• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ông không muốn biết tình hình Damman hiện tại như thế nào sao? Tôi nghĩ là người đàn ông kia biết rất rõ.” Dương Nhẫn nhìn vẻ mặt hận trách bản thân mình của ông già tóc bạc không khỏi lên tiếng nhắc nhở. Ba người bọn họ vào đây lâu như vậy, tình hình khắp thành phố hẳn là đã như sự an bài của bọn họ.

Tại sao lại nói đến Damman vào lúc này, ông già tóc bạc vội vàng nhìn về phía người mặc quân phục đang đứng bên cạnh ông mà hỏi: “Thành phố sao rồi?”

Không đợi người đàn ông mặc quân phục lên tiếng trả lời, Hạo Nhân lại phất tay ra hiệu. Thuộc hạ đứng phía sau liền nhấn vào nút chiếc điều khiển. Màng hình phía trước lại một lần nữa khởi động. Nhưng hình ảnh bên trong màng hình không phải là hội đồng OPEC mà là tin thời sự đang ph1t sóng trực tiếp.

Không những bến cảng King Abbul Aziz mà ngay cả sân bay quốc tế King Fahd, nhà thờ Hồi giáo, nhà ga Hoàng gia đều bị tấn công bởi nhiều nhóm dân tộc thiểu số. Những đòn tấn công và biểu tình ồ ạt khiến cảnh sát Ả Rập không kịp thời ứng phó trở nên mỗi lúc một lớn và nhanh chóng lan rộng. Người dân khắp nơi hoảng loạn bỏ chạy khắp nơi, tiếng la hét bị lấn áp bởi tiếng súng và tiếng bom nổ kịch liệt. Damman hoàn toàn rơi vào trạng thái hoảng loạn.

Ông già tóc bạc sắc mặt tối sầm nhìn về phía Dương Nhẫn hằng giọng nói: “Là các người?”

Dương nhẫn nhún vai, lên tiếng phản bát: “Ông nhìn thế nào lại nói đó là thuộc hạ của Long gia. Bọn họ chẳng phải đối với ông là rất quen mặt, đích thực bọn họ là những người dân sống trong vùng dân tộc thiểu số bị các người ghét bỏ. Bọn họ chỉ đòi công bằng, muốn thứ bọn họ cần muốn. Long gia chúng tôi không liên quan.”

“Nhưng chắc chắn các người đã nhún tay vào. Không thể nào cùng một lúc lại có lượng lớn người biểu tình và tấn công ở các địa điểm chính của Damman. Nếu không có các người xúi giục và chỉ dẫn bọn người đó không đủ thông minh và vũ khí tấn công.” Damman thường xảy ra loạn chiến bởi đám dân tộc thiếu số tấn công, nhưng những lần đó chỉ là những lần đánh bom nhỏ. Không như lần này vũ khí bom đạn không những nhiều mà lượng người tấn công không biết đông gấp mấy lần những lần trước.

“Dây dưa với ông vậy đã đủ.” Huy Vũ ngồi bên cạnh Thái Mi, nhìn ông già tóc bạc nay tiều tụy như người bệnh nặng, hắn cất lời lạnh lùng. Chí Khanh vừa liên lạc với hắn thông báo tình hình bên cậu ta tiến hành thuận lợi. Huy Vũ bỏ thời gian dây dưa nói nhiều với ông ta cũng chỉ đợi người của ông ta tấn công thuộc hạ của hắn đang ở bên ngoài và đợi đám dân tộc thiểu số tấn công đánh vào Damman, cùng với tin tức vừa rồi Chí Khanh thông báo. Còn ông ta bây giờ có hiểu vấn đề hay không nên giao trọn Ghawar cho Long gia bọn họ.

“Dù các người có bày mưu tính kế, nhưng thế giới không phải ngu ngốc không nhận ra đều do Long gia các người sắp đặt. Các người cho rằng thế giới sẽ không đoán được âm mưu đánh chiếm Ghawar, thống nhất ngành dầu mỏ của các người sao?” Ông già tóc bạc mất hết kiên nhẫn, ông nhìn về phía con người có trái tim lạnh như băng đang ngồi phía trước với ánh mắt hận thù xen lẫn khinh miệt.

Gương mặt Huy Vũ lạnh lùng trước sau không đổi nhưng khóe môi lại cong lên tia cười lãnh khốc: “Thế thì đã sao? Chúng tôi bày mưu tính kế thì đã sao? Trong mắt mọi người, Long gia chưa có bất kì hành động khác thường nào, vẫn là người Ả Rập các người gây sự trước.”

Ông già nhăn nhún mi tâm, đáy mắt híp chặt ánh ra tia hận thù dán chặt vào Huy Vũ.

“Tạo nhiều cơ hội cho các người chủ động tấn công, chúng tôi cũng chỉ tìm một lí do chính đáng để thống nhất Ghawar về tay Long gia.” Huy Vũ khẽ nhếch môi, lời nói không to nhưng ngữ giọng trầm thấp lạnh lùng.

Với năng lực của Long gia, chỉ cần bọn họ muốn sẽ không tốn nhiều công sức vẫn nắm trọn Ghawar vào tay dễ dàng. Nhưng nếu Long gia mặt dày tấn công đánh chiếm Ghawar, điều này sẽ khiến thế giới lên tiếng phản đối. Long gia không sợ người trên thế giới, nhưng vẫn là nên có một lí do chính đáng để bọn họ ra tay. Thế nên bọn họ mới bỏ vài năm thời gian công sức chậm rãi từng bước thực hiện một kế sách hoàn mỹ. Tuy lí do bị người Ả Rập tấn công khiến Long gia phẫn nộ mới ăn miếng trả miếng cướp trọn Ghawar sẽ không thể khiến mọi người không đàm tiếu. Vấn đề là không ai, không một quốc gia nào được quyền lên tiếng, vì vốn dĩ vấn đề Ghawar vào thời điểm này không còn là chuyện chung của OPEC mà đã là vấn đề của riêng Long gia và Ả Rập.

Nhắm chặt mắt nhưng vẫn không kèm chế được sự xúc động trong lòng, ông già tóc bạc đập mạnh bàn tay lên bàn, đứng lên ngón tay chỉ thẳng về phía mặt Huy Vũ, lớn giọng nhấn mạnh từng chữ: “Long Huy Vũ…”

“Đại Ác Ma!” Thái Mi đang ngủ say trên chiếc ghế sofa bất ngờ giật mình ngồi thẳng người, miệng vội hét lên cái tên mà cô ghét nhất, vô tình cắt ngang lời muốn nói của ông già tóc bạc.

Phản ứng kịch liệt cũng như hành động bất ngờ tỉnh giấc ngủ của Thái Mi khiến mọi người trong căn phòng đều đổ mắt nhìn về phía cô.

Long Huy Vũ sắc mặt tối sầm, thân thể trong nháy mắt trở nên căng cứng, khí lạnh từ người hắn lan tỏa hoàn toàn không phải dạng nộ khí thường thấy. Hà Thái Mi, cô ta dám gọi hắn là Đại Ác Ma.

Dương Nhẫn không hiểu Thái Mi đang nói gì, cô ta vì sao lại có thái độ sợ hãi kịch liệt như vậy, lẽ nào cô ta vừa mới gặp ác mộng. Nghĩ không thông, Dương nhẫn quay sang hỏi Hạo Nhân, lời nói không to chỉ đủ hai người bọn họ nghe thấy: “Hạo Nhân, cô ta gọi Đại Ác Ma là thế nào?”

Hạo Nhân cười cười bất lực: “Hà Thái Mi không sợ trời không sợ đất chỉ sợ duy nhất một người.” Hạo Nhân không nói tên người đó là ai, nhưng tin chắc Dương Nhẫn sẽ đoán ra ngay thôi.

Dương Nhẫn nhíu mày đưa mắt nhìn lại Thái Mi đang thất thần đưa mắt tìm kiếm, đôi mắt vẫn chưa tỉnh táo lại bày ra chút sợ hãi. Như đã có được đáp án, Dương Nhẫn gương mặt hiện rõ tia cười, Đại Ác Ma, Long Huy Vũ. Xem ra cái tên này rất hợp với cậu ấy. Gật đầu tán thành: “Tên hay!”

“Tớ cũng thấy vậy!” Hạo Nhân quay sang nhìn Dương Nhẫn, không phát ra tiếng cười nhưng thông qua ánh mắt là hợp tình hợp ý, vô cùng hiểu nhau.

Thái Mi ngồi ngây ngơ, định thần vài giây cô đưa tay sang nắn lấy một bên vai đang đau nhức do nằm nghiêng một bên. Vừa rồi không nhớ cô đã mơ thấy gì nhưng hình như là đã mơ thấy Đại Ác Ma thì phải. Đưa bàn tay vò lấy cái bụng trống không, đói bụng quá! Cuộc họp đã kết thúc chưa?

Thái Mi nhướng mắt nhìn về phía bàn họp. Đập vào mắt cô là một đội đặc nhiệm trang bị vũ khí đang vây lấy xung quanh, khống chế năm thuộc hạ Long gia đang đứng nhìn về phía cô. Hạo Nhân và Dương Nhẫn vẫn ngồi trên ghế chỉ là xoay người nhìn cô với ánh mắt bất lực. Năm người lãnh đạo mặt mày xám xịt tuy cũng nhìn cô nhưng dường như tâm trạng bọn họ đang hoảng loạn nơi đâu. Lại có thêm một người Ả Rập mặc quân phục máu me đầy người đang nằm trên nền nhà.

Thái Mi nhíu mày, bọn họ vì sao đều nhìn về phía cô? Khoan đã, Long Huy Vũ đâu? Ngay lúc này Thái Mi mới hoàn toàn tỉnh táo sau giấc ngủ, cô lập tức đưa mắt nhìn về vị trí ngồi của Huy Vũ. Chiếc ghế hoàn toàn trống không.

Bày ra ánh mắt tò mò Thái Mi chuyển tia nhìn sang Hạo Nhân và Dương Nhẫn. Chỉ thấy Dương Nhẫn nở nụ cười gian tà, còn Hạo Nhân tươi cười đắc ý. Thái Mi chẳng hiểu hai người đang cười cô điều gì, cô lại liếc mắt nhìn xung quanh tìm kiếm Huy Vũ nhưng chỉ thấy đám người Ả Rập đang vây lấy họ. Không biết trong khoảng thời gian cô ngủ đã xảy ra chuyện gì, tại sao vừa mới ngủ dậy đã xuất hiện thêm nhiều người thế này.

Cảm giác có khí lạnh từ bên cạnh đang dần lan tỏa về phía mình. Thái Mi thoáng chốc rùng mình, cô đanh mặt không dám đưa mắt nhìn sang. Đừng nói với cô, bên cạnh cô… là hắn nhé?

Tuy không dám đưa mắt nhìn nhưng vẫn là nên nhìn cho chắc. Thái Mi nuốt nước bọt, cô chậm rãi quay đầu nhìn về phía phát ra hàm băng lạnh lẽo. Đập vào mắt cô, Long Huy Vũ đang ngồi lạnh nhạt trên cùng một chiếc ghế với cô. Vẫn là một gương mặt vô cảm, vẫn là một ánh mắt lạnh lùng, một khí lạnh quen thuộc. Nhưng chính vì quen thuộc nên Thái Mi biết rõ, hắn là đang tức giận. Dáng điệu trầm tĩnh này của hắn báo hiệu sắp tới cô sẽ không được an lành, hắn đang muốn xử cô.

“Sao… sao anh lại ngồi đây?” Thái Mi đè nén sợ hãi cô cẩn thận lên tiếng hỏi. Hắn cướp giường ngủ của cô đã đành, bây giờ cả chiếc ghế này hắn cũng muốn cướp sao?

Long Huy Vũ ánh mắt hoàn toàn lạnh lẽo dán chặt vào Thái Mi, cất giọng đầy nộ khí lập lại cái tên Thái Mi vừa gọi: “Đại Ác Ma?”

Giọng nói lạnh lùng như tảng băng mùa đông từ người ngồi cạnh, tuy hắn không có biểu hiện khác thường nhưng khiến Thái Mi tím tái mặt mũi. Khóe môi cô bất giác giật giật, thôi rồi thôi rồi! Hắn chưa xử cô vì tội tự ý rời vị trí trốn đi ngủ làm mất mặt Long gia trước người Ả Rập. Vậy mà cô còn thêm dầu vào lửa, gọi luôn biệt danh mà cô đặt cho hắn. Nhìn Huy Vũ lúc này giống một cơn bão ngầm sắp ập đến, cơn thịnh nộ của hắn cô khó mà thoát được.

Nhìn thấy ba người Huy Vũ lúc này chỉ chú tâm đến Hà Thái Mi, ông già tóc bạc đưa mắt liếc nhìn, ra hiệu với người thuộc hạ của ông. Theo như người bị thương vừa vào báo tin thì khắp trong ngoài tòa nhà hầu như đều bị người của Long gia chiếm giữ. Nhưng bên trong, ba nhân vật chủ chốt của Long gia lại đang nằm trong tay ông. Ông dù không thể cứu giữ Ghawar nhưng tuyệt đối sẽ không tha mạng cho những người này.

Nhận được lệnh ra tay, đám người Ả Rập với khẩu súng trên tay đang hướng họng súng về phía người của Long gia lập tức nhấn còi.

Thái Mi trong lòng cầu trời khẩn phật, làm ơn giúp cô tránh khỏi nạn kiếp này. Cô vốn không biết phải mở miệng giải thích thế nào với con người sát khí ngập tràn bên cạnh. Vốn định mở miệng nhưng lại nghe thấy có tiếng súng, Thái Mi lập tức đưa mắt nhìn về phía trước.

Lý Hạo Nhân và Dương Nhẫn tuy nhìn về phía Thái Mi, thầm thán với thái độ sợ hãi của cô trước Huy Vũ. Nhưng không có nghĩa hai người họ quên mất tình hình xung quanh. Vừa thấy có động, hai người phản ứng nhanh nhất bay sang bên tránh đạn, bàn tay rất nhanh rút súng bắn về phía đám người Ả Rập. Năm người thuộc hạ đứng phía sau cũng không phải dạng vừa. Khẩu súng được rút ra bắn trả về đám người phía trước, dáng người nhanh nhẹn cùng lúc vây lấy xung quanh Hạo Nhân và Dương Nhẫn, bảo vệ an toàn tuyệt đối cho hai vị thiếu gia.

Cùng lúc với phản ứng của Hạo Nhân và Dương Nhẫn. Từ trên trần nhà, ngay bên trong những hóc tường trưng đèn trang trí, hàng loạt bóng dáng từ bên trong hiện ra. Tất cả đồng loạt được cố định bởi sợi dây lao nhanh xuống dưới, khẩu súng trên tay chuẩn xác bắn về phía đám người Ả Rập. Một số người phía ngoài vòng vây phản ứng nhanh lập tức cả người lẫn súng đều quay về phía sau bắn trả những kẻ tấn công bất ngờ.

Đám người Ả Rập phản ứng nhanh nhưng không thể nhanh hơn việc tấn công thình lình từ phía sau. Nhanh gọn một cách thành thạo, đám thuộc hạ Long gia vốn ẩn núp trên các hóc trần nhà đã lao xuống dưới như hắc ưng từ trên bầu trời cao vút lao xuống bắt trọn con mồi. Quân đội Ả Rập huấn luyện nghiêm khắc, người có năng lực đương nhiên sẽ có thừa. Trong khoảng thời gian ngắn hai bên bắn giết không thể nói kết thúc là kết thúc.

Bốn người Ả Rập từ lúc đầu bám theo Huy Vũ đi đến bộ bàn ghế sofa vẫn không dám lơ là khẩu súng trên tay hướng về phía Huy Vũ và hai thuộc hạ Lâm, Chris đang đứng hai bên. Nghe thấy có tiếng súng nhanh chóng liền đưa tay nhấn còi. Những họng súng vốn tưởng rằng đã có thể bắn về phía Huy Vũ vẫn ngồi im điềm tĩnh ngay đó.

Thái Mi chưa kịp nhảy dựng đã nhìn thấy người đang đứng bên cạnh cô mới đó đã lao nhanh như cơn gió bay về phía bốn người cầm súng. Chris cùng với con dao sắc bén trên tay, thân thủ nhanh nhẹn lướt nhanh lần lượt qua bốn người Ả Rập. Bốn người chỉ thấy có dáng người lướt qua, thứ âm thanh sắc bén xoẹt xoẹt liên tục kéo dài đến rét tai. Ngay khi chưa biết đang xảy ra chuyện gì đã thấy dáng người đó về lại vị trí cũ.

Chris lạnh lùng đứng tại vị trí ban đầu, trên tay cầm lấy con dao nhỏ sắc bén ánh ra tia sáng chói mắt xen lẫn là những dòng máu đỏ tươi chảy dài. Thái Mi đôi mắt tròn xoe sáng rực, thân thủ người này chớp nhoáng như ngọn gió. Cô vội đưa mắt nhìn về phía bốn người Ả Rập, bọn họ đến tận bây giờ vẫn đứng ngây ra ngạc nhiên. Cho đến khi cúi đầu nhìn xuống cơ thể chính mình thì thấy những dòng máu đỏ tươi đang túa ra từ cơ thể như ống nước bị nứt. Bọn họ mới nhận thức được thì đã quá muộn màng. Người bị cắt đứt cổ tay, người bị cắt đứt cổ họng, khẩu súng không thể cầm được liền rơi xuống nền cùng với bốn cơ thể đổ ụp theo cùng.

Ngay khi bốn người nằm dài trên chính vũng máu của họ. Thuận với mắt nhìn của Thái Mi là tình cảnh phía trước, người của Long gia đã hoàn toàn tiêu diệt hơn nửa số người Ả Rập, số còn lại đều bị bọn họ khống chế. Hạo Nhân cất súng vào người, Dương Nhẫn đưa tay chỉnh lại quần áo. Còn năm người lãnh đạo Thái Mi chẳng thấy tâm hơi đâu.

Thái Mi nhíu mày lên tiếng: “Bọn họ đâu rồi?” Cô quay sang nhìn Huy Vũ, cô vì quá tập trung vào thân thủ của Chris nên chẳng bận tâm đến mấy ông già kia.

Ngay khi căn phòng trở thành cuộc bắn giết giữa hai nhóm người, dù bốn người Ả Rập đưa súng bắn về phía Huy Vũ, thì hắn vẫn trước sau một gương mặt lạnh nhạt. Dáng người thẳng thóm ngồi trên chiếc ghế an nhàn xem cảnh bắn giết máu đổ như đang ngồi xem cine. Thuộc hạ của hắn bản lĩnh không ít, chỉ với nhiêu đây người hắn không cần phải động thủ vẫn có thể an toàn tuyệt đối. Nghe thấy Thái Mi hỏi, hắn đưa mắt nhìn về phía cô, một đôi mắt lạnh lẽo.

Thái Mi như quên hẳn việc vừa rồi đã làm Huy Vũ tức giận thế nào, thấy hắn nhìn cô, đôi mắt cô sáng ngời lên tiếng khen ngợi: “Huy Vũ, thuộc hạ của các anh quả thật bản lĩnh hơn người. Anh thử nói xem, Long gia của anh làm thế nào lại có nhiều người tài giỏi như vậy chứ?”

Trước kia cô từng nghĩ Long gia lớn mạnh là nhờ vào việc chế tạo vũ khí. Nhưng lần này cô đã được mở rộng tầm mắt. Ngoại trừ bảy con rồng của Long gia thân thủ bất phàm khiến cô mắt tròn mắt dẹt, mà ngay cả thuộc hạ theo cùng họ, thân thủ rõ ràng lợi hại hơn cả đại nhân trong tổ chức sát thủ. Vậy ra đây mới chính là lí do mà con người, ai nghe nhắc đến Long gia đều cảm thấy run rẫy.

