Cả ba người hiên ngang bước vào trong sào huyệt kẻ thù lại có thể dửng dưng như xem tất cả những thuộc hạ trang bị súng ống đầy mình của Chu gia chỉ là những con chó kiểng trưng bày đẹp mắt. Tất nhiên theo sau ba người Huy Vũ chính là sáu thuộc hạ tâm phúc của họ. Còn về năng lực của sáu người này như thế nào thì không cần phải khoe mẽ, chỉ cần phong thái hành sử nghiêm chỉnh dứt khoác, thủ đoạn cao siêu, không ra tay thì thôi, một khi ra tay chỉ là một cái thoáng qua thì trước mắt chính là máu tươi của đối phương.
Chu Khắc Kiệt ung dung ngồi nhìn ba đại nhân vật của Long gia cùng lúc xuất hiện, không tránh khỏi bày ra ánh mắt trầm trồ tán thưởng. Nhưng điểm chú ý vẫn là tất cả trao cho người nồng cốt nhất của Long gia. Anh đưa mắt quan sát nét mặt Long Huy Vũ vẫn cuồng ngạo lạnh lùng như ngày nào, khí chất bá đạo đè ép người nhìn trong cơn sợ hãi kia hoàn toàn đã trọn vẹn là một Long Huy Vũ khỏe mạnh. Không giống như lần mới gặp đây chính là trên hòn đảo hắn trúng độc nằm bất tĩnh mê man. Càng không giống với những tin cơ mật mà thuộc hạ của anh báo cáo là Long Huy Vũ đã trở thành người thực vật. Chu Khắc Kiệt cảm thấy bản thân mình càng sống càng thụt lùi, ngu ngốc tự thân rơi vào bẫy của đối phương mới dẫn đến cớ sự như bây giờ.
Hai mắt Khắc Kiệt không dời khỏi gương mặt lãnh cảm của Huy Vũ, đối diện với kẻ thù, khóe miệng anh để lộ nụ cười hiếm hoi: “Không biết là ngọn gió từ phương nào mới có thể thổi bay ba đại nhân vật của Long gia đến tận đây.” Nói rồi lại nhếch mép, ý cười châm biếm: “Khách quý đến thăm, hoan ngênh, hoan ngênh!”
Không có tiếng đáp trả cho những lời ý giả dối của Khắc Kiệt, Huy Vũ vẫn một mặt vô cảm, không có tia tức giận cũng không ôn hòa, nhưng vẫn toát lên vẻ lạnh lẽo thường ngày. Dừng lại trước Khắc Kiệt, Huy Vũ không hề đưa mắt dò xét, vì khi vừa mới đặt chân vào cửa, hắn đã hoàn toàn xác định là không có Thái Mi ở đây.
“Mời ngồi!” Khắc Kiệt dơ tay.
Ba người Huy Vũ không do dự đề phòng hay cảnh giác mà trực tiếp nhấc chân ngồi vào sofa đối diện. Sáu thuộc hạ tâm phúc đứng phía sau, trực tiếp mặt đối mặt với bốn tâm phúc khác của Khắc Kiệt. Yên bình, tĩnh lặng nhưng lại chính là phong ba bão táp, sóng ngầm dữ dội. Mưa bom lửa đạn đều có thể bày ra chỉ vì một hành động hoặc một lời nói không thuận.
Vẻ mặt Khắc Kiệt không hề thay đổi, nét cười tùy ý vẫn bày ra trên gương mặt phóng khoáng, nhìn người trước mắt tùy hứng phun ra một câu: “Hiếm có dịp tìm đến, không phải là không có quà đáp chứ?”
“Vào thẳng vấn đề, tôi đến đón Thái Mi!” Đối diện với gương mặt cười cười của Khắc Kiệt, Huy Vũ cất giọng trầm trầm, tuyệt đứt con đường đôi co vòng vèo của đối phương.
Đáy mắt Chí Khanh lúc này chuyển sắc, lạnh lùng nhìn Khắc Kiệt: “Anh cũng thừa biết chúng tôi không đến tay không.”
Trái với sự dứt khoác của Huy Vũ, Chí Khanh buông ra lời cảnh cáo. Bọn họ nhẫn nhịn để Thái Mi lại đây gần cả tháng trời tất nhiên sẽ không để lãng phí thời gian. Càng không ngông cuồng đặt chân vào địa bàn của kẻ thù mà không có có sự chuẩn bị.
