Lương Phi Phàm ôm eo Bạch Lộ càng lúc càng chặt khiến cô đau, giãy dụa theo phản xạ. Lương Phi Phàm thấy vậy, bàn tay càng thêm dùng sức.
Bạch Lộ cũng không muốn bộc lộ quá nhiều cảm xúc trước mặt Hướng Long Cẩm, cô cắn răng, suy nghĩ một lát rồi nói, “Anh đi đi, tôi nghĩ không cần nói chuyện này với anh.”
Mặt Hướng Long Cẩm càng khó coi, anh vô cùng tức giận nhưng chỉ đành nhịn xuống, không thể bộc phát khiến khuôn mặt vốn đẹp trai văn nhã trong chốc lát đã trở nên dữ tợn, anh không từ bỏ, hỏi ngược lại cô: “Anh không tin em sẽ làm như vậy, em nói cho anh biết, em muốn kết hôn với anh ta thật không? Em thật sự...sẽ trở thành chị dâu của anh?”
Bạch Lộ cảm thấy thật nực cười.
Hướng Long Cẩm coi cô là cái gì?
Người phản bội là anh, bây giờ chính anh lại tới đây vặn ngược lại cô, anh thấy cần thiết sao?
Cô bật cười, lạnh lùng nói: “Anh Ninh nghĩ nhiều rồi, tôi cảm thấy tôi không cần phải giải thích với anh những chuyện này, mời anh đi cho.”
“Em không nói anh sẽ không từ bỏ, em nói cho anh....”
Bạch Lộ mất hứng, đàn ông bây giờ sao ai cũng như vậy?
Lúc này thì bám riết không buông, vậy trước đây đã làm gì? Lúc trước, khi hai người còn đang yêu nhau, anh ôm Lương Tịnh Tiêu lăn lộn trên giường, liệu có từng nghĩ tới cảm giác của cô không?
Giờ lại ngang nhiên hệt như người bị hại đứng trước mặt cô, đòi cô phải thẳng thắn với anh...
Hừ, con người có thể ích kỷ đến mức này sao?
“Đúng vậy, tôi có thai rồi! Tôi và Lương Phi Phàm sẽ tổ chức đám cưới rồi trở thành chị dâu của anh, vậy nên mong anh đừng gặp riêng tôi nữa!”
Vì một phút tức giân cô đã lỡ miệng nói ra quyết định của mình.
Trong chớp mắt, hai người đàn ông đứng cạnh cô đều biến sắc.
Khuôn mặt khó coi của Lương Phi Phàm thả lỏng không ít. Hướng Long Cẩm thì ngược lại.
Trước mặt Lương Phi Phàm, anh không thể làm cũng không thể nói gì, dù không muốn nhưng vẫn phải rời đi.
Đợi đến khi Hướng Long Cẩm đi khuất, Bạch Lộ mới nhận ra bản thân vừa nói gì, nhất thời có chút chán nản.
Thực ra cô không hoàn toàn chắc chắn với quyết định này, cô muốn giữ lại đứa con trong bụng,...chuyện gả cho Lương Phi Phàm, cô trốn ở đây 3 ngày nhưng vẫn chưa rõ ràng quyết định của bản thân là gì.
“Lời tôi vừa nói...thực ra...”
“Lời em nói anh đều nghe rõ rồi, không cần nhắc lại đâu.”
Bạch Lộ đang định giải thích đã bị Lương Phi Phàm chặn họng, bàn tay đang đặt trên eo cô di chuyển lên vai, anh cúi xuống nhìn cô, “3 hôm nay em ở đây à?”
Bạch Lộ gật đầu, trong lòng vẫn đang cân nhắc xem nên giải thích lời vừa nói thế nào.
“Mẹ em sống ở đây một mình?”
“Vâng.”
“Em nói với mẹ chuyện chúng ta rồi chứ?”
“Vâng.”
“Xin lỗi, anh cho người điều tra em, vì 3 hôm nay em tắt điện thoại nên anh mới tìm đến đây.”
“……?”
“Giờ có thể cùng anh về thành phố A rồi chứ?”
“……?”