Nghe thấy lời khen thật tình cùng với ánh mắt sáng ngời của Thái Mi. Khóe môi Huy Vũ vừa nhếch lên chưa kịp nói gì thì mi tâm của hắn nhíu lại. Bàn tay đưa tới túm lấy Thái Mi kéo trọn vào lòng hắn kịp lúc với viên đạn bay xọet qua cấm thẳng vào lưng ghế. Khẩu súng không biết hắn rút ra từ lúc nào, một phát súng nhả ra một viên đạn cấm vào đầu kẻ ra tay bắn lén.

Thái Mi ngồi trong lòng Huy Vũ vội đưa mắt nhìn xuống người vừa bị Huy Vũ bắn chết. Hóa ra là một trong số bốn người mới bị Chris dùng dao chém chết.

Người này vừa rồi bị cắt cổ tay, trong khi còn chút tỉnh táo ông liền nhặt lấy khẩu súng bên cạnh cố giết bằng được Huy Vũ. Nhưng vì mất máu quá nhiều, ông gần như cạn kiệt hơi mòn, khẩu súng hướng về phía Huy Vũ lại mù quáng bắn về phía Thái Mi.

Hai người Chris, Lâm tưởng rằng bốn người này đều đã chết nên không bận tâm đến. Nhưng Huy Vũ lại là người có tính cảnh giác vô cùng cao, ngay khi hắn phát hiện cũng là lúc kịp thời giúp Thái Mi tránh khỏi viên đạn. Thái Mi lạnh toát người ngẩng đầu nhìn Huy Vũ, may là có hắn, không thì cô đã ăn đạn rồi.

Chris và Lâm sắc mặt tái xanh bước tới lập tức cúi đầu chịu tội trước Huy Vũ: “Long thiếu gia, là chúng tôi sơ xót.” Nếu không phải hai người sơ xuất không đề phòng, đối phương tuyệt đối không có cơ hội gây nguy hiểm cho Hà tiểu thư. Đích thân Long thiếu gia đến đây bảo vệ, cũng đủ thấy cô ta quan trọng thế nào đối với Tô nhị thiếu. Đừng nói lúc này Long thiếu gia không trị tội thì Tô nhị thiếu một khi hay tin cũng tuyệt không bỏ qua cho hai người bọn ông.

Huy Vũ quét ngay ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía hai người Chris và Lâm, nhưng đó chỉ là tia nhìn cảnh cáo. Hắn lập tức cúi mặt nhìn xuống người phụ nữ trong lòng, cất giọng đầy nộ khí: “Cô vì sao lại không có sự đề phòng?”

Tuy chỉ là thoáng qua, nhưng vừa rồi Thái Mi có cảm giác đôi bàn tay đang ôm lấy cô bổng nhiên siết chặt lấy người cô. Khí lạnh cũng như cơn thịnh nộ từ Huy Vũ đang dần vây lấy cô khiến cơ thể nhỏ bé thoáng chốc rùng mình. Cô khôn khéo từ từ rút khỏi lòng bàn tay đang ôm lấy cô của Huy Vũ, nhìn hắn cười cười: “Chẳng phải là có các anh đó sao?”

Người của Long gia chưa đầy một phút đã xoay chuyển tình thế, hoàn toàn tri phối được đám người Ả Rập, cô cần gì phải đề phòng. Huống chi Long Huy Vũ làm việc luôn có kế hoạch chu toàn, đâu phải nói nguy hiểm nào cũng có thể đến được với bọn họ.

Huy Vũ nhìn Thái Mi rời khỏi cơ thể của hắn, chậm rãi từng chút dịch cơ thể xa dần với hắn mà về ngồi lại vị trí cũ. Hắn khẽ nhíu mày: “Dù là vậy cũng phải cảnh giác.”

Huy Vũ không thích kiểu dựa dẫm vào người khác của Thái Mi. Tuy lúc này có hắn cùng với người của hắn bên cạnh, thì cô cũng không được có chút lơ là chủ quan. Không ai bảo vệ mình tốt hơn chính bản thân mình.

“Tôi biết rồi!” Thái Mi nhìn Huy Vũ nhẹ gật đầu. Mặc kệ hắn muốn nói gì, miễn hắn quên đi chuyện vừa rồi cô gọi hắn là Đại Ác Ma là được. Hắn muốn chỉ giáo cô thế nào cũng đều ok.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK