Cùng khoảng thời gian đó, quả ngư lôi từ chiếc chiến hạm bên cạnh bắn ra bay thẳng vào trung tâm tàu sân bay của đối phương. Những chiếc chiến cơ nằm gần đó lập tức phát nổ, mảnh vụn bay tứ tung quăng rãi khắp trên mặt biển.
Đội đột kích không là gì trong mắt bốn người Huy Vũ nhưng đạn pháo bay khắp nơi, nếu lúc này không may bay về phía bọn họ thì tất cả sẽ không ai toàn mạng sống sót. Phạm Long chuyển mắt nhìn về phía Huy Vũ và Chí Khanh sát khí đầy mình đang không ngừng bắn giết, vội hét lên: “Vào trong, mau vào trong!”
Huy Vũ và Chí Khanh nghe như không nghe, hai người bỏ mặc ngoài tai lời nói của Phạm Long. Thấy vậy Phạm Long hơi nhíu mày, vừa bắn vào một người gần đó vừa đưa tay túm lấy Chí Khanh, lạnh lùng quát: “Cô ta chết rồi, cậu làm như vậy thay đổi được gì. Nghe tớ không, mau vào trong. Hạo Nhân, kéo Huy Vũ vào.”
Thần sắc Chí Khanh vô cùng lạnh lẽo, mắt anh ta tràn ngập sát khí. Bốn chữ “cô ta chết rồi” văng vẳng bên tai khiến trái tim anh ta nghẹn ngào, đầu ốc quay cuồng liền xoay người hét thật lớn, cánh tay vung lên đấm mạnh liên tục vào thân chiếc trực thăng bên cạnh. Chỉ như thế này, chỉ có sự điên cuồng la hét, điên cuồng làm tổn thương thân thể mới kiềm hãm được sự phẫn nộ, tan thương, mất mát. Nếu biết trước có kết quả như ngày hôm nay, lần đó anh đã không để Thái Mi rời khỏi bản doanh, sẽ luôn giữ chặt cô bên mình, dùng đôi cánh tay này bảo vệ cô. Là tại anh, tất cả đều tại anh…
Nhìn thấy bàn tay của Chí Khanh vì dùng lực đấm mạnh liên tục đang chảy máu không ngừng. Chứng kiến bộ dạng điên cuồng của Chí Khanh, Phạm Long không chấp nhận một Tô Chí Khanh lạnh lùng vô cảm lại trở nên điên cuồng mất lí trí, anh ta liền giữ chặt lấy cổ tay của Chí Khanh quát lớn: “Không được làm tổn thương bản thân. Mau lấy lại bình tĩnh, chúng ta còn việc quan trọng phải làm.”
Vấn đề lúc này không phải là tìm hòn đảo hoang mà là giải quyết đối phương. Việc bốn người Huy Vũ bất ngờ chạy ra ngoài rồi lại bất ngờ bị đội đột kích tấn công nằm ngoài kế hoạch. Nếu thuộc hạ của bọn họ không phải bản lĩnh có thừa, vẫn giữ nguyên đội hình chiến đấu tấn công đối phương, thì e cục diện hiện tại thua thiệt đã là Long gia bọn họ.
Thái Mi thình lình xuất hiện rồi thình lình biến mất khiến Chí Khanh nhất thời quên mất hiện tại. Nhưng không vì lời nhắc nhở của Phạm Long mà dịu lại phần nào sự tổn thất trong trái tim. Sự tức giận ngày càng nồng đậm đưa đôi mắt lạnh lẽo nhìn về phía tàu của đối phương. Đuôi mắt khẽ nhíu lại, Chí Khanh sát khí đằng đằng, anh ta cất giọng trầm trầm: “Tiêu diệt tất cả, hễ là người của Chu gia, thì một mạng cũng không được rời khỏi Thái Bình Dương này.” Dứt lời liền lạnh lùng xoay người bỏ đi. Phạm Long theo cạnh bắn yểm trợ.
