Trong tương lai, lượng dự trữ dầu của thế giới càng vơi đi, dầu hỏa ngày càng trở nên khan hiếm. Nhưng nhu cầu của thế giới thì ngày càng lớn, số lượng các máy móc sử dụng dầu, lượng ôtô trên thế giới ngày càng tăng,…
Chiến tranh thế giới thứ ba là điều không thể tránh khỏi trong tương lai. Gía dầu thế giới đến khi đó sẽ tăng vọt nhưng lợi nhuận về tiền bạc không phải là điều Long gia chú tâm. Điều Long gia nhắm đến chính là một khi chiến tranh xảy ra, khi dầu dự trữ khổng lồ của họ một khi xuất ra thế giới, đừng nói đơn giản chỉ là điều tiết lại thị trường dầu thế giới. Ngay cả việc các quốc gia đỗ xô đi mua vũ khí của họ cũng đủ nâng cao quyền lực của Long gia trên thế giới tăng lên mấy bậc. Nếu chiến lược dự trữ dầu đá phiến thành công, đừng nói là hiện tại trên thế giới, Long gia đã có thể một tay che trời thì tương lai các quốc gia dù lớn hay nhỏ đều phải nhìn sắc mặt của Long gia mà hành sự.
Lục Thông là một chuyên gia dầu đá phiến, ông là người duy nhất trên thế giới tìm thấy lượng dầu đá phiến khổng lồ đang tồn tại trên một hòn đảo không nằm trên bản đồ. Đây là một tin tức nóng hổi mà các doanh nghiệp dầu đá phiến phải thèm thuồng. Nhưng Lục Thông ngạo mạng, ông luôn không hài lòng những số tiền khổng lồ mà ông cho là quá ít để bán thông tin vị trí hòn đảo đó nằm ở đâu.
Việc làm ăn của Chu gia không liên quan đến dầu mỏ nhưng bọn họ sẽ không dễ dàng để một đối thủ đáng gờm như Long gia vốn đã là nhà sản xuất vũ khí lớn nhất nhì thế giới nay lại từng chút chiếm lĩnh luôn thị trường dầu mỏ. Như vậy, tương lai Chu gia sẽ vô cùng bất lợi, trở nên thiệt thòi trước một Long gia nắm trọn quyền hành thế giới. Vậy nên trong mọi vấn đề có liên quan đến lợi nhuận dầu mỏ, Chu gia đều sẽ đưa chân đạp đổ, tránh để món lời rơi vào tay Long gia dễ dàng. Lục Thông, Chu gia không cần nhưng Long gia đừng mong có được ông ta.
Mục đích mà La Vĩ Thành và Dương Nhẫn phải đích thân vội vàng trong đêm từ Las Vegas bay sang Ma Cau cũng chính là muốn tìm được Lục Thông trước khi ông ta bị người của Chu Khắc Kiệt giết chết.
Vừa đặt chân xuống máy bay, Thái Mi cùng đám người La Vĩ Thành không chậm trễn đi đến ngay căn biệt thự trong khu rừng hoang vắng để tìm ông Thông. Nhưng khi bọn họ đến nơi thì không thấy ông Thông đâu liền cho thuộc hạ điều tra thì biết được ông Thông đã bí mật trốn vào casino để chơi bạc.
The Venetian Macao là một khách sạn, khu nghỉ dưỡng, sòng bạc ở Ma Cau, thuộc sở hữu của tập đoàn Las Vegas Sands. Venetian Macao là “thủ đô” giải trí ở Châu Á, với tổ hợp sòng bạc lớn nhất đã góp phần đưa vùng đất ven biển phía nam Trung Quốc vượt qua Las Vegas của Mỹ, trở thành trung tâm đỏ đen và sinh lời có quy mô lớn nhất thế giới.
Bốn chiếc xe màu đen bóng loáng dẫn đầu là chiếc Cadillac đen huyền lạnh nhạt dừng lại trước cánh cổng lớn đầy khang trang lộng lẫy. Ba bên cánh cửa xe được ba người đàn ông mở ra, dáng người khom về phía trước tỏ vẻ cung kính. Ngay sau khi La Vĩ Thành và Dương Nhẫn ngồi ghế sau lạnh nhạt bước ra, thì một bàn chân mang giày cao gót màu đỏ bước xuống nền đất nhựa. Bàn chân trắng nõn như sứ đúc thành càng trở nên cuốn hút trước chiếc giày màu đỏ bắt mắt. Hà Thái Mi ngồi bên ghế phụ chậm rãi bước ra khỏi xe. Gương mặt cô được phủ bởi một lớp trang điểm nhẹ, chiếc đầm body màu đỏ bó sát cơ thể lộ rõ ba đường cong duyên dáng.
Người người ra vào cánh cổng lớn đi ngang qua chỉ dám đưa mắt nhìn thoáng qua ba người Thái Mi rồi nhanh chóng an phận rời đi. Bọn họ không dám nhìn thẳng vào mắt La Vĩ Thành và Dương Nhẫn càng không dám ở lại quá lâu trước dáng vẻ uy nghiêm lạnh lẽo của ba người. Chỉ cần nhìn hai hàng người mặc véc đen nghiêm túc đứng phía sau cũng đủ khiến mọi người phải toát mồ hôi lạnh.
Mười người canh cổng lập tức bước tới thẳng hàng ngang trước cánh cổng ngăn cản ba người Thái Mi đang muốn đi vào. Nhìn hàng vệ sĩ trước mắt, Thái Mi khẽ nhếch lên nụ cười khinh miệt, dám ngăn cả La tứ thiếu và Dương lục thiếu của Long gia cơ đấy, những người này quả thật có mắt như mù.
“Các người không được vào.” Người đàn ông tóc vàng đứng giáp mặt với La Vĩ Thành lập tức lên tiếng. La Vĩ Thành không trả lời, gương mặt điềm tĩnh, ánh mắt lắng động tựa như không chút gợn sóng. Đáy mắt Dương Nhẫn ánh lên tia cười, anh ta lười mở miệng, những kẻ tép riu này anh ta hoàn toàn không để vào mắt.
Ngoại trừ tia nhìn vô cảm từ La Vĩ Thành và bầu không khí ngột ngạt vô thức đang dần đè nén hơi thở, người đàn ông tóc vàng cơ mặt không để lộ nét sợ hãi, ông ta lớn giọng: “Đây là khu vui chơi giải trí, nếu các người đến gây sự. Xin lỗi, chúng tôi miễn tiếp!”
Đôi mắt La Vĩ Thành không hề nháy mắt kể từ khi chạm vào mắt của người đàn ông tóc vàng. Anh ta không tỏ thái độ tức giận, tùy tiện cất giọng trầm trầm: “Không có nơi nào mà La Vĩ Thành tôi không thể đến được.”
Người đàn ông tóc vàng đưa mắt nhìn về phía sau ba người Thái Mi nhìn về phía hai hàng người đen huyền một màu lạnh lẽo, gương mặt nghiêm túc thậm chí là sát khí toàn thân. Tâm can ông có chút nhảy dựng, trái tim phập phồng hoản loạn. Nhưng đây là địa bàn của ông, những người này kéo đến đây với số lượng ít ỏi thì có thể làm loạn được gì. Thầm tính toán trong lòng, ông bật cười ha hả: “Tôi không cần biết các người là ai, tôi nói các người không được vào là…”
Lời nói chưa dứt thì một bàn tay từ đâu xuất hiện tát mạnh vào mặt người đàn ông tóc vàng khiến ông bất ngờ ngã nhào vào người đứng cạnh. Ngay sau cái tát trời giáng là một giọng nói khàn khàn: “Dám ăn nói hỗn xược với La tứ thiếu, cậu không muốn sống nữa có phải không?”
Người đàn ông tóc vàng vội xoay người nhìn ông già với đầu tóc hai màu đen trắng đang bày vẻ mặt tức giận xen lẫn hoang mang nhìn ông. Nhận thấy ông già hai màu tóc là giám đốc của Venetian Macao, người đàn ông tóc vàng sắc mặt tối sầm, cơ thể bất giác run lên. Như không còn biết đau bởi cái tát mạnh mẽ và dòng máu đang chảy bên khóe môi, ông vội cúi người, lên tiếng sợ hãi: “Giám… giám đốc!”
“Tôi sẽ xử lí cậu sau.” Nói xong, ông già hai màu tóc quay người lại, đối diện với La Vĩ Thành và Dương Nhẫn, gương mặt ông không còn tức giận đe dọa như vừa rồi mà trở nên tươi cười vui vẻ. Ông cúi đầu chào sau đó mở miệng: “Không biết La tứ thiếu và Dương lục thiếu của Long gia đến, đám thuộc hạ ngu ngốc của tôi không hiểu chuyện. Mong là hai vị sẽ bỏ qua cho, tôi nhất định sẽ trừng phạt bọn họ thích đáng.”
Người đàn ông tóc vàng và chín người vệ sĩ vẫn đang hàng ngang chận lối trước cổng, nghe nhắc đến hai cái tên La tứ thiếu và Dương lục thiếu của Long gia trong nháy mắt cơ thể mềm nhảo không chút sức lực, nếu không vì gắng gượng e đã ngã quỵ từ lâu. Thái Mi nhìn mười người vừa rồi hung hăng là thế nay sắc mặt trắng bệch cứng ngắt không còn hột máu.
La Vĩ Thành đột nhiên lên tiếng: “Không biết không có tội.”
Vị giám đốc tuy có chút kinh ngạc, nhưng gương mặt vẫn tươi cười gật đầu tán thành: “Vẫn là làm theo ý kiến của La tứ thiếu!”
Không nôn vội, La Vĩ Thành một cách đều đều cất giọng âm trầm: “Ngăn cản tôi vì không biết có thể tha, lớn tiếng với tôi trước mặt bao nhiêu người tuyệt đối không tha.”
Khóe môi vị giám đốc bất giác giật giật, cơ mặt ông có chút biến sắc, lời nói này của La Vĩ Thành đã quá rõ ràng. Mười người vệ sĩ trong lòng vốn thở phào nhẹ nhỏm vì tưởng rằng La Vĩ Thành sẽ tha tội cho bọn họ. Nhưng sau khi nghe lời nói tiếp theo cả đám xem chừng không còn hy vọng.
Biết ngay La Vĩ Thành không phải dạng người biết khoang dung độ lượng. Hà Thái Mi thầm ngao ngán lắc đầu, không biết theo hai người vào trong, mạng sống của cô có được toàn mạng trở ra hay không.
“Vâng vâng, bọn họ đúng là đáng chết!” Vị giám đốc quay sang nhìn thuộc hạ bên cạnh lớn tiếng ra lệnh: “Giải bọn họ đi!”
Tiếng vâng dạ vang ra kèm theo là tiếng cầu xin của mười người vệ sĩ. Vị giám đốc lòng thầm tiếc nuối, mười người này đều là tâm đắc của ông, ông không muốn giết bọn họ nhưng ông không dám đối đầu với Long gia.
“Mời vào, mời vào!”
Sau lời mời, ba người Thái Mi cùng với sáu tâm phúc của La Vĩ Thành và Dương Nhẫn bước vào bên trong. Số thuộc hạ còn lại vẫn vị trí cũ đứng bên cạnh bốn chiếc xe.
Thái Mi không đam mê cờ bạc nhưng không có nghĩa cô chưa từng vào đây. Theo cùng hai người Vĩ Thành và Dương Nhẫn đang được vị giám đốc dẫn đầu chỉ lối. Thái Mi đưa mắt quan sát xung quanh, nơi đây ít nhiều đã có sự thay đổi. Các bức tường và trần nhà được trang trí bằng các bức bích hoa kiểu ý, một cây cầu như thật để chào đón du khách. Để đi vào gian phòng sòng bạc, đám người Thái Mi đi trên lối hành lang tấp nập người ra vào nhộn nhịp và đông đúc. Bọn họ ngang qua một con kênh chảy qua những dãy phòng có trần nhà được mô phỏng là bầu trời xanh rất giống thật. Việc đi lại trên con kênh này được bố trí những chiếc thuyền đáy bằng do một lái chèo đưa dạo dọc con kênh tham quan.
Diện tích Casino vô cùng rộng lớn với hàng trăm máy chơi và bàn đánh bạc. Đám người Thái Mi vừa bước vào trong đã nhộn nhịp tiếng người nói chuyện, tiếng bài xóc, tiếng lắc xí ngầu,… Tuy ồn ào nhưng lại là một tạp âm cố định, không hề phức tạp lại tỏ ra một tầng lớp đẳng cấp trong giới thượng lưu.
Một vài người vì mãi mê tập trung bài bạc không để ý nhưng một vài người tinh mắt vừa nhìn thấy sự xuất hiện của La Vĩ Thành và Dương Nhẫn lập tức cơ mặt biến sắc. Bảy con rồng của Long gia phải nói hoàn hão hay quá hoàn mỹ. Bọn họ không đam mê tửu sắc, bài bạc bọn họ càng không có hứng thú. Chính vì vậy lần xuất hiện thình lình này khiến nhiều người tỏ ra vô cùng kinh ngạc và càng kinh ngạc hơn khi bên cạnh hai vị thiếu gia của Long gia lại có bóng dáng của mỹ nhân.
“Nhị vị thiếu gia đến đây thật khiến Venetian Macao chúng tôi lấy làm vinh hạnh vì thế mong hai vị cứ tùy ý. Nơi đây chúng tôi có đủ trò chơi nhị vị tha hồ thưởng thức.”
Dương Nhẫn không quan tâm lời nói của vị giám đốc, anh ta đưa mắt đảo quanh quan sát khung cảnh náo nhiệt của kẻ thắng người thua, kẻ khóc người cười. La Vĩ Thành không đáp lại lời vị giám đốc, nói: “Cô thích chơi trò gì?”
Thái Mi đang mắt sáng long lanh dáo dát nhìn mọi người, cô lâu rồi không thấy cảnh náo nhiệt thế này. Lúc này cô càng nhận rõ một điều, bản doanh Long gia đúng thật là một chiếc lồng hiu quạnh. Nghe thấy câu hỏi của Vĩ Thành, Thái Mi có chút kinh ngạc nhướng mày nhìn anh ta đang nhìn hướng khác. Nhìn trái ngó phải, gần đây chỉ có mỗi mình cô là con gái, anh ta là đang nói với cô sao?
“Anh đang nói chuyện với tôi?” Thái Mi bước lên một bước nhìn Vĩ Thành, anh ta là đang có ý đồ gì.
Vĩ Thành quay sang nhìn Thái Mi đang đứng cạnh rồi mở miệng: “Cô không muốn chơi?”
Thái Mi nhíu nhíu mày, La Vĩ Thành và Dương Nhẫn vì sợ cô bỏ trốn nên mới đưa cô cùng đến đây. Cô vốn thật muốn vào đây chơi vài trò đơn giản nhưng nghe Vĩ Thành nói vậy, xem ra bọn họ lại một lần nữa lôi cô vào kế hoạch của bọn họ.
Nhìn vẻ mặt ngờ nghệch của Thái Mi, Dương Nhẫn cong môi cười, chậm rãi lên tiếng: “Chẳng phải cô nói ở bản doanh buồn chán, đến đây rồi tùy thích cô muốn chơi bất cứ trò nào.”
Chuyển tia nhìn về phía Dương Nhẫn, Thái Mi nói: “Nhưng tôi không biết chơi trò nào cả.” Bọn họ muốn lôi cô vào cuộc tất nhiên cô sẽ không ngu ngốc làm theo. Cô là đang muốn tìm cơ hội trốn hai người Vĩ Thành, đợi bọn họ chú tâm tìm bắt ông Thông đó chính là cơ hội tốt nhất.
“Cô không biết chơi thì tôi chỉ cô cách chơi.”
Một giọng nói mang tia vui vẻ từ phía trước truyền đến, ba người Thái Mi thuận mắt nhìn về phía người đàn ông đang đi tới. Phương Hào Cường vẫn phong độ lịch lãm của cánh đào hoa, khóe môi tươi cười chậm rãi tiến về phía Thái Mi.
“Phương Hào Cường!” Thái Mi nhíu nhíu mày, sao cô lại gặp Phương Hào Cường ở đây, anh ta chẳng phải đang ở San Francisco.
Không quan tâm đến sự hiện diện của La Vĩ Thành và Dương Nhẫn, Phương Hào Cường dừng lại trước mặt Thái Mi, gương mặt lãng tử hiện rõ tia vui mừng: “Thái Mi, không ngờ vào đây lại có thể gặp được cô. Ở đây trò nào tôi cũng từng chơi qua, cô thích chơi gì tôi chỉ cô cách chơi.”
Lần trước Thái Mi bị đám người Chí Khanh cướp đi ngay trước mặt, Phương Hào Cường vốn trong lòng rất nhớ cô. Anh ta biết rõ Tô Chí Khanh đưa Thái Mi về bản doanh chính của Long gia, thế nên anh bất lực dù rất muốn gặp cô vẫn không dám manh động. Lần đi Ma Cau này vốn vì công việc, đêm đến buồn chán anh mới mò vào casino chơi vài trò giải khoay. Không ngờ lại gặp Thái Mi ở đây, Phương Hào Cường vui mừng ra mặt chẳng bận tâm bên cạnh cô còn có đám người Long gia mà lao nhanh tới tán chuyện với cô.
“Có anh chỉ dạy, tôi sợ là túi tiền của tôi sẽ cháy sạch.” Thái Mi lườm mắt với Hào Cường, lời nói không mấy hoan nghênh.
Hào Cường cười khà: “Cô đừng xem thường tôi vậy chứ? Nhưng có tôi bên cạnh chẳng có lí do nào cô phải bỏ tiền túi của cô ra cả.”
“Vẫn là không đến lượt Phương công tử can thiệp. Xin lỗi, có thể tránh đường!” Dương Nhẫn đột nhiên lên tiếng, lời nói vang ra không hề mang tính uy hiếp.
Hào Cường đưa mắt nhìn sang Dương Nhẫn: “Hà Thái Mi là bạn của tôi, chuyện của cô ấy tôi ít nhiều không thể xen vào?”
Chậm rãi khóe môi nhếch lên nụ cười tao nhã, Dương Nhẫn cất giọng đều đều: “Nhưng Thái Mi đang đi cùng chúng tôi, chuyện lúc khác tôi không để tâm nhưng ngay lúc này, chuyện của cô ta cũng là chuyện của chúng tôi." Nói đến đây thì dừng lại, Dương Nhẫn đưa mắt tùy tiện nhìn xung quanh rồi nói tiếp: “Lẽ nào ngay cả chuyện của chúng tôi Phương công tử cũng muốn can thiệp?”
Hào Cường tức thì cứng miệng, anh định lên tiếng cãi lại thì thấy dáng người Thái Mi bỏ đi. Anh lập tức quay đầu gọi theo: “Thái Mi, cô đi đâu?”
“Thừa Ân!” Thái Mi không quan tâm trả lời Hào Cường mà nhìn về phía Trang Thừa Ân đang đứng nói chuyện với người đàn ông ở phía trước.
Nghe thấy tiếng gọi của Thái Mi, Dương Nhẫn di chuyển tầm nhìn hướng về phía Trang Thừa Ân. Cô mặc trên người chiếc áo sơ mi trắng dài tay đóng thùng trong chiếc váy đen dài bó sát thân thể. Bộ trang phục công sở đơn giản không cầu kì nhưng lại toát lên dáng người thanh nhã. Dương Nhẫn sau hồi quan sát liền nhận xét cô đến đây vì công việc không phải vui chơi.
Có vẻ như nơi đây khá ồn ào, Trang Thừa Ân vì tập trung nói chuyện với người đàn ông trung niên nên không nghe thấy tiếng gọi của Thái Mi. Đang lúc Thái Mi định lập lại tiếng gọi thì nhìn thấy sắc mắt Thừa Ân tỏ rõ không hài lòng. Ngay sau đó là bàn tay của người đàn ông trung niên đặt lên bả vai của Thừa Ân có ý ve vãn.
“Chú Thông, xin chú hãy tôn trọng bản thân!” Thừa Ân đanh mặt lập tức hất bàn tay của ông ta ra khỏi vai cô, lên tiếng nhắc nhở.
Người đàn ông tuổi trung niên được Thừa Ân gọi là chú Thông không biết ý tứ, cười hè hè lên tiếng: “Trang tiểu thư, cô chẳng phải đến tìm tôi là nhờ giúp đỡ. Cô nên nhớ có rất nhiều gia tộc đang muốn tìm tôi, lợi nhuận bọn họ cho tôi có thể nói là một tài sản khổng lồ xài mấy đời vẫn không hết. Ngay khi tôi chưa nhận lời với ai, cô vẫn nên biết quý trọng cơ hội. Đối với một cô gái xinh đẹp như cô, tôi sẵn sàng nhận lời chỉ đường miễn cô chấp nhận yêu cầu của tôi.”
Lời vừa dứt, ánh mắt ông mang tia sáng tham dục trỗi lên khiến Thừa Ân đứng gần sợ hãi thụt người về sau. Nhưng vẫn là điềm tĩnh, Thừa Ân kiềm nén cảm xúc, bình thản nói: “Tôi đến tìm chú từ một lời nhờ cậy của người bạn thân của ba tôi. Nếu chú không muốn chỉ đường, tôi không còn gì để ở lại nói chuyện với chú.”
Nói xong, Thừa Ân xoay người đi chưa được hai bước chân đã bị bàn tay của người đàn ông tên Thông kéo lại. Thừa Ân cả kinh chưa kịp lên tiếng thì một giọng nói quen thuộc từ phía sau vang tới: “Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ông ra khỏi tay cậu ấy!”
Quay đầu biểu lộ sự kinh ngạc nhìn Thái Mi đang đi tới, Thừa Ân vô cùng vui mừng liền lên tiếng kinh ngạc: “Thái Mi, sao cậu lại đến đây?”
Một tâm phúc của La Vĩ Thành bước đến nói nhỏ vào tai của anh ta và Dương Nhẫn điều gì đó. Ánh mắt hai người lóe lên tia sáng, không ngờ nhanh vậy đã tìm được người bọn họ cần tìm.