“Ngẩng đầu lên nhìn anh.”
Anh giơ tay vuốt cằm cô, mắt nhìn cô chăm chú khiến trái tim Bạch Lộ đập rộn ràng, nghe giọng nói trầm thấp của anh giống như có một loại hấp dẫn trí mạng khiến trái tim lo lắng không yên của cô bình ổn lại.
Anh nói vô cùng bình tĩnh, cả người toát nên sức mê hoặc như rượu vang đỏ được ủ lâu năm, đồng thời toát lên sự quyến rũ xen lẫn sự tinh tế.
Anh nói: “Anh biết em đang lo lắng điều gì, chuyện này xảy ra quá bất ngờ, anh cũng như em đều chưa sẵn sàng. Nhưng em nói chúng ta phải phụ trách đứa bé này và anh đang muốn làm điều đó. Lúc anh biết em mang thai thì người nhà họ Lương đều biết cả rồi, họ chỉ cho anh thời gian 3 ngày. Bây giờ đã hết thời gian, nếu em không phối hợp với anh thì mọi chuyện sẽ rất khó khăn, em hiểu không?”
Trong lòng Bạch Lộ run rẩy, “...Em phải phối hợp như thế nào?”
Khóe môi anh khẽ nhếch, ngón tay lướt qua má cô, làn da non mịn của cô khiến ngón tay anh rất thoải mái, giọng nói càng trầm thấp, “Cùng anh về nhà.”
“...Nhà họ Lương?”
Lương Phi Phàm gật đầu, chợt nhìn thấy sự hoảng sợ trong mắt cô khiến anh từng bước ép sát, không cho cô cơ hội thoái lui, “Anh chỉ có thể làm cho em từng đây thôi.”
Bạch Lộ nghe giọng Lương Phi Phàm, trong lòng bỗng nổi lên cảm giác không yên.
Cô biết tại sao, bản thân lại có cảm giác nếu cô không theo anh về ra mắt ba mẹ anh thì chính là một kẻ tội đồ.
Nếu cô không đi thì chắc chắn Lương Phi Phàm không giữ lại đứa bé, nhưng nếu cô đi thì chính là nói cô đã bước vào cửa nhà họ Lương?
Lấy đứa bé để ép cưới...
Chuyện cẩu huyết này ấy vậy mà xảy ra trên người cô.
Đưa tay nhẹ nhàng đặt lên bụng, có lẽ cô không còn sự lựa chọn nào khác.
Vào cửa nhà họ Lương, ai mà không thích cảm giác này chứ, nhưng cô vẫn chưa sẵn sàng.
Cô chỉ kịp gọi điện thoại cho Tần Trân Hy báo một tiếng rồi rời khỏi nhà luôn, cô không nói với bà chuyện tới nhà họ Lương bởi vì cô không nói được.
Gần đây công việc của Tần Trân Hy rất bận rộn nên cũng không hỏi nhiều mà chỉ bảo cô chú ý giữ sức khỏe, khi nào đưa ra quyết định thì nói với bà.
Bạch Lộ nắm chặt điện thoại, tâm trạng rối bời.
Trên đường đi, Lương Phi Phàm luôn nghe điện thoại, chắc là chuyện công ty, nên Bạch Lộ không có tâm trạng nghe, cô tựa đầu vào cửa sổ, nhìn cảnh vật chạy qua bên đường, trong lòng suy nghĩ xem phải nói gì sau khi gặp người nhà họ Lương?
Cô chưa từng nghĩ bản thân sẽ tự ti trước mặt người khác cho tới thời điểm hiện tại.
Trước đây cô luôn cảm thấy đường từ nhà đến thành phố A rất xa, rất xa nhưnhg hôm nay con đường này lại gần đến bất ngờ.
Địa điểm bọn họ tới không phải nhà họ Lương mà là khách sạn nổi tiếng nhất thành phố A.
Xe vừa tới bãi đỗ của khách sạn đã có người cung kính đứng ở đó đợi họ. Xe dừng, Lương Phi Phàm xuống trước, Bạch Lộ không hề có bất cứ hành động nào.