Đội đột kích được Khắc Kiệt điều đến đều là những tinh anh ở Chu gia, thân thủ và tài bắn súng đều lợi hại hơn người. Nhưng thuộc hạ mà Huy Vũ mang theo cùng bản lĩnh cũng không thua kém, đều là những tay lão luyện dày dặn kinh nghiệm. Cùng với sự điên cuồng của Huy Vũ và Chí Khanh, đội đột kích lần lượt từng người ngã xuống. Nhưng số lượng kéo đến khá đông, số còn sống sót lại ẩn núp kĩ lưỡng bên hong những chiếc chiến cơ. Đám người Huy Vũ khó lòng tiêu diệt toàn bộ trong thời gian ngắn.
Tiếng súng vang ra ròn rã, lâu lâu lại ầm vang tiếng bom nổ xa gần, những dòng máu đỏ tươi quăng rãi khắp sàn tàu, lưu lại trên thân những chiếc chiến cơ gần đó.
Sau tiếng gọi thúc giục của Phạm Long, Hạo Nhân không biết bước ra khỏi chiếc trực thăng từ khi nào. Gương mặt nho nhã thường thấy hoàn toàn biến mất chỉ đọng lại nét tan thương mệt mỏi. Hạo Nhân vừa bắn trả đối phương vừa lách mình tiến về phía Huy Vũ vừa nói nhanh: “Huy Vũ, chúng ta vào trong. Mạng sống của mọi người đều tùy thuộc vào chúng ta.”
Huy Vũ vốn là người biết kiềm chế cảm xúc rất tốt, nhưng lúc này hắn có cảm giác toàn thân hắn như sắp nổ tung, sự điên cuồng từ bên trong dường như khống chế lí trí hắn. Hắn không biết vì sao bên trong hắn lại có cảm xúc khác thường này. Nhưng hắn biết rõ sự khác thường này xuất phát từ lúc nào, đó là lúc chiếc máy bay có Thái Mi nổ tung.
Đứng bên cạnh chiếc máy bay, Huy Vũ không làm theo lời Hạo Nhân, hắn lạnh lùng vừa bắn vào đầu người trước mắt nhanh chóng hướng súng bắn vào kẻ đang ẩn mình bên hong chiếc chiến cơ. Cảm giác nhạy bén phát hiện phía sau có nguy hiểm, Huy Vũ liền xoay người, tay chưa kịp nhấn còi bắn đã thấy đối phương lãnh một phát đạn ngã lăn xuống sàn tàu. Hai đầu lông mày của Huy Vũ khẽ nhíu lại, ánh mắt lạnh lùng thâm hiểm và phẩn nộ không hề suy giảm.
Hướng đạn bắn là từ phía bầu trời, lẽ nào… Tia suy nghĩ vừa lóe ra trong đầu, hắn liền ngẩng đầu nhìn lên. Thứ ánh nắng chiếu rọi gắt gao không làm tan biến nét yêu diễm lạnh lẽo trong đôi mắt hắn. Một đôi mắt sâu thẳm lóe lên tia sáng khác thường.
Tại một điểm nhìn trên không trung xuất hiện hơn mười chiếc dù dài đặc chủng một màu xanh lá như đàn chim khổng lồ theo bày đàn đang lau mình xuống con tàu sân bay bên dưới. Huy Vũ không kinh ngạc hay bận tâm khi nhìn thấy đội không quân của hắn vì sao lại xuất hiện vào thời điểm này. Đôi mắt lạnh lẽo đảo mắt lướt nhìn không mấy khó khăn đã nhìn thấy người hắn muốn nhìn thấy nhất.
Được chiếc dù nhảy trợ giúp, cơ thể Thái Mi đang mỗi lúc một rơi xuống theo một tốc độ nhất định. Khẩu súng trên tay hướng họng súng xuống dưới, nhắm mục tiêu là những thuộc hạ Chu gia đang ẩn mình đằng sau các chiến cơ.
Vốn là khi Thái Mi và Khắc Kiệt lên máy bay ngụy trang được một lúc, Khắc Kiệt đã gợi ý với Thái Mi nên mang theo dù nhảy trên người đề phòng bất trắc sẽ có lúc dùng đến. Thái Bình Dương nếu đã trở thành điểm bắn giết của hai gia tộc Chu – Long, thì đừng nói là đại dương bao la trãi dài hai trăm kilomet, mà cả bầu trời bên trên cũng không tránh khỏi liên lụy. Hiểu rõ điều này nên Thái Mi cùng đội không quân thuận ý làm theo.
Ngay khi vừa bắt sóng kết nối với radar tàu của Huy Vũ, Thái Mi vô cùng vui mừng khi nhìn thấy Chí Khanh vẫn an toàn. Nhưng lời nói chưa dứt câu đột nhiên bên hong máy bay có chấn động mạnh, quả bom không biết từ đâu bay tới hủy đi một bên cánh máy bay. Đường truyền vệ tinh bị cắt đứt, Thái Mi chưa kịp phản ứng thì Khắc Kiệt đã lôi cô nhảy khỏi máy bay cùng với đội người bên trong.
Đang lúc rơi xuống, nghe thấy tiếng nổ bên trên, Thái Mi ngẩng đầu nhìn về phía chiếc máy bay với phần đuôi đã bị bốc cháy đang lao mình về phía xa xa đại dương. Bất giác Thái Mi rùng mình, toàn thân toát mồ hôi lạnh. Chiếc chiến cơ như một tảng thiên thạch với tốc độ nhanh như ánh sáng bắn xuống mặt biển. Do khoảng cách quá xa, Thái Mi không thể nghe được tiếng nổ nhưng vị trí chiếc chiến cơ va chạm với mặt biển nổi lên một ngọn lửa lớn, làn khói đen kịt hình nấm khổng lồ bốc lên bầu trời.
Mặt Thái Mi tím ngắt, cũng may có Khắc Kiệt theo cùng. Nếu cô còn bên trong chiếc máy bay đó, e là cơ thể cũng không còn miếng thịt vụn làm mồi cho cá.
Thái Mi cùng đội người sau khi nhảy khỏi máy bay rơi tự do trong một thời gian ngắn thì tốc độ rơi tăng dần đều. Ở một độ cao nhất định so với mặt biển, Thái Mi liền bung dù, lần lượt những chiếc dù của những người rơi cùng cũng được bung ra ngay sau đó.
Khoảng cách tiếp xuống sàn tàu không được bao xa, Thái Mi nhìn thấy bên dưới đang diễn ra trận đọ súng kịch liệt. Nhìn thấy hai ba người ở nhiều hướng khác nhau cùng có ý đồ bắn lén về phía Huy Vũ, Thái Mi không suy nghĩ nhiều liền rút súng bắn, viên đạn vội vàng nhưng chuẩn sát bắn vào đầu người đang bắn lén phía sau Huy Vũ.
Từ lúc nào, khẩu súng trên tay đã buông lỏng bên người, Huy Vũ không để tâm vào những người đang ẩn mình bắn lén xung quanh, vì người phụ nữ bên trên đã thay hắn lần lượt giải quyết những người đó. Cảm giác điên loạn đến rất nhanh nhưng hình như tan biến cũng rất nhanh, nộ khí trong lòng Huy Vũ dần dần tan biến. Cơn phẫn nộ bên trong lòng đang dần ổn định nhưng nhịp tim lại tăng lên mấy nhịp. Huy Vũ không biết thứ cảm giác đó là gì, hắn cũng không muốn biết, hắn chỉ biết người phụ nữ đang dáng vẻ lạnh lùng hỗ trợ hắn từ bên trên kia có thể giúp hắn tĩnh tâm. Cô là người khiến hắn điên cuồng, khiến hắn không thể kiểm soát bản thân đến mất lí trí. Nhưng cũng là người khiến hắn vừa nhìn thấy đã có thể yên lòng.
Hóa ra sự an nguy của Thái Mi lại có ý nghĩa lớn đối với hắn như vậy.
“Thái Mi!” Phía sau không xa với Huy Vũ, giọng nói đầy kinh ngạc vang ra. Hạo Nhân trong lòng không tránh khỏi có chút hoảng loạn, hàng lông mày khẽ nhíu lại, có phải ánh nắng mặt trời đã làm anh hoa mắt chăng?
Nhưng tiếng súng bên tai vẫn đang rõ mồn một, bóng hình của Thái Mi đang mỗi lúc một tiến lại gần. Ánh mắt Hạo Nhân thoáng chốc sáng lên, cả người cảm thấy nhẹ nhàng hẳn, nụ cười bên khóe môi mỗi lúc một rõ nét.
Nghe thấy tiếng nỗ súng kịch liệt từ trên không trung, Chí Khanh và Phạm Long chưa kịp vào bên trong đài quan sát liền dừng chân quay đầu nhìn xem là chuyện gì. Nhìn thấy Thái Mi với đội nhảy dù đang bắn xuống đội đột kích của Chu gia, Chí Khanh lập tức nhướng mày kinh ngạc. Thần sắc giết người nhanh chóng tan biết, trong đôi mắt vô cảm lại lóe lên tia sáng rạng ngời. Chí Khanh liền sải bước dài ngược lại đài quan sát, Thái Mi còn sống, Thái Mi của anh ta vẫn còn sống.
Chí Khanh nheo mày, phản xạ cực nhanh lách người tránh kịp thời viên đạn bay tới, khẩu súng vẫn cầm trên tay lập tức nhấn còi bắn ngay kẻ vừa bắn lén. Cả Chí Khanh lẫn Phạm Long nhanh chóng lùi người về sau khẩu đại pháo, bắn trả những tay thiện xạ đang kẻ trực diện người ẩn mình bắn tới hai người. Chí Khanh lúc này dù rất muốn chạy về phía trước nhưng trước tiên phải giải quyết những người này anh mới có thể đến được với Thái Mi.
Nhìn thấy vị trí của Huy Vũ và Hạo Nhân đã khá an toàn, đối phương bên dưới không cần cô phải ra tay, những người đang nhảy dù cùng cô biết bọn họ cần phải làm gì để bảo vệ những vị thiếu gia của bọn họ.
Đảo mắt tìm kiếm không mấy khó khăn đã tìm thấy Chí Khanh, Thái Mi vui mừng gọi lớn: “Chí Khanh!”
Nghe thấy tiếng gọi, Chí Khanh ngẩng đầu thấy Thái Mi đang vẫy vẫy tay chào anh ta với nụ cười tươi rói trên môi. Đây dường như là lần đầu tiên Thái Mi chủ động đi tìm anh, bất giác Chí Khanh cũng cong môi cười theo.
“Cẩn thận!”
Ngay khi Chí Khanh vừa thả lỏng tinh thần khi thấy Thái Mi an toàn thì tiếng quát của Phạm Long vang ra. Chí Khanh chuyển tầm nhìn về phía người trước mắt vừa mới bắn xong một phát đạn về phía Thái Mi đã bị viên đạn của Phạm Long bắn vào màng tang ngã đùng xuống sàn tàu.
Chí Khanh đanh mặt ngẩng đầu nhìn về phía Thái Mi với chiếc dù nhảy bên trên đã lãnh trọn viên đạn không thể điều khiển lực ép không khí, liền bị lực hút của trái đất hút cô rơi xuống.
“Chuyện gì vậy?” Không biết là đạn lạc hay có người cố tình bắn đã bắn thủng một lỗ vào chiếc dù nhảy. Từ một lỗ nhỏ vì bị lực ép căng phồng khiến lỗ nhỏ dần rách toạt, Thái Mi không còn dù nhảy trợ giúp, cơ thể liền rơi xuống.
Áaaa… Cơ thể đang mỗi lúc một nhanh chóng rơi xuống, tuy vị trí kể từ lúc cô rơi cho đến sàn tàu bên dưới không quá mười mét, nhưng như vậy cũng đủ xương cốt cô gãy rời từng khúc. Đối mặt với sàn tàu bằng phẳng bên dưới, Thái Mi nghĩ rằng mạng sống cô lần này tiêu chắc, hai mắt của cô lập tức nhắm chặt không dám đối diện với sự thật.
Bịch… Áaaa… Cảm thấy cơ thể đã có sự va chạm, tiếng la hét của Thái Mi vẫn cứ vang ra không ngừng.
Nằm bên dưới cơ thể Thái Mi, Huy Vũ với ánh mắt bình thản nhìn người phụ nữ bên trên hai mắt vẫn nhắm chặt không ngừng la lối om sòm. Vừa rồi khi nhìn thấy Thái Mi rơi xuống, Huy Vũ là người đứng gần với cô nhất liền lao tới đỡ lấy cô. Hắn khẽ nhíu mày, chiếc dù nhảy vẫn còn trên lưng Thái Mi đỗ ào xuống che phủ lấy Thái Mi và cả hắn nằm bên dưới.
Ánh sáng bên ngoài bị chiếc dù che kín, lại thêm tiếng la thất thanh bên tai, Huy Vũ nhíu mày hằng giọng: “Cô im miệng cho tôi!”
Tiếng quát lạnh lùng vang ra khiến Thái Mi giật mình đồng thời giúp cô định thần trở lại. Thái Mi khẽ chớp mắt, rơi từ trên cao xuống vậy mà cô chỉ cảm thấy cơ thể có chút ê ẩm. Có phải tay chân của cô rơi mất ở đâu mà cô không hay biết không? Thái Mi cả kinh, cô cuống cuồng trong bóng đêm vội đưa hai tay mò mẫm cơ thể để kiểm tra xem bộ phận có bị mất gì hay không.
Sờ soạn một hồi cảm thấy cơ thể vẫn bình ổn, Thái Mi thở phù nhẹ nhỏm: “May quá, vẫn còn lành lặn.” Rơi từ trên cao xuống vậy mà vẫn không hề hấn gì, mạng của cô đúng thật quá lớn.
Một cảm giác yên lòng vừa tồn tại chưa đầy mười giây liền nhận thấy bên dưới cô có thứ gì đó đang tồn tại. Một tấm đệm lạnh lẽo chăng, nhưng dường như không giống lắm. Thái Mi nhíu mày, cô nghe rõ tiếng tim đập mạnh mẽ bên dưới, đối diện với mặt của cô là hơi thở nồng đậm đang đều đặn phả ra, một cơ thể căng cứng mang khí lạnh từ Siberia tràn về.
Cả kinh, trong màng đêm đen kịt không nhìn thấy được gì, Thái Mi đưa tay sờ soạn thì chạm phải một lồng ngực rộng lớn và cơ bắp rắn chắc. Cô dường như không chịu dừng lại động tác mà mò mẫm lên trên. Một chiếc càm nhọn, một đôi môi mềm mại, một sóng mũi thon cao, một đôi mắt vì bị bàn tay của cô chạm vào mà nhắm lại…
“Cô sờ đủ chưa?” Bàn tay của Thái Mi lập tức bất động ngay hai bên mặt của người bên dưới. Cảm giác cơ thể bên dưới hơi cứng lại, cùng với giọng nói lạnh lùng mang tính uy hiếp. Giọng nói này, khí lạnh này, chẳng phải là…
“Đại Ác Ma!”
Rõ ràng là cô đã rơi xuống sàn tàu, tại sao Long Huy Vũ lại nằm bên dưới cơ thể của cô?
Rầm… Một tiếng nổ lớn gây chấn động mạnh khiến Thái Mi vừa nhổm người chưa kịp ngồi dậy đã giật mình sợ hãi theo phản xạ vội ôm lấy cơ thể bên dưới. Môi của cô đập mạnh vào môi của Huy Vũ khiến cô đau điến.
Hai hàng lông mày đang nhíu chặt của Huy Vũ dần giản ra, cảm nhận đôi môi mềm mại cùng với hơi thở ấm áp của Thái Mi đang kè kè sát bên mặt. Một cảm giác khó tả thành lời nhưng hắn cảm nhận được một sự ấm áp đang lan tỏa khắp thân thể hắn. Cảm giác hai cơ thể sát gần cùng với môi chạm môi, Huy Vũ dường như nghe rõ nhịp tim và hơi thở của Thái Mi. Đúng vậy, vô cùng ấm áp, hắn thích thứ cảm giác này, thế nên hắn không đẩy Thái Mi ra, ngược lại lại không muốn rời xa đôi môi đầy mê hoặc của cô.