Đám đông công nhân đang quay lưng rời đi với vẻ háo hức thì tự động tách sang hai bên nhường lối cho những người đang đi vào. Bọn họ không biết những người đang đi vào là ai, nhưng nhìn dáng vẻ uy nghiêm thì đoán chắc là những người có địa vị cao trong Long gia.
Ba người Huy Vũ đưa mắt nhìn về phía Chí Khanh và Thế Phong đang đi tới. Ánh mắt Huy Vũ chợt lóe lên tia sắc lạnh khi nhìn thấy đi bên cạnh Chí Khanh ngoại trừ Thế Phong còn có Hà Thái Mi. Mà Thái Mi như chỉ tiện mắt nhìn thấy hắn, cô cau mày chuyển tầm nhìn về hướng khác, cô không thích hắn.
Dương Nhẫn ban đầu có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Thái Mi, anh ta nở nụ cười lãng tử: “Cô bị con lạc đà hất quăng?” Khi nãy anh ta nhìn thấy Thái Mi tỏ vẻ sợ hãi trước con lạc đà, nhìn thấy cô ta xuất hiện ở đây thì có lẽ con lạc đà thấy cô ta không thuận mắt nên đã hất cô ta xuống đất rồi bỏ chạy.
Thái Mi lườm mắt Dương Nhẫn: “Chỉ một con lạc đà anh cho rằng tôi không thể điều khiển được nó?”
Dương Nhẫn nụ cười trước sau không đổi tiếp ngay sau lời của Thái Mi: “Tôi thấy cô sợ lạc đà.”
Thế Phong nghe xong bậc cười ha hả: “Cô sợ lạc đà, người như cô cũng sợ lạc đà sao?” Vốn tưởng cô ta ngoại trừ Huy Vũ ra thì không biết sợ trời đất là gì, không ngờ cô ta cũng sợ động vật, lại là động vật hiền lành như lạc đà. Càng nghĩ Thế Phong càng tâm đắc cười thích thú.
Thái Mi nhìn dáng vẻ cười đắc ý của Thế Phong không tránh khỏi nhóm lên cơn tức giận, cô trầm giọng: “Đó là vì tôi lần đầu nhìn thấy lạc đà. Thế những người chuyên ngồi sau xe cho người khác chở đi như các anh đã từng ngồi lạc đà sao?” Dứt lời cô trừng mắt nhìn Dương Nhẫn, với loại người như đám người Huy Vũ, cô tin chắc bọn họ có vào sa mạc cũng chỉ biết ngồi xe tránh nắng làm gì biết thưởng thức cảnh quan như cô. Mặc dù bây giờ cô mới nhận biết một điều, ý tưởng ngồi lạc đà đi dạo sa mạc đó là một kiểu thưởng thức tồi tệ.
Dương Nhẫn ngây người, đúng thật anh ta chưa từng ngồi lạc đà lần nào. Suy nghĩ xong anh ta lại cười khà trước vẻ cáu giận của Thái Mi: “Nhưng tôi tin chắc nếu tôi có lần đầu ngồi lạc đà cũng sẽ không bày ra dáng vẻ thảm bại như cô.”
Thái Mi nhếch môi cười khinh: “Không ai biết trước điều gì cả.” Hôm nay cô chỉ ngã khỏi lạc đà, lần sau ai biết được anh ta có bị lạc đà giẫm đạp hay không?
Huy Vũ đưa mắt nhìn Chí Khanh và Thế Phong: “Hai cậu đến muộn.”
Thế Phong nhanh miệng đáp trả: “Không phải đều do cô ta sao?”
Thái Mi quay sang nhìn Thế Phong, cô cau mày không hiểu: “Sao lại do tôi?” Cô chỉ đi nhờ xe Chí Khanh, đâu có làm phiền gì, tại sao lại đổ lỗi cho cô?
Thế Phong cười nhếch mép: “Nếu không phải Chí Khanh nhìn thấy cô đi vào ốc đảo sẽ không phải dành chút ít thời gian đi vào tìm cô. Cô vô dụng đến mức cột lạc đà vào thân cây cũng không biết cách cột để lạc đà chạy mất.”
Dương Nhẫn thúc tay Hạo Nhân: “Hai người họ không hợp nhau.” Còn nhớ lần trước Chí Khanh nhờ Thế Phong đưa Thái Mi và Tiểu Tuyết dạo chơi công viên. Lúc đó Thế Phong một hai cự tuyệt chỉ với lý do vì có Thái Mi nên cậu ta không đi. Lần này gặp lại hai người vẫn cãi nhau suốt, xem ra đúng thật hai người không hợp nhau, rất không hợp.
Hạo Nhân lắc đầu: “Tớ thấy hai người rất hợp.”
Dương Nhẫn tỏ vẻ không hiểu quay sang nhìn Hạo Nhân: “Cậu nghĩ thế nào lại nói hai người hợp nhau, hai người luôn cãi nhau kia mà.”
“Có cãi nhau mới hiểu nhau.” Hạo Nhân và Dương Nhẫn nhìn nhau cười thầm. Hai người cảm nhận có luồng sát khí từ bên phải họ truyền đến liền quay đầu nhìn sang người đứng cạnh. Bắt gặp đôi mắt lạnh lùng của Huy Vũ đang nhìn chằm chằm vào hai người họ. Bất giác hai người nhớ đến một điều, người thật sự không hợp với Thái Mi chính là Huy Vũ, vậy mà bọn họ lại quên mất. Nghĩ đến đây nụ cười trên môi hai người càng mở rộng, không mím môi cười như vừa rồi mà lại bật cười ha hả.
Huy Vũ lạnh lùng chuyển tia nhìn về hướng khác, hắn biết hai người bọn họ đang cười hắn về điều gì. Thái Mi đưa mắt nhìn kiểu cười thích thú của Dương Nhẫn và Hạo Nhân, cô không biết hai người họ đang cười Huy Vũ, cô lầm tưởng hai người đang cười nhạo cô. Dù cô không biết cách cột dây lạc đà cũng không đến mức hai người phải cười như vậy, thật vô vị.
Đè nén cảm xúc bị đám đàn ông xem thường vào lòng, Thái Mi bày ra vẻ mặt huênh hoang: “Tôi vô dụng để lạc đà chạy mất nhưng các anh cũng phải xem lại thuộc hạ của mình. Một đám người đứng đó vậy mà con lạc đà chạy mất đâu cũng không biết. Nói ra chuyện này không biết ai vô dụng hơn ai.
Là tôi vô dụng hay do Long gia các anh huấn luyện thuộc hạ bất tài.” Ánh mắt cô ánh lên tia cười chế nhạo, đây là sự thật, cô không phải bịa chuyện nói xấu thuộc hạ của Long gia. Huống chi đám đàn ông trước mắt hùa nhau nhạo béng cô, cô tất nhiên phải đáp trả hậu hỉnh, nếu không sẽ phụ bạt chính bản thân cô mất.
Khí lạnh từ người Huy Vũ lập tức lan tỏa, hắn chiếu đôi mắt vô cùng lạnh lẽo về phía Thái Mi, hằng từng chữ: “Cô nhắc lại lời vừa rồi?”
Từng chữ một nặng nề đến mức đè nén tâm trạng của Thái Mi đang háo hức vì trả đòn Thế Phong nhưng cô quên mất trước mặt cô lại có sự tồn tại của Đại Ác Ma. Cô lập tức rùng mình giật thốt, theo phải xạ lùi ngay về sau lưng Chí Khanh vốn đang đứng cạnh cô. Một bước lẫn tránh, cả người cô núp gọn phía sau Chí Khanh, nhưng điều quan trọng là đầu của cô hoàn toàn không lộ ra ngoài, tránh phải mắt đối mắt với kẻ sát lạnh phía trước.
Huy Vũ lửa bốc lên đầu, hắn trừng đôi mắt sắc lạnh về phía sau lưng Chí Khanh nhưng cô nàng ẩn núp rất kỹ hoàn toàn không đập vào mắt hắn.
Thế Phong đứng cạnh Chí Khanh, anh ta bày ra vẻ mặt hùng hổ nhìn Thái Mi: “Cô dám nói chúng tôi vô dụng.” Cô ta hôm nay ăn trúng phải hang hùm hay sao lại dám trước mặt bọn họ nói ra những lời đó.
Thái Mi đưa mắt lườm Thế Phong: “Khi đó cũng có anh, tôi không bịa chuyện.” Cô chỉ sợ Huy Vũ, còn cái người tên Thẫm Thế Phong này cô hoàn toàn không chút sợ hãi. Cô vì sao phải kiêng nễ anh ta, thế nên cô không đắn đo lớn tiếng biện luận.
Thế Phong nghe xong cứng họng, anh ta quay sang trừng mắt với Chí Khanh. Nếu không phải Chí Khanh kêu anh ta thả lạc đà, thì đám thuộc hạ của bọn họ sẽ không giả ngây ngơ không nhìn thấy lạc đà chạy mất. Tức chết đi được, lần này lỗi xuất phát từ Chí Khanh, khiến cô ta có được một lý do chính đáng để cười nhạo bọn họ.
Chí Khanh mỉm cười khi nhìn thấy Thế Phong nhìn anh ta với vẻ cáu giận.Chuyện vốn chỉ bé tí tẹo lại bị Thế Phong và Thái Mi làm cho thành lớn chuyện. Việc Huy Vũ và Thế Phong nổi giận không có gì là sai, nếu lời nói vừa rồi từ miệng người khác nói ra anh ta đã lập tức ra tay hạ thủ. Nhưng Thái Mi nói không hẳn là không đúng, cô đúng thật chỉ nói lời thực tế. Tóm lại, mọi chuyện đúng như vẻ cáu giận của Thế Phong, Chí Khanh là người xuất phát gây ra mọi lỗi lầm. Anh ta không biết nói gì hơn đành cười bất lực trước Huy Vũ.
Đám người Huy Vũ là anh em nhiều năm nên rất hiểu nhau. Ngay khi nhìn thấy Thế Phong tức giận vẫn không thể trách tội Thái Mi, cùng với nụ cười bất lực trên gương mặt vô cảm của Chí Khanh, Dương Nhẫn và Hạo Nhân đã nhận thấy có điều bất thường, có lẽ nguyên nhân xuất phát từ Chí Khanh, và ngọn nguồn chính là con lạc đà. Huy Vũ cũng nhận biết được điều này thế nên dù cơn giận đang bốc hỏa ngùn ngụt nhưng anh ta chỉ biết bất lực đứng nhìn về phía sau lưng Chí Khanh bằng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
Cảm nhận thấy mọi chuyện dường như bất động, Thái Mi tức thì nhoẽn môi cười tươi. Đối diện với Đại Ác Ma cho dù có dùng đại pháo đối phó với hắn cũng vô ích. Nhưng Chí Khanh lại là vách tường kiên cố vững chắc có thể bảo vệ cô an toàn trước kẻ máu lạnh kia. Thái Mi lúc này mới thập thò đầu ra sau lưng Chí Khanh nhìn về phía Huy Vũ, hắn vẫn đang chiếu tướng về phía cô. Thái Mi lập tức sởn gai ốc, cô không nên nhìn hắn nữa mà nhướng mắt nhìn lên Chí Khanh: “Chí Khanh, em đói bụng rồi!”
Giải quyết tình hình trước mắt chỉ có cách duy nhất là lẫn tránh vấn đề, vừa đúng lúc bụng cô đang đói. Cô nên chạy đi đâu đó ăn một bữa no nê tiện thể tránh mặt Huy Vũ, đối diện với hắn cô mất mạng khi nào không hay biết.
Chí Khanh cúi đầu nhìn Thái Mi chỉ đang loài ra cái đầu chòm nhìn anh ta.
Thấy vậy anh ta định xoay người dễ nói chuyện, nhưng nào ngờ ngay khi anh ta có ý định xoay người thì Thái Mi liền nắm chặt lấy hai cánh tay ngăn không cho anh ta quay lại. Chí Khanh nhíu mày cúi đầu nhìn Thái Mi chỉ thấy cô bày ra ánh mắt nài nỉ vô cùng khẩn thiết. Chí Khanh hiểu ra vấn đề chợt cười thành tiếng đầy bất lực. Nếu đã sợ Huy Vũ đến mức này sao vẫn còn hùng hổ trước mặt cậu ta?
“Anh còn chút chuyện chưa giải quyết, em ráng đợi thêm một lát.” Chí Khanh nhẹ nhàng lên tiếng, vừa đến đây bọn họ nhận thấy còn một số vấn đề bọn họ còn thiếu xót. Thế nên anh ta và Huy Vũ phải ngồi lại thảo luận kế hoạch thêm lần nữa để kế hoạch có thể tiến hành thuận lợi mà không gây ra rắc rối khi hành động.
“Em có thể tự đi ăn.” Thái Mi nhanh miệng lên tiếng, thật ra cô không đói lắm, cô chỉ muốn tránh mặt Huy Vũ.
Hạo Nhân đột nhiên lên tiếng: “Ở đây đồ ăn không ngon. Tôi còn nợ cô một buổi ăn, tôi đưa cô đi ăn.”
Thái Mi rời mắt khỏi Chí Khanh nhìn sang Hạo Nhân: “Thế ở đâu ăn mới ngon?”
Hạo Nhân mỉm cười: “Đương nhiên là thành phố!”
Nghe nói Hạo Nhân đưa cô đến thành phố, vậy có nghĩa là rời khỏi Huy Vũ, đôi mắt Thái Mi lập tức sáng bừng. Cô chính vì không biết đường ra khỏi sa mạc nên mới theo Chí Khanh đến đây, giờ Hạo Nhân đưa cô ra khỏi đây cô đương nhiên rất thuận ý. Không suy nghĩ nhiều cô lập tức gật đầu lia lịa: “Được được, đi liền đi liền.”
Hạo Nhân nhìn gương mặt rạng cười của Thái Mi không tránh khỏi phải lắc đầu chào thua. Dương Nhẫn bên cạnh cũng tỏ ra bất lực: “Chỉ là đi ăn, cô có cần phải tỏ rõ sự phấn khởi đến mức này không?”
Thái Mi đang rất hào hứng cô nhìn Dương Nhẫn với ánh mắt rất thật: “Có chứ, chỉ cần tránh xa anh ta.” Chỉ cần là nơi không có sự có mặt của Huy Vũ, nơi đó đều là thiên đường của cô.
Dương Nhẫn, Hạo Nhân và Thế Phong lập tức dịch chuyển tia nhìn về phía Huy Vũ. Cả Chí Khanh đứng đối diện cũng không khác gì mấy mà nhìn Huy Vũ đang căng cứng toàn thân. Sắc mặt hắn lúc này đen huyền như cục than, nếu đứng trước Thái Mi không phải là Chí Khanh chỉ e anh ta đã một tay vươn ra bóp gãy cổ cô lập tức.
“Đúng, tốt nhất cô nên tránh xa tôi, càng xa càng tốt.” Huy Vũ lạnh giọng nhã ra từng chữ một, nghe qua đủ thấy rõ cơn thịnh nộ của hắn đã gia tăng đến cực độ.
Thấy bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống cô nhưng lại không thể động vào của Huy Vũ khiến Thái Mi trở nên thích thú. Cô vô cùng phấn khởi: “Chí Khanh, em đi ăn. Hạo Nhân, đi mau thôi.” Nói rồi cô xoay người bước chân không nhanh không chậm thong thả rời đi.
Chí Khanh gật đầu đồng ý khi thấy Hạo Nhân đưa mắt nhìn sang anh ta.
Ngay bây giờ Hạo Nhân và Dương Nhẫn sẽ đến Damman, hai người họ đang có nhiệm vụ ở đó. Nhưng Huy Vũ, Chí Khanh và Thế Phong phải ở lại để bàn lại kế sách và giải quyết một vài vấn đề quan trọng. Chính vì vậy Hạo Nhân mới thuận đường đưa Thái Mi đến Damman, dù sao có cô ở đây chỉ e sẽ gây đại họa. Chí Khanh tán thành, Thái Mi không hợp với Huy Vũ và Thế Phong, để cô ta đi cùng Hạo Nhân và Dương Nhẫn cũng tốt.
“Bây giờ tớ mới thật sự tin rằng người cô ta ghét nhất chính là cậu.” Dương Nhẫn quay sang nhìn Huy Vũ tươi cười ngay sau khi Hạo Nhân bỏ đi theo Thái Mi.
Huy Vũ không lên tiếng, hắn trầm mặc trong sự lạnh lùng vốn có. Hắn là người biết khống chế cảm xúc, chỉ là một Hà Thái Mi nhỏ bé, hắn là vì người anh em Chí Khanh nên mới tha mạng sống cho cô ta.
Dương Nhẫn nhìn Chí Khanh lên tiếng hỏi: “Cậu muốn tớ giữ cô ta lại?” Vào đến thành phố, Thái Mi mặc sức lộng hành, chỉ e cô ta rời khỏi hai người bọn họ lúc nào không biết. Nhưng nếu Chí Khanh muốn anh ta giữ Thái Mi lại, anh ta sẵn sàng làm nhiệm vụ trông trẻ cho Chí Khanh.
Chí Khanh gật đầu: “Hai cậu đi trước bọn tớ sẽ đến sau.”
Đợi Dương Nhẫn bỏ đi, Thế Phong quay sang nhìn Chí Khanh cau có: “Cậu đừng nên quá nuông chiều cô ta.” Thái Mi dường như biết được tình cảm Chí Khanh giành cho cô ta rất thân tình thế nên cô ta mặc sức lộng hành và nũng nịu trước Chí Khanh mỗi khi cô ta gây ra chuyện. Nếu Chí Khanh còn nuông chiều, chỉ e sau này cô ta sẽ đè đầu cưỡi cổ bọn họ.
Chí Khanh nhoẽn môi cười: “Cậu yên tâm, Thái Mi là người biết chừng mực.”
“Cô ta không nằm trong kế hoạch của chúng ta.” Huy Vũ lạnh giọng lên tiếng cắt ngang cuộc nói chuyện giữa Chí Khanh và Thế Phong.
Chí Khanh nhìn Huy Vũ đang đứng đối diện: “Nhưng cũng không gây ảnh hưởng đến kế hoạch.”
Huy Vũ nhíu mày: “Cậu lo cho sự an toàn của cô ta?” Sắp tới đây Ả Rập Saudi khắp nơi sẽ có mưa bom lửa đạn, một khi Hà Thái Mi còn ở trong vương quốc này thì tính mạng của cô ta cũng khá nguy hiểm.
Chí Khanh mỉm cười, anh ta im lặng thay cho câu trả lời. Huy Vũ thấy vậy quay lưng bỏ đi vào trong nhưng không quên để lại câu nói: “Tớ tán thành với ý kiến của Thế Phong. Cậu đừng nên quá nuông chiều người như cô ta.”