Hào Cường không đuổi theo Thái Mi mà ở lại quan sát động thái của Hựu Đình, cậu không hiểu rõ người thuộc hạ này của cậu, nhưng thủ đoạn độc ác của ông ta thì nhiều lần đã từng được nghe qua. Thấy ánh mắt đay nghiến cũng như sát khí dù kiềm chế vẫn không ngừng lan tỏa thế này hẳn là trong đầu đang lên kế hoạch ra tay với Thái Mi. Hào Cường quay người bỏ đi, có lẽ vẫn là nên liên lạc đến Kiệt ca. Vì nếu Hựu Đình muốn ra tay với Thái Mi thì vẫn có hàng ngàn lí do diệt trừ cô mà vẫn có thể khiến cho Kiệt ca không có bằng chứng bắt ông.
Hào Cường nhanh chóng đuổi theo Thái Mi, hai người đi dạo được một đoạn không xa nhưng Hào Cường vẫn không mở miệng nói lời nào. Nếu Thái Mi không thích anh nói chuyện, anh tốt nhất nên biết giữ hình tượng tránh để cô mỗi lần nhìn thấy anh đều cho rằng anh là phiền toái. Nhưng lần đầu tiên đi dạo cùng Thái Mi, tuy không ai nói chuyện nhưng tâm trạng của Hào Cường lại vô cùng tốt. Anh thích khoảng khắc này, ước gì thời gian trôi qua lâu chút, anh muốn được ở bên cạnh cô lâu thêm chút nữa.
“Một thiếu gia độc nhất trong Phương gia như anh lại không có việc gì để làm, nhàn rỗi đến tận đây chỉ vì lệnh của Chu Khắc Kiệt sao?” Thái Mi sau hồi nhìn ngó lên bầu trời một màu đen huyền bí, xa xa đâu đó lại có những đóm nhỏ ánh sáng tồn tại.
Hào Cường quay sang Thái Mi, anh định lại một lần nữa giải thích với cô là anh tự nguyện đến đây bảo vệ cô, anh thật sự rất lo lắng và rất nhớ cô. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt say luyến nhìn lên những vì sao trên cao, lần đầu tiên Hào Cường nhìn thấy Thái Mi lại có dáng vẻ sâu lắng này.
“Khi tôi còn là sát thủ, cũng từng nhiều lần nhàn rỗi nhìn lên những ngôi sao đó.” Thái Mi ngẫu nhiên lại nhớ về những khoảng thời gian của quá khứ. Tuy đó là quá khứ không mấy vui vẻ nhưng cô lại có vài cô bạn thân có thể cùng cô vào sinh ra tử trong những lần kế hoạch mà đại nhân giao. Lần trước đại nhân ngu ngốc đắc tội với Huy Vũ đã khiến hắn nổi trận lôi đình trong vòng một ngày đã truy sát hết mọi thế lực của đại nhân. Những người bạn đó của cô, không biết còn mấy ai có cơ may sống sót hay không?
Từ nhỏ Thái Mi đã bị tổ chức sát thủ bắt cóc, cô hẳn là đã trải qua những đợt huấn luyện tàn khốc mới có thể tồn tại được trong môi trường đẫm máu đó. Hào Cường cảm thấy nghẹn ngào, quá khứ của anh tuy cũng có máu người, nhưng anh lại được bao bọc bởi hai gia tộc lớn mạnh là Chu gia và Phương gia.
“Cuộc đời vốn dĩ không công bằng, nhưng tổ chức sát thủ bị tiêu diệt rồi. Thái Mi, thứ quá khứ đau khổ đó cô không nên nhớ lại làm gì. Chỉ cần cô mở lòng, tôi sẵn sàng sẽ luôn bên cạnh bảo vệ và chăm sóc cô.” Hào Cường bước lên đối diện với Thái Mi, cậu dùng ánh mắt chân thành chỉ mong cô sẽ cho anh một cái gật đầu.