Nghe những lời ngông cuồng ngạo mạn của Chí Khanh, Khắc Kiệt lúc này mới dời mắt nhìn sang, đuôi mắt vẫn cười cười: “Phần lễ đáp trả của các cậu không khiến cho tôi phải thất vọng.”
Vụ dầu khí đá trên đảo ở Thái Bình Dương mà Chu gia bọn họ sắp xếp muốn dồn ép đám người Huy Vũ vào đường cùng lại hoàn toàn thất bại. Ngược lại còn vô tình dâng hai tay ban tặng cho Tô Chí Khanh và Phạm Long một hòn đảo ngập tràn dầu khí. Đổi lại món quà hồi đáp ân nặng nghĩa sâu chính là Long gia ban cho Chu gia một vố nặng nề. Thiên Sứ mà Chu gia vừa mới tung ra chưa kịp xuất đi phân tán trên thị trường đã bị thiêu trụi, hầu như tất cả từ luân chuyển cho tới kho lưu trữ đều bị đốt cháy sạch sẽ. Kiệt tác này tất nhiên Khắc Kiệt đoán ra ngay là Huy Vũ chủ mưu. Cũng chỉ có hắn mới có thể bày ra kế sách vẹn toàn, tính toán kĩ lưỡng âm thầm lặng lẽ lẫn công khai phá hủy tất cả công sức về Thiên Sứ của cha con anh. Danh dự này, uy tín này của Chu gia xem như cũng cháy thành tro tàn theo Thiên Sứ kia.
Lẽ ra những sự vụ này diễn ra trong những ngày vừa qua đều giao trách nhiệm cho Khắc Kiệt xử lí, nhưng anh bận rồi, đành để đóng phiền phức này giao lại cho ba anh. Còn có việc gì bận hơn cả công sức, tiền của cũng như danh dự của Chu gia mà Khắc Kiệt có thể không để tâm mà ném sang bên chứ? Khắc Kiệt ngao ngán liếc nhìn lọ thuốc đang đặt trên mặt bàn, cũng chính là tạo ra một thứ thừa thải.
Ba anh không có mặt ở bản doanh, mà anh cũng bận bịu bên ngoài, thời gian chỉ vài ngày ngắn ngũi nhưng lại là khoảng trống thời gian lí tưởng cho đám người Huy Vũ dàn dựng kế hoạch. Lần này xem như anh đã thua Huy Vũ một nửa chặng đường. Hẵn là thuộc hạ Long gia đều đã rãi rác khắp nơi trong bản doanh, mai phục đủ phương tám hướng, hệ thống giám sát tòa nhà khỏi phải nói cũng rõ đã nằm trong tay bọn họ.
Nhưng Chu Khắc Kiệt không thể không nễ phục Long Huy Vũ và những người anh em của hắn. Ngay cả bản doanh chính của Chu gia vẫn có thể khống chế mà xông vào, bọn họ đúng thật không gì là không làm được.
Dương Nhẫn từ lúc bước chân vào cho đến lúc đặt mông ngồi xuống vẫn chưa mở miệng nói một lời nào. Chỉ theo một phản ứng hết sức tự nhiên chăm chăm nhìn Khắc Kiệt, tuy chỉ là một cái liếc mắt của Khắc Kiệt, Dương Nhẫn liền chuyển tầm nhìn sang lọ thuốc trên bàn. Vừa rồi khi mới ngồi xuống, anh đã vô tình ngửi thấy có một mùi máu lạ quanh quẫn đâu đây. Là một bác sĩ đặc biệt giỏi như anh tất nhiên rất nhạy về những vấn đề này. Anh không cảm thấy lọ thuốc đặt trên bàn có gì là lạ nên không chú tâm tới. Chỉ thấy tia nhìn bỡn cợt thoáng qua của Khắc Kiệt liền tỏ ra hiếu kì về lọ thuốc.
Chí Khanh cất giọng đanh thép: “Long gia chưa từng để đối phương thiệt thòi.”
“Còn không phải thiệt thòi sao? Vốn liếng lẫn danh dự lần này bị các cậu thiêu đốt thành tro. Thử nói xem, Chu Khắc Kiệt tôi sau này còn mặt mũi gì đi đối diện với người khác nữa.” Chu Khắc Kiệt nhếch mày, lời nói vang ra giữa không trung tĩnh lặng, rất tao nhã, rất ôn hòa. Không hề giống với một kẻ bại trận sắp phải thua thiệt trước kẻ thù, nhàn nhã cỡn bợt lại không hề mất đi khí chất uy ngiêm của một lão đại tương lai.
Ngược lại với khí thế hòa nhã của người có gương mặt giống hệt với mình, Huy Vũ vẫn là khí lạnh toàn thân, ngông cuồng lên tiếng: “Anh tự giao trả Thái Mi hay muốn tôi đích thân đi đón?”
Khắc Kiệt hơi khép hờ mi mắt, ánh mắt lại chẳng có gì gợn sống, anh dường như đã quen rồi bản tính bá đạo ngông cuồng của Huy Vũ. Nhưng dù Khắc Kiệt có vẻ bề ngoài ôn hòa hơn Huy Vũ, nhưng khí thế đế vương vẫn là không hề thua kém. Biểu hiện của anh vẫn tao nhã, nhưng ánh mắt đày thách thức: “Có bản lĩnh đến được đây thì có bản lĩnh đón được người.”
Mặc dù tình hình Khắc Kiệt đang bị trong ngoài bao vây, nhưng với thế lực cùng với năng lực của người Chu gia càng không dễ dàng bị bắt nạt. Chu Khắc Kiệt muốn phản đòn không phải chuyện khó, bắt quá lưỡng bại cầu thương. Chu Khắc Kiệt anh chết, đám người Huy Vũ e cũng khó toàn mạng đầy đủ trở ra.
Khóe môi Huy Vũ hiếm hoi cong lên tia cười lạnh lẽo, toát lên sự bá đạo độc đoán lẫn sát khí như diêm la địa phủ. Chập chờn khí thế hủy diệt lan tỏa cả một không gian rộng lớn, đè ép sự cương nghị vững trãi của tất cả thuộc hạ Chu gia đang có mặt bên trong gian sảnh. Thi thoảng đâu đó mùi thuốc súng nồng nặc, sự cảnh giác dè chừng cũng như thị giác, thính giác lẫn vũ khí trong người của cả hai gia tộc đều đã tăng cao đến phần giới hạn.
Bầu không khí đang trong cao trào như tên đã lên dây cung không thể không bắn thì một thuộc hạ của Chu Khắc Kiệt bước nhanh tới với dáng vẻ vội vàng hấp tấp lẫn hoang mang hốt hoảng. Anh chẳng hề bận tâm đến khí thế sẵn sàng nổ súng kia, dứt khoác chạy đến bên cạnh thầm thì bên tai Khắc Kiệt.
Huy Vũ thấy người thuộc hạ kia dáng vẻ bất an, sau đó là Khắc Kiệt nhíu chặt hai hàng lông mày lại nhanh chóng giản ra hướng tia nhìn tán thưởng lẫn sát khí chết chóc về phía hắn. Huy Vũ mặt không biến sắc, chỉ thấy tình huống này mang đến cho hắn một tin tức cực kì tồi tệ.
Hai mắt Khắc Kiệt không dời khỏi tầm nhìn lạnh lùng của Huy Vũ, không có sự phẫn nộ, không có kích động, chỉ có tia lạnh lẽo hiếm hoi, cùng với bá khí bức người chậm rãi nhả ra từng chữ: “Long Huy Vũ, cậu hay lắm, vừa động thủ đã gọn gàng dứt khoác.”
Dương Nhẫn nghe vậy không dấu nổi sự hiếu kì. Huy Vũ cũng thấy có điều khác thường, cảm giác bất an của hắn không hề nhàm chán mà sinh ra. Gương mặt hắn lập tức tối sầm, đôi mắt lộ vẻ băng giá và chết chóc, cất giọng lạnh lẽo: “Nói thừa, người đâu?”
“Thái Mi đâu?” Chí Khanh nhạy bén sớm đã nhăn mặt nhíu mày, sự lo lắng bất an lập tức dội vào lồng ngực. Thái Mi vốn trong tay Khắc Kiệt, bây giờ hắn lại hỏi ngược bọn họ điều này. Đây chỉ có thể nói ra một điều, Thái Mi đã xảy ra chuyện.
