.”

Lương Phi Phàm cứ nhìn Bạch Lộ đi về đầu khác của hành lang dài cho đến khi cô đi đến chỗ rẽ anh mới quay người ấn nút nghe điện thoại.

Anh không lên tiếng nhưng người phụ nữ ở đầu bên kia đã không nhịn được, cuối cùng cô cũng đợi được đến lúc anh nghe điện thoại rồi: “Phi Phàm, em muốn gặp anh.”

Lương Phi Phàm thấy rất phiền phức, thực ra trước đây ấn tượng của anh với Diệp Lân cũng khá tốt, người con gái này tuy xuất thân từ gia đình giàu có, cô cũng sự kiêu kì của mình, thỉnh thoảng cô cũng sẽ có chút bướng bỉnh, ích kỷ nhưng những việc đó đều là những việc không làm ảnh hưởng đến đại cục nên Lương Phi Phàm cũng không để bụng. Dù sao thì về sự nghiệp cô cũng coi như là người phụ nữ giỏi giang.

Chỉ là bây giờ dường như Diệp Lần đã đi quá giới hạn rất nhiều nhưng lại không tự nhận ra được điều đó.

Giọng nói khàn khàn của Lương Phi Phàm truyền qua đầu kia điện thoại vẫn mang vẻ lạnh lùng xa cách không thể che đậy được. “Nếu tôi không nghe điện thoại của cô thì chứng tỏ tôi đang có việc bận, Diệp Lần, đây không phải là ngày đầu tiền cô quen tôi, cô biết tôi không thích kiểu phụ nữ đó nhất.”

“Bận?” Diệp Lân bị lời của Lương Phi Phàm kích thích đến mức giọng cô trở nên sắc sảo: “Phi Phàm, anh bận gì cơ? Bận đưa cô Bạch Lộ đó đi kiểm tra sao? Bây giờ Lương Thị đã thành ra thế này rồi mà anh vẫn có tâm trạng đến bệnh viện với cô ta, tai sạo anh lại không chịu gặp em dù chỉ một lần? Em có việc rất quan trọng muốn nói với anh, nếu anh không đến nhất định sẽ hối hận đấy!”

“Cô đang uy hiếp tôi?” Lương Phi Phàm híp mặt lại rồi nói bằng chất giọng lạnh lùng: “Cô thấy tôi là người sẽ bị uy hiếp sao?”

“Em biết anh không ai bì nổi, em cũng biết anh rất lợi hại, vâng, em thích anh! Em đã thầm yêu anh bao nhiêu năm nay, anh không nhìn thấy em cũng không sao, nhưng em đã tưởng rằng chúng ta thuộc cùng một kiểu người, cho dù không có tình yêu nhưng ít nhất có thể tôn trọng nhau như khách cả đời, em cũng sẽ là người phụ nữ của anh. Nhưng bây giờ thì sao, anh vừa quay người đã trao hết tất cả tình cảm của anh cho người phụ nữ khác... Em thật sự nên hận anh giống như bố em nói hận không thể khiến Lương Thị phá sản đóng cửa, nhưng em vẫn không nỡ...”

Diệp Lân nói đến cuối cùng giọng cô nghẹn ngào giống như đang khóc. “Mấy ngàynay em luôn tìm anh, anh lại cứ không muốn gặp em, Lương Phi Phàm bây giờ em chỉ hỏi anh một câu, có phải Lương Thị đóng cửa rồi, anh không còn là tổng giám đốc của Lương Thị nữa anh cũng không muốn gặp em không?”

“Cô đã biết đáp án rồi tại sao lại hỏi tôi lần nữa?”

Giọng nói của Lương Phi Phàm không còn lạnh lùng giống như lúc trước nữa, dù sao thì họ cũng là người lớn lên từ nhỏ với nhau, trong thời gian ở bên Diệp Lân quả thực anh vẫn chưa cảm nhận được tình yêu của cô. Nhưng anh cũng luôn đối xử với cô như người trong gia đình: “Diệp Lân cô là người phụ nữ rất tốt, cô không cần phải vì tôi mà dày vò chính mình như vậy, cô đi ra ngoài xem sẽ thấy có rất nhiều người đàn ông hợp với cô hơn, họ đều sẽ đối xử tốt với cô hơn tôi. Không phải tôi không muốn gặp cô, tôi chỉ thấy tôi không cần thiết phải gặp lại cô. Không phải tôi thật sự ghét cô mà là tôi không muốn người phụ nữ mình có bất cứ băn khoăn nào. Cho nên cô đừng liên lạc với tôi nữa, Diệp Thị và Lương Thị đã đi đến cuối đường rồi, hai nhà cũng nên đứng ở trên vị trí đối lập thôi. Cho dù hướng đi của Lương Thị thế nào cũng còn không liên quan đến cô nữa.”

Lương Phi Phàm nói xong liền trực tiếp tắt máy, anh không quan tâm Diệp Lân đang nói cái gì.

Anh giơ tay xoa bóp ấn đường đang đau của mình, Lương Phi Phàm vẫn đứng ở chỗ cũ, vì anh đang cau màu chìm đắm vào truy suy nghĩ của mình cho nên không hề phát hiện ra ở chỗ sau hành lang dài không xa vừa hay là gầm cầu thang, Bạch Lộ trốn ở đó, những lời anh vừa nói cô đã nghe thấy không sót chữ nào.

Vừa rồi Bạch Lộ lén lút quay về từ lối hành lang dài khác, không phải cô không tin Lương Phi Phàm nên mới chọn cách nghe lén mà là vì cô biết người gọi đến là Diệp Lân, cô ta cứ vội vàng gọi điện thoại cho Lương Phi Phàm như vậy tuyệt đối không phải là vì cái gọi là “níu kéo”.

Tuy cô và Diệp Lân chỉ gặp nhau mấy lần, nhưng cô hiểu rất rõ đó không phải là người phụ nữ có thể dễ dàng chịu cúi đầu.

Cho nên cô chỉ có thể nghĩ đến việc công.

Mà cuộc đối thoại vừa nãy cô nghe không rõ Diệp Lân nói gì ở đầu dây bên kia, nhưng từ lời nói của Lương Phi Phàm cô có thể nghe ra, cùng với việc níu kéo anh Diệp Lân cũng lo cho tương lai của Lương Thị.

Không biết tại sao lúc này Bạch Lộ lại rất muốn khóc, có lẽ là vì tâm ý của hai người lại tương thông như vậy.

Cậu “Không phải tôi không muốn gặp cô, tôi chỉ thấy tôi không cần thiết phải gặp lại cô. Không phải tôi thật sự ghét cô mà là tôi không muốn người phụ nữ mình có bất cứ băn khoăn nào” trong lời nói của anh...

Trước đây không lâu cô cũng nói với Sở Úy Dạ lời như vậy.

Họ đều đang cố gắng bảo vệ đối phương, bảo vệ chuyện tình không dễ gì có được này, nhưng...

Tại sao cô lại có cảm giác đau thương thế này?

Thực ra anh luôn chỉ nói chuyện vui, không nói chuyện anh lo lắng với cô?

Anh cứ thế bất chấp tất cả đây Diệp Thị ra, vậy thì tổn thất của Lương Thị làm sao chỉ có “một chút” như lời anh nói? Nếu thật sự không có chút liên quan nào tại sao Diệp Lân lại gọi nhiều cuộc điện thoại cho anh như vậy?

Đứng trên lập trường của một người phụ nữ, Bạch Lộ hiểu rất rõ khi một người phụ nữ toàn tâm toàn ý yêu một người đàn ông quả thật sẽ không muốn người đó mất đi tất cả mọi thứ...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK