Dưới sự điều khiển tàu chuyên nghiệp của đám Huy Vũ, thực hiện một loạt các hệ thống nhanh nhẹn con tàu mới hạn chế được tốc độ hút về phía hòn đảo. Nhưng con tàu ngầm vừa bỏ lại của Jushtin không còn người điều khiển liền thuận theo lực hút của nam châm.
Ngay khi con tàu ngầm nửa chìm nửa nổi bị hút nhanh về phía trước cách hòn đảo khoảng năm hải lí thì con tàu lập tức dừng trôi. Với vận tốc lao nhanh như gió lại bất ngờ thắng gấp khiến đuôi tàu bị hất mạnh dựng đứng hướng lên bầu trời mang theo cột sóng nước quăng tung tóe tứ phía. Cột sóng nước vẫn chưa về kịp với mặt biển thì con tàu đang cấm đầu xuống mặt biển giống như tên lửa bắn nhanh xuống đáy đại dương. Nhanh như tia chớp con tàu hoàn toàn biến mất không để lại chút dấu tích ngoại trừ mặt biển bị tác động mạnh đang cuồn cuộn dâng lên những đợt sóng to sóng nhỏ đỗ ào ra bốn xung quanh.
Tận mắt chứng kiến con tàu ngầm bị hút xuống đáy biển, Thái Mi bất giác toát mồ hôi lạnh. Tâm trạng mọi người liền bị đè nén xuống mức thấp nhất.
“Đầu tàu không chịu nổi lực hút, đang dần bị tách giản.”
“Còn cách vị trí tàu ngầm bị hút là mười lăm hải lí.”
Một loạt báo cáo truyền tới tai, ánh mắt Huy Vũ lộ rõ vẻ ngiêm túc hiếm thấy. Cảm thấy cơ thể nhỏ bé đang được hắn giữ chặt trong lòng không ngừng run rẫy, hắn cúi đầu nhìn xuống Thái Mi: “Sợ gì?”
Nghe thấy giọng nói trầm thấp toát ra sự bá đạo của Huy Vũ, Thái Mi ngẩng đầu thì bắt gặp ánh mắt ngông cuồng của hắn đang chăm chú nhìn cô. Một ánh mắt vô cùng lạnh lẽo giống như trời có sập ngay trước mắt vẫn không lây chuyển được ngạo khí của hắn.
“Tôi sợ con tàu này cũng sẽ có kết cục như con tàu ngầm.” Thái Mi mặt tái mét, cô cất giọng khe khẽ. Ở trong vòng tay của Huy Vũ, cơ nhiệt ấm áp của hắn giúp tâm trạng đang phập phồng sợ hãi của cô phần nào giảm bớt hoang mang. Nhưng đối diện với cửa ải tử thần trước mắt, nói cô không sợ thì đó chính là lời nói dối.
Siết chặt vòng tay đang ôm lấy Thái Mi hơn, Huy Vũ cất giọng lạnh lùng: “Chỉ cần luôn bên cạnh tôi.”
Thái Mi nhướng mày kinh ngạc, cô chưa từng thấy Huy Vũ nghiêm túc như lần này, nhưng cô tin hắn. Một cái gật đầu, một cái nhìn tin tưởng tuyệt đối. Đúng vậy, chỉ cần luôn bên cạnh hắn, hắn chết, cô chết, hắn sống, cô sống, cùng sinh cùng tử. Tuy Thái Mi không mấy thiện cảm với Huy Vũ, nhưng ít ra khi xuống âm tàu địa phủ, cô còn có một người luôn bên cạnh.
“Huy Vũ, chúng ta không thể ở lại tàu.” Giọng nói của Hạo Nhân lạnh lùng chưa từng thấy, hai tay anh ta thao tác không ngừng trên cần điều khiển.
Huy Vũ lạnh lùng ra lệnh: “Thả thuyền bơm hơi, bỏ tàu, mọi người chèo tới bờ đảo.” Dứt lời liền ôm lấy Thái Mi đi ra ngoài.
Hạo Nhân phất tay sau đó đi theo Huy Vũ, đám thuộc hạ lập tức vâng vâng dạ dạ rời khỏi phòng thuyền trưởng chuẩn bị thuyền bơm hơi theo lời Huy Vũ.
Đứng trên boong tàu nhìn dòng nước chảy ngược hai bên thân tàu vô cùng mãnh liệt, con tàu mỗi lúc một lao nhanh về phía trước, đáy mắt Huy Vũ ánh lên tia lạnh lùng đáng sợ.
Thái Mi nhìn hòn đảo to đùng trước mắt mà cảm thấy hoa mắt vô cùng. Một hòn đảo to lớn thế này lại không có trong bản đồ hàng hải, nói ra thật khó tin. Nhưng lúc này Thái Mi lại không cảm thấy sợ hãi như vừa rồi, đã có thuyền bơm hơi chèo vào bờ, con tàu dù có chìm cũng không ảnh hưởng đến cô. Lên tàu rồi tìm cách liên lạc hay ngồi đợi thuộc hạ Long gia tìm đến, dạo một vòng quanh đảo cũng không phải là một ý tưởng tồi.
“Là cái gì thế kia?” Một thuộc hạ đưa tay chỉ thẳng về phía dưới mặt biển.
Dưới mặt biển, hai chiếc vây cá to lớn đang trồi lên trên mặt biển bơi song song ngay bên hong tàu chiến. Mờ nhạt dưới mặt biển là hai thân hình to dài khổng lồ đang lườn mình thi tốc độ với con tàu.
Mặt Thái Mi trắng bệch tưởng chừng không còn hột máu, cô cất giọng đầy kinh ngạc: “Là cá mập.”
Hạo Nhân đang chú tâm nhìn về phía hòn đảo trước mắt, nghe Thái Mi nói đáy mắt anh ta ánh lên tia kinh ngạc vội đưa mắt nhìn về phía hai con cá mập lớn đang bơi bên cạnh. Sắc mặt Hạo Nhân hơi biến đổi: “Là cá mập trắng.”
Cá mập trắng có tính rất tò mò, mỗi khi gặp vật thể lạ chúng sẽ bơi lại kiểm tra. Có khả năng chúng nhìn thấy con tàu nên hiếu kì mới bám theo xem là gì. Nhưng đây lại là loài cá hiếu chiến và ăn thịt, đứng đầu trong các loài cá mập tấn công con người. Rất có thể chúng đã quen thuộc với những chiếc tàu bất hạnh bị nam châm hút xuống đáy biển, và thịt người đã trở thành món ăn thèm khát của chúng. Chính vì vậy chúng mới bám theo,đợi con tàu chìm xuống đáy biển, chúng sẽ bắt đầu thực hiện cuộc săn mồi lí tưởng.
Huy Vũ nhíu mày, lên tiếng lạnh lùng: “Quan sát xung quanh xem còn con nào nữa không?”
Tiếng vâng đáp trả, một vài thuộc hạ chia nhau chạy xung quanh thành tàu quan sát khắp bốn xung quanh mặt biển.
“Phía đuôi tàu không có.”
“Bên phải con tàu cũng không có.”
“Thiếu gia, không còn con cá mập nào khác ngoại trừ hai con cá mập kia.”
Từng người từng lời báo cáo lọt vào tai khiến tinh thần đang nhảy dựng của Thái Mi dần thả lỏng: “May quá, chỉ có hai con.”
Thuyền bơm hơi là loại thuyền được làm bằng chất liệu cao su. Cao su không chịu ảnh hưởng lực hút bởi nam châm, nên việc chèo thuyền vào bờ đảo là điều hết sức dễ dàng. Thái Mi tinh thần vừa thả lỏng lại thấy sự xuất hiện của cá mập trắng khiến tâm can cô lại rối bời. Cô còn tưởng kéo đến sẽ là một bày đàn, nếu chỉ hai con, Huy Vũ tùy tiện ném xuống một quả bom hạn vừa vẫn thừa năng lực kết liễu chúng.
Ha ha ha… Một tràng cười ha hả vang lên, tiếng cười hách dịch xen lẫn khinh miệt khiến Thái Mi và đám Huy Vũ phải đưa mắt nhìn tới.
Thái Mi nhìn Lục Thông dáng người thiếu sức sống, tuy là đang ngồi nhưng chẳng khác nào đang nằm trên sàn tàu. Cô không hiểu vào thời điểm này ông ta sao còn có thể cười được: “Ông cười gì?”
Lục Thông miệng cười nhưng cơ mặt nhăn nhún vì toàn thân đau khắp, chậm rãi nói: “Tôi nói cho các người biết, tôi chẳng hiểu gì về đá phiến dầu cả. Chu Khắc Kiệt đã tốn nhiều công sức và thời gian dàn dựng loan tin tôi là một chuyên gia về dầu đá phiến cũng chỉ muốn gạt các người đến đây chết dưới hàm cá mập. Các người tưởng bên dưới mặt biển kia chỉ có hai con cá mập thôi sao?”
“Hòn đảo trước mắt đúng thật là hòn đảo tử thần, những con tàu đi ngang qua lập tức bị hút tới và chìm, còn con người liền trở thành thức ăn cho cá mập." Nói đến đây Lục Thông dừng nói, ông chuyển tia nhìn tán thưởng lẫn mỉa mai về phía Huy Vũ rồi nói tiếp: “Cậu thông minh đoán được bên dưới có nam châm nên mới dùng thuyền bơm hơi nhưng các người dù lợi hại đến đâu vẫn không thể thoát khỏi hàng chục con cá mập trắng khổng lồ.”
“Cái gì, hàng chục con?” Toàn thân Thái Mi ướt đẫm mồ hôi, đôi chân cô mềm nhũn không còn sức đứng vững, bàn tay run rẩy nắm chặt lấy cánh tay Huy Vũ.
“Bình tĩnh!” Một giọng nói bá đạo vang lên, cánh tay chắc khỏe đang đặt trên thắt lưng Thái Mi liền kéo cô sát hơn vào lồng ngực trước mặt. Thái Mi ngẩng đầu nhìn Huy Vũ. Thần sắc của hắn không hề thay đổi, không có sự xuất hiện của tia hoang mang hay sợ hãi. Đáy mắt hắn ánh lên tia giá lạnh và hủy diệt lại khiến tâm trạng đang rối loạn của cô dần ổn định hơn.
Chris đứng gần liền vung chân đạp mạnh vào đầu Lục Thông: “Mẹ kiếp, ông không muốn sống nữa có phải không?”
Một bên mặt Lục Thông bị bàn chân của Chris đè áp sát lên sàn tàu, sắc mặt nhợt nhạt vẫn cố nhếch mép cười: “Rơi vào tay Chu gia, trở thành tầm ngắm của hai gia tộc các người tôi còn con đường sống sót sao? Nhưng Chu Khắc Kiệt đã hứa chỉ cần tôi dụ được các người đến đây, gia đình tôi sẽ được sống yên bình hưởng phúc tới già. Ngay khi vừa rơi vào tay các người, tôi biết rằng mạng mình sống không được bao lâu, tôi còn có thể sợ chết sao?”
“Vậy sao?” Một giọng nói trầm thấp vang ra, Huy Vũ tiếp tục lên tiếng với sát khí giết người đang không ngừng lan tỏa: “Tốt lắm, nếu không sợ chết tôi xem thử ông sẽ đối diện với cái chết như thế nào.” Dứt lời liền liếc mắt nhìn về phía Chris.
Chris là thuộc hạ tâm phúc của Huy Vũ, chỉ cần một lời nói, một tia nhìn từ Huy Vũ, Chris đều hiểu được. Anh ta cúi đầu nhận lệnh sau đó đưa tay túm lấy cổ áo Lục Thông lôi xềnh xệch về phía thành tàu. Trong lúc Lục Thông vẫn đang bật cười trong cơn thỏa mãn và tuyệt vọng thì Chris nâng người Lục Thông lên cao dứt khoác ném xuống biển như ném một bao rác.
Thân thể Lục Thông vừa rơi xuống biển, hai con cá mập trắng đang bơi nhìn thấy con mồi lập tức lao nhanh tới. Đang trong lúc Lục Thông ra sức vùng vẫy trên mặt nước, Thái Mi mới nhìn thấy hai con cá mập có kích thước dài đến hơn bốn mét. Hai hàm cá mập mở ra khổng lồ cùng với những chiếc răng sắc nhọn nhanh chóng táp lấy người Lục Thông. Vệt máu đỏ thẩm bắn ra lan rộng trên mặt biển, hai con cá mập đói khát tranh giành xé nát Lục Thông thành nhiều mảnh sau đó nuốt trọn xuống bụng.
Chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng bên dưới, Thái Mi mặt biến sắc, cô không dám tiếp tục nhìn vội quay đầu úp mặt vào ngực Huy Vũ. Tuy Thái Mi là sát thủ, cô từng giết nhiều người nhưng không có nghĩa cảnh tượng gớm ghiếc kia cô có đủ dũng khí để nhìn. Bàn tay đang ôm lấy vòng eo của Thái Mi phản xạ đưa lên ôm lấy đầu cô, Huy Vũ vẫn dán mắt nhìn cảnh sâu xé giành thức ăn của hai con cá mập, ánh mắt hắn hoàn toàn lạnh lẽo và bá đạo. Nếu đã có gan lừa gạt hắn, đã có gan chết hắn không ngại tiễn đưa kẻ đó đi đến cái chết thê thảm nhất.
Tận mắt nhìn thấy tòan bộ cơ thể Lục Thông rơi vào hàm cá mập, như đó chính là điều hiển nhiên phải thế, Hạo Nhân ánh mắt vô cảm không chút thương xót liền phất tay: “Giết!”
Bùm… Khẩu đại pháo đang vác trên vai một thuộc hạ như chỉ trong đợi điều này, một chữ “giết” vang ra là một quả pháo bay thẳng về phía hai con cá mập trắng. Một tiếng nổ lớn, một cột sóng lớn quăng lên cao, xen kẽ màu trong suốt của nước là những đường máu đỏ hòa trộn cùng với những mảnh thịt cá mập bay lên tứ phía.
Nghe thấy tiếng nổ, Thái Mi quay đầu định nhìn xem là chuyện gì thì bàn tay của Huy Vũ đang ôm lấy đầu cô liền ép mặt cô chặt vào bên ngực của hắn. Thấy Thái Mi hơi giãy giụa, Huy Vũ lên tiếng: “Đừng nhìn!”
Huy Vũ nhìn xuống dưới mặt biển máu tanh trãi đầy, những mảnh thịt vụn của hai con cá mập đang bồng bềnh trôi nổi khắp nơi. Nếu vừa rồi Thái Mi không dám nhìn cảnh Lục Thông bị xé xác thì bây giờ càng không dám nhìn cảnh tượng bên dưới.
“Còn mười hải lí sẽ đến vị trí trung tâm lực hút.” Chris lên tiếng thông báo.
Vừa rồi Huy Vũ vốn đợi con tàu lại gần hòn đảo hơn sẽ bỏ tàu xuống thuyền bơm hơi. Nhưng không ngờ chiếc tàu ngầm bị kéo đi trước lại bị hút xuống đáy biển khi chỉ cách hòn đảo năm hải lí. Tàu ngầm vừa chìm đã tác động mặt biển dao động dữ dội đến mức nào bọn họ đều đã thấy. Chiếc tàu chiến này to lớn hơn nhiều, không cần suy nghĩ vẫn hình dung được một khi con tàu bị chìm, tần sóng nước cuộn trào với sức mạnh lan rộng có thể nhấn chìm những vật gần đó.Huy Vũ nheo mắt, nếu hắn không tính toán kĩ một khi bỏ tàu xuống thuyền bơm hơi, không cần lũ cá mập kéo tới tấn công thì mạng sống của bọn họ cũng sẽ bị đại dương nuốt chửng.
“Xuống thuyền!” Huy Vũ không rời mắt khỏi vị trí con tàu ngầm vừa bị chìm, giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên mang theo một sự bình tĩnh và uy nghiêm tuyệt đối.
Những chiếc thuyền bơm hơi được buột chặt dây rồi mới thả xuống mặt biển, đầu dây còn lại được cột chặt vào thành tàu. Được cố định bởi sợi dây, thuyền bơm hơi sẽ luôn bám sát bên hong thành tàu như vậy sẽ không bị đánh dạt ra xa và không bị con tàu bỏ lại đằng sau. Thuận tiện cho người trên tàu bước xuống dễ dàng hơn.
Để lại mệnh lệnh, Huy Vũ liền ôm lấy Thái Mi nhảy xuống thuyền bơm hơi bên dưới đã có Lâm và Jushtin ngồi trước. Sau đó Hạo Nhân và Chris cũng nhanh chóng nhảy xuống ngồi ngay phía sau Huy Vũ và Thái Mi. Thấy mọi người đã ngồi ổn định, Lâm và Jushtin dùng dao cắt đứt những sợi dây đang buột con thuyền. Không còn được giữ chặt bởi dây thừng, thuyền bơm hơi liền bị sóng tàu đánh dạt trôi ra xa.
“Ôm chặt vào!” Huy Vũ một tay ôm chặt lấy Thái Mi vào lòng, một tay nắm lấy những sợi dây bám xung quanh thuyền để cố định thân thể không bị quăng khỏi con thuyền.
Vừa có cảm giác như muốn bay quăng ra khỏi chiếc thuyền thì cơ thể lại được khóa chặt bởi cái ôm của Huy Vũ. Giọng nói lạnh lùng và nghiêm túc của Huy Vũ vừa vang ra, Thái Mi liền gục đầu trên vai hắn, hai tay cô ôm chặt lấy thắt lưng hắn.
Hai bên hong tàu chiến, thuộc hạ Long gia thao tác nhanh nhẹn dứt khoác nhảy xuống những chiếc thuyền bơm hơi khác. Mỗi một thuyền bơm hơi ngồi được sáu đến bảy người. Những sợi dây thừng vừa được cắt thì liên tục những chiếc thuyền bị đánh trôi về sau xa con tàu chiến. Một vài chiếc thuyền phao va chạm vào nhau nhưng với kĩ thuật chuyên nghiệp và bình tĩnh xử lí tình huống nguy cấp, đám thuộc hạ Long gia tuy có chút khó khăn nhưng thuần phục lách thuyền tránh né.
Sau khi khống chế được con thuyền ổn định, gần ba mươi chiếc thuyền bơm hơi tấp tốc chèo nhanh về phía thuyền của Huy Vũ.
“Thiếu gia, mọi người đều đã xuống tàu hết, tất cả đều tập trung tại đây.” Lâm quay sang báo cáo với Huy Vũ đang ngồi phía sau lưng.
Huy Vũ không mở miệng, hắn đưa mắt nhìn về phía con tàu của hắn đã bỏ xa thuyền bơm hơi của bọn họ đang lao rất nhanh về phía trước.
Hạo Nhân ngồi sau lưng Huy Vũ và Thái Mi, thấy Thái Mi vẫn còn ôm chặt lấy Huy Vũ không chịu buông, Hạo Nhân đưa tay thúc lên vai cô: “Cô không quay lại nhìn, e là cả đời này cô sẽ hối tiếc.”
Vừa rồi chiếc thuyền bị quăng ra xa và không ngừng lắc lư chao đảo, Thái Mi cảm thấy đầu cô xoay vòng, có hiện tượng chóng mặt khi đưa mắt nhìn mặt biển. Thế nên cô luôn dùi mặt vào hỏm cổ của Huy Vũ nhằm đánh tan cơn buồn nôn đang gây khó chịu ở cổ cô mà quên mất tình hình hiện tại. Nghe thấy lời nhắc nhở của Hạo Nhân, Thái Mi mới ngẩng đầu quay mặt nhìn về phía chiếc tàu ở phía xa xa đang lao rất nhanh với tốc độ khó có thể tưởng tượng.
Chiếc tàu chiến lao nhanh tới đúng vị trí chiếc tàu ngầm vừa mới bị chìm thì cảnh cũ tái diễn. Do tốc độ tàu chạy nhanh lại thắng đột xuất nên đuôi tàu bị đánh bật lên hướng về phía bầu trời. Đầu tàu cấm xuống, đuôi tàu nâng cao khoảng sáu mươi độ thì dừng lại chưa tới mười giây thì nặng nề ngã xuống lại mặt biển. Con tàu nặng hàng trăm tấn vừa đập mạnh xuống mặt biển thì hàng chục cột sóng nước khổng lồ bắn tung tóe lên cao.
“Con tàu đâu rồi?” Ngồi đằng xa nhìn những cột sóng nước bao phủ xung quanh che khuất con tàu đang nằm trung tâm. Thái Mi như quên mất cơn chóng mặt, cô tò mò muốn nhìn thấy con tàu thế nào rồi nên ngồi cứ chòm lên chòm xuống không yên.
Cảm thấy cơ thể Thái Mi đang ngồi trong lòng hắn không ngừng nhốn nháo, bàn tay đang ôm lấy vòng eo của cô siết chặt vào, lông mày Huy Vũ khẽ nhíu lại: “Ngồi yên!”
Cơ thể Thái Mi lập tức ngừng cử động, hai tay cô ôm lấy bàn tay to lớn đang nằm bên bụng của cô. Thái Mi co đầu rút cổ không dám quay đầu lại nhìn Huy Vũ mà chỉ đáp trả lời đe dọa của hắn bằng cách ngoan ngoãn ngồi yên.
Thấy Thái Mi chịu nghe lời, Huy Vũ kéo cô dịch sát vào lồng ngực rắn chắc như sắt thép của hắn rồi đưa mắt nhìn về phía trước.