Thấy biểu hiện này của ba người Huy Vũ, Khắc Kiệt không tránh khỏi phải sững người trong vài giây. Anh không lên tiếng nói thêm bất kì điều gì, xoay người bỏ đi tức khắc. Huy Vũ và Chí Khanh đưa mắt nhìn nhau, sát khí càng nồng đậm liền sãi chân đi theo Khắc Kiệt. Chu Minh cùng một người khác theo sau Khắc Kiệt, hai tâm phúc còn lại lập tức dơ tay ngăn cản Huy Vũ và Chí Khanh. Hai tâm phúc này của Khắc Kiệt thân thủ phải nói là rất giỏi, ai nấy đều có thể một người đối phó đến mười người. Nhưng đối diện với hai người lại là một Long Huy Vũ và một Tô Chí Khanh hổ báo lấn trời. Chỉ vừa tung chiêu hai người đã trở thành bại tướng bị ném quăng ra xa, một người vừa mới nhút nhít tính thế phản đòn thì một cơn đau điếng ập đến bên chân phải khiến anh ta ngã dài trên nền nhà. Nhận ra vấn đề thì chân mình đã bị thủng một lỗ đạn, máu tươi trãi đầy nhà nhưng anh vẫn không một chút rên than.
Khắc Kiệt thấy phía sau có động tĩnh liền dừng chân quay lại nhìn tình cảnh trước mắt, chỉ khẽ cau mày, liếc nhìn Huy Vũ và Chí Khanh rồi không dư thừa thời gian xoay người bỏ đi: “Lui hết đi.”
Súng giảm thanh, khỏi phải nói cũng đủ biết viên đạn vừa rồi là của một tay xạ thủ Long gia đang ẩn mình đâu đó trong tòa nhà. Khắc Kiệt không có tâm tình, anh vẫn thẳng hướng đi vào thang máy cùng với ba người Huy Vũ bá đạo bám theo. Để lại bên ngoài vẫn là những thuộc hạ mặt lạnh như băng, cảnh giác nhìn nhau.
“Thế này là thế nào?” Chu Khắc Kiệt mặt đầy nộ khí khi thấy trước cửa phòng của Thái Mi máu tươi trãi đầy, sáu thi thể nằm chết la liệt trong đó có cả người da đen vẫn luôn theo sát bảo vệ Thái Mi.
Một thuộc hạ gần đó run rẫy báo cáo: “Tôi… tôi không biết. Vừa rồi đi ngang qua đã thấy mọi người chết hết.”
Huy Vũ mặt đen hơn than, lập tức đá tung cánh cửa bật mạnh vào bên trong, không cần biết bên trong có mai phục hay không đã thẳng chân bước vào.
Căn phòng hoàn toàn ngỗn ngang, đồ đạc ngã vỡ tứ tung, Hào Cường bất tĩnh trên nền nhà, gần chiếc giường là xác chết của một người đàn ông bị dao cắt ngang cổ, Thái Mi hoàn toàn không thấy tâm hơi. Khí thế lạnh lùng của Huy Vũ được thay thế bằng cơn thịnh nộ, sát khí dần lan tỏa khắp cả phòng, hắn quay nhanh người trừng ánh mắt giết người chiếu thẳng vào Khắc Kiệt cũng đang bày ra dáng vẻ lãnh khóc lẫn ngờ vực.
Hai mắt Chí Khanh thoáng chốc đỏ ngầu, hung hãn đấm mạnh vào ngực Khắc Kiệt một cái, đay nghiến lớn giọng quát: “Anh quản thuộc hạ tốt thật, qua mặt cả anh. Nếu Thái Mi có gì bất trách, anh tốt nhất nên tự lấy mạng đền trả.”
Bị một cú đấm không nhẹ của Chí Khanh đánh vào người khiến cơ thể Khắc Kiệt lùi về sau hai bước. Nhưng anh một chút cũng không tức giận, ngược lại lại chỉ trầm ngâm vào một hướng suy nghĩ. Lão già Hựu Đình nhân lúc anh đi gặp đám người Huy Vũ đã âm thầm cho người đến bắt Thái Mi đi. Ông ta thật sự không xem lời nói của anh ra gì. Tính luôn vụ việc khi tối cùng với chuyện lần này, anh còn nhẫn nhịn thì tốt nhất nên làm theo lời Chí Khanh mà đi chết.
Đối với những người thông minh như Khắc Kiệt và ba người Huy Vũ chỉ cần nhìn vào hiện trường cũng đủ đoán được Hào Cường là bị đối phương đánh bất tĩnh, người đàn ông kia là chết dưới tay Thái Mi nhưng cô không phải đối thủ nên đã bị bắt đi. Không phải giết tại chỗ mà lại bị bắt đi hẵn là có dụng ý khác, bọn họ tin tưởng tính mạng của cô sẽ được bảo toàn. Còn về có bị thương, bị tra tấn hay gặp phải tình nhuống nào khác thì bọn họ hoàn toàn không khẳng định được.