Lái xe chạy tới giúp cô mở cửa xe, cô nhấc chân lên mấy lần nhưng vẫn không chịu bước ra ngoài, cô luôn cảm thấy trong ngực có hòn đá đè nặng.
Cô biết, chỉ cần có can đảm, hòn đá này sẽ tự khắc biến mất.
“Cần anh bế xuống không?”
Lương Phi Phàm quay người nhìn thấy cô vẫn đang ngồi trên xe do dự không chịu xuống. Anh quay lại ra hiệu cho tài xế đi trước, còn bản thân thì cúi người đưa tay về phía cô, “Nào, anh nắm tay đưa em vào nhé!”
Bạch Lộ ngẩn ngơ nhìn bàn tay to lớn kia, vừa to vừa rộng, chỉ tay cũng rõ ràng, cô vô tình liếc mắt, đường sự nghiệp và đường tình duyên hiện rõ mồn một trước mắt cô.
Hai đường kẻ rõ ràng rành mạch.
Khóe môi Bạch Lộ giật giật, trong lòng chợt nghĩ: thực ra đường tình duyên của anh rất thuận lợi, có phải đại biểu cho việc nếu cô và anh kết hôn...thì có thể cùng nhau nắm tay đi tới cuối đời không?
Ngón tay khẽ động đậy, cô đang định ngẩng đầu lên thì Lương Phi Phàm đã đợi không nổi, anh nắm tay cô, kéo cô xuống xe.
“Đừng nghĩ nhiều, có anh ở đây rồi?” Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai cô cho cô cảm giác an toàn, Lương Phi Phàm nắm chặt tay cô, cô cũng nắm lấy tay anh theo phản xạ.
Lương Phi Phàm cảm nhận được, giờ khắc này, Bạch Lộ hoàn toàn ỷ lại anh, môi anh khẽ nhếch, mắt sáng lấp lánh...
Đi qua đại sảnh khách sạn liền có người tới dẫn họ lên thẳng phòng bao trên tầng 3.
Bạch Lộ không dám buông lỏng.
Vào phòng bao, không thấy các trưởng bối nhà họ Lương, cô liền thở phào.
“Em qua đó một lát, anh đi gọi điện thoại.” Lương Phi Phàm đẩy đẩy eo cô sau đó liền nghe điện thoại, có lẽ là gọi cho ba mẹ anh.
Bạch Lộ nhìn bóng dáng thẳng tắp của anh in trên cửa sổ, một tay đút túi quần, một tay nghe điện thoại, miệng mấp máy nói chuyện, trông rất mê người.
“Tiểu thư, chào cô.”
Người phục vụ nhìn thấy có người ngồi xuống, lập tức mang lên một cốcnước đặt trước mặt Bạch Lộ, chiếc cốcđược làm bằng gỗ, to hơn cốctrà bình thường một chút. Bạch Lộ nhìn thấy nước liền cảm thấy bản thân cũng hơi khát, cô không nghĩ nhiều, cầm lấy ngửa cổ uống sạch.
Nhưng cô không nhìn thấy, lúc cô đưa cốcnước đó lên môi, người phục vụ đứng ở một bên liền biến sắc.
“Tiểu thư, đây là...”
Người phục vụ nhìn Bạch Lộ bằng ánh mắt kì lạ, ánh mắt hệt như đang nhìn một người ngoài hành tinh, cô uống sạch cốcnước, lau khóe miệng rồi nhìn về phía người phục vụ, thấy người đó nói một nửa liền thôi, cô tò mò hỏi lại, “Sao cơ?”
“Tiểu thư, nước này...”
“Nước này hơi chát.”
Người phục vụ mới nói được một nửa, sau lưng cô đã vang lên giọng nói của Lương Phi Phàm.
Bạch Lộ và người phục vụ cùng quay sang, chỉ thấy Lương Phi Phàm đứng ở cạnh bàn, anh đã cúp máy, trên tay cầm một cốcnước giống hệt chiếc cốcBạch Lộ vừa cầm từ từ nhấp một ngụm sau đó nhíu mày, nói với người phục vụ, “Đi đổi cốckhác.”
Mặt người phục vụ trắng bệch.