Bị cái dáng người cao lớn đứng trước mặt che khuất đi ngôi sao sáng nhất cô đang nhìn, Thái Mi chuyển tầm nhìn về phía đôi mắt đầy thành ý của Hào Cường. Cô không nghĩ là anh ta lại có thể hiểu được tâm trạng lúc này của cô. Nhưng nếu nói đến tâm trạng tưởng nhớ về quá khứ thì chi bằng nên nói cô đang lo lắng không biết Huy Vũ sẽ dùng cách gì để cứu cô. Hào Cường cho rằng cô là một phụ nữ yếu đuối không thể thoát khỏi quá khứ sao, nên nhớ rằng là tự cô trốn thoát khỏi tổ chức. Qúa khứ ư, cô tất nhiên không dễ dàng quên được nhưng cô cũng tuyệt đối không để nó vướng bận đến hiện tại và tương lai của cô.
“Tôi về phòng ngủ!” Thái Mi dứt khoác quay người bỏ đi, hoàn toàn không cho Hào Cường một cơ hội hy vọng về tình cảm của cô.
Lạnh lùng thật! Hào Cường nói ra lời vừa rồi cũng đã đoán được Thái Mi sẽ từ chối, nhưng lại không một lời từ chối hay bác bỏ đã lạnh nhạt bỏ đi rồi. Lẽ nào vì từng tồn tại trong môi trường máu lạnh đã tôi luyện nên tính cách rạch ròi giữa thích và không thích?
“Cẩn thận!” Hào Cường vội hét toáng lên khi nhìn thấy sau thân cây một người đàn ông bịt mặt đang hướng họng súng về phía Thái Mi.
Tiếng quát chưa dứt, Hào Cường đã phóng người về phía Thái Mi ôm chặt lấy người cô nhảy sang bên. Thái Mi vừa cảm nhận được nguy hiểm chưa kịp phản ứng thì cả người cô và Hào Cường đều ngã lăn xuống nền đất. Viên đạn xé gió lướt ngang trên không trung đúng vị trí vừa rồi của cô. Phản ứng đầu tiên của Thái Mi chính là rút lấy con dao từ trong ống dày phóng thẳng vào ngực tên bịt mặt vốn đang chuyển hướng bắn tiếp về phía cô.
“Hào Cường, không sao chứ?” Vừa ngồi dậy đã thấy cánh tay trái của Hào Cường bê bết máu, cô tưởng là đã tránh được viên đạn nhưng không ngờ Hào Cường đã đở thay cô.
Được Thái Mi dìu dạy, Hào Cường tay phải đưa lên ôm vết thương, mặt anh có chút xám xịt, anh khẽ cười: “Không sao, viên đạn chỉ sượt qua!”
“Lão già Hựu Đình to gan thật, giám cho người giết tôi ngay trong bản doanh này.” Thái Mi không muốn kéo dài thời gian cô lập tức dìu Hào Cường đứng lên nhanh chóng hướng về phía cửa chính mà đi.
Hào Cường cũng biết rõ tình huống bất lợi chính là ở ngoài sân thuộc hạ Chu gia tuy canh gác rãi rác khắp nơi nhưng tên bắn lén vừa rồi lại dùng súng giảm thanh. Anh và Thái Mi vẫn nên vào trong nhà sẽ an toàn hơn là ở một nơi có nhiều cây cối che khuất thế này.
“Cô làm sao biết được chủ mưu chính là Hựu Đình?” Hào Cường trên tay đã cầm súng tự lúc nào, tuy cánh tay trái đau đớn nhưng bước chân vẫn ngang nhiên sải bước.
Thái Mi ánh mắt thận trọng, khẽ nhuếch môi: “Sự xuất hiện của tôi trong tòa nhà này đã là không thuận mắt. Chu Thiên Cát vốn muốn trừ khử tôi từ lâu nhưng vì có Chu Khắc Kiệt nên tôi mới bảo toàn tính mạng được đến bây giờ. Vừa rồi Hựu Đình không thuận tai với lời nói của tôi, đang lúc không có Chu Khắc Kiệt, Hựu Đình lão cáo già như ông ta hiểu thấu Chu Thiên Cát sẽ không cần đợi lệnh mà trực tiếp trừ khử tôi.”
“Cô thông minh hơn tôi tưởng!” Gương mặt Hào Cường sáng ngời cất lời tán thưởng: “Nếu cô đã biết rõ sao còn chọc giận ông ta?”
Thái Mi hứ một cái, cô ngạo mạng cất giọng: “Nơi đây đều là thuộc hạ của Chu Khắc Kiệt, tôi sợ ông già đó sao?”
Dứt lời Thái Mi liền nắm lấy người Hào Cường kéo lùi về phía sau, giật lấy khẩu súng trên tay Hào Cường dứt khoác bắn liên tục hai phát vào hai người bịt mặt vừa mới xuất hiện. Hào Cường như không tin vào mắt mình trước thân thủ nhanh như gió và tài bắn súng chuẩn xác của Thái Mi. Anh biết cô là sát thủ nhưng không ngờ cô lợi hại đến vậy? Ngược lại lúc này là cô bảo vệ anh chứ không phải anh bảo vệ cô, Hào Cường cảm thấy có chút mất mặt, sau này anh vẫn là nên chăm chỉ luyện tập hơn, không thể để thua cô được.
Thái Mi kéo Hào Cường chạy thẳng vào tòa nhà vừa lúc với tên thuộc hạ da đen luôn ngày ngày bám riết bên cạnh cô kéo theo vài người khác xông ra.
“Phương thiếu, Hà tiểu thư, hai người không sao chứ?” Tên thuộc hạ da đen vẻ mặt hoang mang tay cầm súng bắn về phía người bịt mặt vừa ló diện đến cánh cửa lớn.
Thoáng nhìn đã thấy người bị thương là Hào Cường, người da đen tâm trạng hốt hoảng nhìn một lượt khắp người Thái Mi, thấy cô lành lặn anh mới thầm thở phào nhẹ nhỏm. Nếu vết thương trên tay của Phương Hào Cường là nằm ở trên người của Hà Thái Mi, chỉ nghĩ đến cơn phẫn nộ của Chu Khắc Kiệt, người da đen nguyện lúc này thà bị đối phương bắn chết vẫn xem là giải thoát nhẹ nhàng.
Vốn ngay từ đầu người da đen đã được Chu Khắc Kiệt lệnh bên cạnh bảo vệ Thái Mi. Trong suốt mấy ngày qua, ngày ngày hậu hạ, ngày ngày trong thấy, ngày ngày ngán ngẫm thái độ kiêu ngạo hóng hách cùng với những tác phong tùy tiện thô thiễn, anh còn cho rằng cô chỉ là một cô gái bình thường, bất quá chỉ biết cầm súng, múa chân múa tay vài đường cơ bản. Nhưng vừa rồi khi từ xa anh chạy tới tận mắt chứng kiến tất cả thao tác của cô đã khiến anh hoàn toàn thay đổi cách nhìn. Những động tác nhanh, dứt khoác, chí mạng, hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu sát thủ số một trong tổ chức sát thủ nữ.
Thái Mi vừa kéo Hào Cường rời đi, vừa phóng đãng ra lệnh: “Xử lí những người còn lại, xong việc thì gọi bác sĩ đến phòng tôi.”
Nhìn thấy nét mặt vẫn rất bình tĩnh vững vàng của Thái Mi, người da đen tâm phục khẩu phục, hoàn toàn phục tùng: “Vâng!”
Đưa Hào Cường trở về phòng, Thái Mi để anh ngồi tựa lưng lên ghế bên cạnh một cái bàn vuông. Sắc mặt anh vừa rồi còn sắc thái nay đã trở nên trắng bệt, mắt nhắm ghì kiềm chế cơn đau cắt thịt. Thái Mi không vội xem vết thương liền đi thẳng tới tủ lạnh lấy một chai nước đưa về phía anh: “Anh cố gắng chịu đựng, bác sĩ sắp đến rồi!”
Nghe thấy giọng nói, Hào Cường mới mở mắt nhìn Thái Mi đang chăm chăm nhìn anh. Tuy chỉ là một hành động đơn giản, một câu nói ngắn gọn, một sự quan tâm theo lẽ dĩ nhiên là thế. Nhưng Hào Cường anh thật sự rất thích. Anh thích khoảng không gian chỉ có hai người này, ngọt ngào, ấm áp.
Không thấy Hào Cường có biểu hiện nào khác ngoại trừ ngồi im nhìn mình, Thái Mi mới với lấy chiếc ly, rót nước vào ly rồi đưa tới, cô nói: “Anh muốn uống không?”
Hào Cường thu hồi lại ánh mắt đang chứa ngàn vạn nhu tình, dùng bàn tay không bị thương vì lôm vết thương đến thắm đẫm máu nhận lấy ly nước: “Cám ơn!”
Uống xong không đưa lại Thái Mi mà tự mình đặt ly nước lên trên bàn, do cử động ảnh hưởng đến vết thương, sắc mặt vốn tái trắng càng trở nên nhợt nhạt vội đưa tay ôm nhanh lấy vết thương đang không ngừng rĩ máu.
Thái Mi nhìn vậy có chút không đành lòng, dù gì thì vết thương này cũng vì cô mà tồn tại, cô không nên cứ vậy mà mặc kệ. Trầm mặc một lúc, cô nhíu mày, vẻ mặt nóng vội lên tiếng càu nhàu: “Cái người bác sĩ kia bị liệt mất hai chân rồi hay sao mà lâu vậy vẫn chưa đến?”
Trên mặt Hào Cường mồ hôi chảy khắp, chảy loan trên gương mặt tái nhạt, môi của anh dần mất đi sắc hồng, ngẩng đầu nhìn gương mặt lo lắng đến sốt ruột của Thái Mi. Hào Cường cảm thấy vết thương này không là gì cả, dù viên đạn có bắn vào chỗ hiểm đến nguy hiểm tính mạng, anh cũng nguyện vì cô mà vui lòng.
Nhìn về phía cánh cửa vẫn không nghe thấy có tiếng bước chân, cái người bác sĩ này tốt nhất Chu Khắc Kiệt nên mang ra bắn bỏ, vô dụng như vậy mà cũng làm việc được trong Chu gia sao?
Lại nhìn xuống cánh tay áo của Hào Cường bê bết máu, thần sắc anh nhợt nhạt, đầu mày chỉ khẽ nhíu ngoài ra không cất lên tiếng rên than nào. Điều này càng khiến tâm trạng của cô đã tồi tệ lại càng tồi tệ hơn, cô cao giọng nói: “Cởi áo ra, tôi xem vết thương của anh thế nào rồi.”
“Cô biết quan tâm đến tôi rồi sao?” Tuy lời nói mang tính chất châm chọc, nhưng Hào Cường vẫn làm theo lời Thái Mi, cô quan tâm đến anh như vậy, kêu anh cởi áo, anh vui còn không hết.
Hào Cường vốn là nhân lúc anh vì cô mà bị thương, muốn bản thân mình trở nên yếu đuối một chút để có được sự quan tâm từ Thái Mi. Khi anh kéo ống tay áo ra khỏi cánh tay bị thương, đau thật, nhưng anh vẫn là muốn cơn đau này trở nên đau đớn nhiều hơn nữa. Liền hít hà vài cái, Thái Mi đã nhịn không được liền đưa tay giúp anh, nhẹ nhàng thận trọng cởi áo anh ra.
Ngay khi Thái Mi cúi người cẩn thận cởi áo giúp anh, thấy cánh tay anh có phản ứng đau, mặt của cô cũng vài lần đanh lại, đôi mày mỏng từng đợt khẽ nhíu, như thể cô cũng đang đau. Không biết do Hào Cường không có tài diễn xuất hay vì quá si mê người đẹp, thấy Thái Mi đau lòng vì mình, anh một chút cũng không đành lòng. Lớp áo bên trong tuy chậm rãi, tỉ mỉ kéo ngang qua vết thương nhưng vẫn khiến anh vô cùng đau đớn, nhưng vẫn là nghiến răng nhẫn nhịn. Kế hoạch yếu đuối trước người đẹp, xem như chỉ mới khởi đầu đã tự chính mình làm cho thất bại.
Thái Mi ném hai chiếc áo bê bết máu sang bên, chăm chú nhìn vào cánh tay đầy máu đỏ tươi. Miệng vết thương bị cắt khá sâu, thảo nào máu lại ra nhiều đến vậy, miệng khẽ lên tiếng: “Vết thương sâu quá!”
“Cô đi đâu?” Hào Cường vội đưa tay nắm lấy tay Thái Mi ngăn cản khi thấy cô có ý định rời đi. Nào ngờ không cử động thì thôi, mà một khi cử động lại là vì nhất thời manh động dùng chính cánh tay bị thương níu giữ Thái Mi lại.
Aaaa… Hào Cường bất chợt khẽ rên, mặt anh như không còn chút máu, cánh tay đầy máu run run vẫn nắm chặt lấy tay Thái Mi không rời.
Vốn Thái Mi tính đi lấy hộp y tế cầm máu cho Hào Cường nhưng hành động này của anh khiến lòng Thái Mi bị chấn động mạnh. Cô nhớ rõ là từ lần đầu gặp cho tới tận lúc này cô chưa từng một lần đối xử tốt với anh, thậm chí còn thờ ơ phớt lờ, nhàm chán tránh né anh. Nhưng mà người đàn ông này tại sao vẫn một mực tốt với cô đến vậy, lẽ nào trong vấn đề tình cảm, anh ta thích bị ngược?
Cái suy nghĩ chẳng ra gì của Thái Mi lập tức bị đánh tan khi nghe thấy có tiếng mở cửa cùng với bước chân vội vàng. Cô quay người nhìn vị bác sĩ tính mắng vài c âu vì đã chậm trễ. Nhưng miệng chỉ vừa khẽ nhếch đã thấy dáng người hối hả chạy tới, hơi thở dồn dập, mồ hôi rướm đầy trán, chiếc áo sơ mi chưa kịp đóng thùng vì chạy vội mà mồ hôi bám sát vào người. Xem ra ông ta cũng đã cố gắng đến đây trong thời gian sớm nhất. Thế nên Thái Mi không lên tiếng chất vấn, mà cũng không có thời gian đôi co, vết thương của Hào Cường vẫn là quan trọng nhất.
“Chú mau xem!” Thái Mi nhanh chóng lùi người sang bên nhường vị trí cho bác sĩ, nhưng Hào Cường vẫn nhất quyết nhắm chặt mắt chịu đau chứ không chịu buông tay cô ra.
“Tôi không đi đâu cả, bác sĩ tới rồi, tôi cũng sẽ ở lại đây.” Thái Mi nhỏ giọng ra sức vỗ về: “Tay anh ra máu nhiều quá, nếu không để bác sĩ băng lại, chỉ sợ mất máu quá nhiều cánh tay này xem như cũng phế đi.”
Hào Cường tất nhiên biết rõ điều đó, sầm mặt trắng, hơi thở anh có chút nặng nề: “Cô ngồi sang bên này.”
“Hả?...” Thái Mi thoáng kinh ngạc, lại như hiểu ý mà rất nhanh linh hoạt hơn: “Được rồi, tôi sang đó ngồi, anh buông tay tôi ra trước đã.”