Ngoại trừ Dương Nhẫn là người điềm tĩnh tao nhã không mang theo tia lạnh giá thì với ba người còn lại lại là khí thế sát thần, áp bức căn phòng lên nhiệt độ nóng nhất, như một ngọn lửa lớn đang dần lan tỏa, thiêu đốt cả một tòa nhà rộng lớn.
“Có thấy người không?” Huy Vũ nhắm chặt mắt đè nén cơn phẫn nộ đang thiêu đốt trong lòng, chậm rãi nhả ra bốn chữ.
Từ trong hệ thống liên lạc vang ra bên tai Huy Vũ giọng nói của Thế Phong: “Vừa nhìn thấy, cô ta bị đưa lên xe, Hạo Nhân đuổi theo rồi.”
Thế Phong và Hạo Nhân được phân bố trí vòng ngoài đề phòng vạn bất đắc dĩ tri viện của Khắc Kiệt kéo tới. Tuy không tận mắt trực tiếp nhìn thấy Thái Mi bị mang đi, nhưng thông qua màn hình hệ thống hai người đã xác định được phương hướng. Hạo Nhân lập tức tìm đường đuổi theo người. Thế Phong vẫn tiếp tục ở lại làm hậu thuẫn cho ba người Huy Vũ. Vốn định liên lạc đến báo tin lại không nhanh bằng Huy Vũ liên lạc đến.
Cơn thịnh nộ của Huy Vũ ùn ùn kéo tới như phong ba bão táp thì lúc này bá khí bức người cũng đã dần thu lại. Có Hạo Nhân đuổi theo, hắn phần nào có thể tin tưởng Thái Mi sẽ được bảo đảm an toàn. Không còn lý do ở lại, cũng chẳng còn tâm trạng đôi co với Khắc Kiệt, hắn nhanh chóng sải bước bỏ đi. Chí Khanh và Dương Nhẫn lập tức đi cùng.
Quan sát thần khí vừa rồi của Huy Vũ, Khắc Kiệt đoán là hắn đã có được tung tích của Thái Mi. Đám người Huy Vũ đã đích thân đi tìm thì Thái Mi sớm muộn cũng an toàn trở về, điều này thì anh rất mực tin tưởng. Khắc Kiệt không có ý đuổi theo, anh bước tới lôi Hào Cường đang nằm bất tĩnh dìu đi ra khỏi phòng.
Cánh cửa thang máy mở ra, ba người Huy Vũ cùng Khắc Kiệt đang dìu Hào Cường bước ra trước ánh mắt kinh ngạc của hai đám thuộc hạ. Không nhìn thấy Thái Mi, bọn họ đều tin rằng cô đã gặp chuyện. Chu Minh bước tới đỡ lấy Hào Cường từ người Khắc Kiệt sang tựa vào người mình, khẽ gọi: “Thiếu gia?”
Khắc Kiệt hiểu dụng ý của Chu Minh, anh phất tay lắc đầu, để mặc đám người Huy Vũ ngạo mạn rời đi. Có thể làm gì khác sao? Cả bản doanh này giờ đều đã nằm trong sự khống chế của Huy Vũ, huống chi tay xạ thủ ẩn mình kia hẵn là đang thăm dò động tĩnh của họ. Chỉ cần một trong số bọn họ có động tĩnh, viên đạn kia không biết sẽ lại cắm vào đâu trong người họ.
Chu Khắc Kiệt khẽ nhếch mép, ý cười khinh bỉ hiện rõ trong đôi mắt đen láy. Huy Vũ đang đi không hiểu vì sao lại dừng chân, hắn quay người nhìn thẳng vào mắt của Khắc Kiệt. Cả hai đối diện khoảng cách không xa chăm chăm nhìn nhau. Không dao găm súng đạn, không hận thù sâu sắc, chỉ là một tia nhìn cảnh cáo lẫn thách thức ngông cuồng.
Chỉ là một cái chạm nhìn, Huy Vũ lại xoay người tiếp tục bỏ đi, mặc cho Khắc Kiệt vẫn đứng nhìn hắn.
Danh Sách Chương: