• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bên ngoài thiếu gì xe, anh không chui vào mà chui vào đây làm gì?” Thái Mi càng nghe càng thấy tức nhưng hắn nói đúng, đây là xe của hắn. Nhưng bên cạnh còn tới năm chiếc xe, tại sao hắn không ngồi vào mà ngồi đúng xe của cô? Hắn rõ ràng là muốn cô chết cùng.

Huy Vũ quay mặt nhìn sang Thái Mi từ tốn lên tiếng: “Cô không muốn chết dưới tay đám thuộc hạ Chu gia đó thì cứ tiếp tục ngồi lại đây.”

“Tôi là đang muốn ba người các anh biến ra khỏi xe…” Thái Mi bất chấp, vẫn muốn đuổi Huy Vũ ra ngoài bằng được. Nhưng lời nói nửa chừng lập tức dừng lại, cô nín bặt lời nói nhìn Huy Vũ vẫn đang nhìn cô.

Im lặng, ngoại trừ bên ngoài đang ầm vang tiếng nổ thì bên trong xe lại không một tiếng động. Một giây, hai giây, năm giây sau Thái Mi mới nghe kịp câu nói vừa rồi của Huy Vũ. Cô mở miệng, cẩn thận chậm rãi lên tiếng hỏi: “Anh nói… bọn họ là… Chu gia?”

Huy Vũ không trả lời, đáp trả vẫn chỉ là ánh mắt lạnh lẽo vô cảm của hắn. Thái Mi giật mình hốt hoảng: “Tại sao anh không nói sớm!” Lập tức nhấn ga đề số, chiếc xe như một con thỏ đế nhút nhát quay đầu vọt chạy.

Trên thế giới ai lại không rành chuyện Long gia và Chu gia hai gia tộc này hận thù sâu nặng. Chu gia kéo đến tận đây truy giết đám người Huy Vũ xem ra là đã chuẩn bị kĩ lưỡng. Đám người Huy Vũ vừa rồi chật vật bay ra khỏi xe kịp thời tránh quả bom thế nào cô từ xa chạy đến đều thấy rõ ràng. Nếu bây giờ cô không lo chạy thoát thân lẽ nào phải đợi một quả bom khác bay tới đưa tiễn hồn phách của cô rời khỏi thế giới này sao?

Vừa rồi cô còn tưởng đám người đó là quân đội Ả Rập mạo danh đám dân tộc thiểu số để tấn công nên cô cũng không mấy sợ hãi vì đám người Huy Vũ thừa sức tiêu diệt. Nhưng bọn họ không phải là người Ả Rập mà là Chu gia. Cô thê thảm rồi, thê thảm rồi, chạm mặt với Long Huy Vũ cô hầu như đều rơi vào nguy hiểm. Oan gia ngõ hẹp, cô ghét hắn.

Vừa mới nhìn thấy Thái Mi một hai không chịu lái xe chạy đi, vậy mà nghe nhắc Chu gia lập tức bỏ chạy như rùa rụt cổ, hèn nhát đến không giữ lại chút thể diện cho bản thân. Hạo Nhân và Dương Nhẫn ngồi sau không tránh khỏi phải cong môi tươi cười. Xem ra cô nàng Hà Thái Mi này đã nhận định được nguy hiểm. Nhưng bọn họ lại không ngờ Huy Vũ lại hiểu Thái Mi như vậy, cậu ta không cần uy hiếp đe dọa chỉ cần vài lời nói, không cần bắt ép cô nàng Thái Mi vẫn biết tìm đường thoát thân.

Thừa Ân ngồi giữa hai người đàn ông, cô không biết hai người bọn họ đang lúc nguy hiểm này mà vẫn có thể cười được thì đúng thiên hạ đồn đại không sai, đám người Long gia đều không phải con người. Nhưng tại sao ngay cả cô cũng dính liếu vào chuyện của bọn họ. Thừa Ân thầm thán trong lòng, xong chuyện ngày hôm nay nếu sau này không may gặp phải người của Long gia, cô lập tức phải tránh xa bọn họ năm mươi mét, không, phải là một trăm mét.

“Tay của cô bị thương?” Dương Nhẫn ngồi cạnh vô tình nhìn thấy lòng bàn tay của Thừa Ân bị trày không nhẹ, máu đỏ rướm khắp cả lòng bàn tay bèn lên tiếng hỏi.

Thừa Ân không màng đưa mắt nhìn sang Dương Nhẫn, cô dùng bàn tay lành lặn che đi bàn tay bị thương, nói bằng giọng điệu cộc cằn: “Không liên quan đến anh.”

Dương Nhẫn nhìn Thừa Ân, anh ta không có thái độ tức giận vì bị xem thường, cũng không nói thêm lời nào mà rời mắt nhìn sang nơi khác.

Hạo Nhân ngồi bên cạnh Thừa Ân, đưa mắt nhìn sang Dương Nhẫn, nhìn thấy vẻ mặt điềm đạm của Dương Nhẫn, bất giác trong lòng Hạo Nhân có cảm giác khác thường. Anh ta chưa bao giờ thấy Dương Nhẫn bày ra vẻ mặt này. Không đúng, dường như anh ta đã một lần nhìn thấy. Đúng rồi, đó là chuyện của tối qua tại nhà hàng khi bốn người bọn họ đang ngồi ăn cùng nhau. Sau khi cứu Trang Thừa Ân, sự lạnh nhạt của cô ta đã khiến Dương Nhẫn trở nên lắng động. Lần này cũng vậy, Dương Nhẫn thật sự bị kích động bởi lời nói của cô ta sao?

Nhìn thấy ba vị thiếu gia đã lên xe chạy đi. Những thuộc hạ đang đứng vừa bắn yểm trợ vừa bảo vệ nhau lần lượt ngồi vào trong năm chiếc xe sau đó đuổi theo xe của Thái Mi.

Chiếc trực thăng và bảy chiếc xe ráo riết đuổi theo, cuộc chơi cũng chỉ là mới bắt đầu.

“Cô lái xe không tồi!” Hạo Nhân ngồi phía sau nhìn cách điều khiển xe của Thái Mi, bất giác anh ta lên tiếng tán thưởng. Chiếc trực thăng bên trên luôn bám sát theo xe của bọn họ mà bắn không ngừng. Vừa rồi một quả bom từ khẩu đại pháo bên trên bắn xuống, Thái Mi rõ ràng là chú tâm phóng xe vậy mà vẫn có thể quan sát được tình hình bên trên kịp thời đánh bánh lái rẽ sang bên tránh né quả bom đó.

Thái Mi tập trung vào việc lái xe tránh đạn, nghe thấy lời khen ngợi từ miệng Hạo Nhân không làm cho cô vui vẻ ngược lại càng trở nên chán ghét, lập tức hằn học: “Chiếc trực thăng bên trên vẫn còn thì tính mạng các anh còn bị uy hiếp. Anh không lo tiêu diệt chiếc trực thăng đó mà ngồi đây lãi nhãi.” Cô lái xe lợi hại thế nào cô rõ hơn ai hết, lời khen thưởng của anh ta không đổi được sự an toàn cho cô, cô không cần.

Thái Mi mặt biến sắc, cô đánh bánh lái một cách dứt khoát, chiếc xe với tốc độ nhanh nay bất ngờ rẽ bánh tạo ra tiếng ma sát đinh tai. Qủa bom từ bên trên chiếc trực thăng lại được bắn xuống, nhưng một lần nữa được Thái Mi tránh né dễ dàng tuy có chút nguy hiểm.

Do xe đột nhiên rẽ sang bên với tốc độ cực nhanh cùng với tiếng nổ kinh thiên vang ra, Thừa Ân bất ngờ nhào đầu về phía trước, cô chưa kịp hét lên vì sợ hãi thì cơ thể cô được một bàn tay to lớn bên cạnh kéo người cô sang, giữ chặt cô trong một cơ thể rắn chắc.

Ngay khi Dương Nhẫn nhìn thấy cơ thể của Thừa Ân ngã nhào về phía trước, đầu của cô cách khoảng một gang tay sẽ đập ngay vào thành ghế. Không do dự, Dương Nhẫn đưa tay kéo Thừa Ân lùi về sau, lại nghe thấy tiếng hét sợ hãi của cô liền không suy nghĩ, kéo người cô vào lòng anh ta, giang lấy cánh tay to khỏe bảo vệ một cô gái yếu đuối.

Áp mặt vào lồng ngực rộng lớn, tiếng tim đập của đối phương khiến tâm trạng Thừa Ân dần ổn định. Thừa Ân chưa nhận thức được hiện tại cô là đang trong tình thế nào. Chỉ là cô đang sợ hãi, tiếng bom nổ không ngừng dồn dập, lại mấy lần thoát chết bởi bom đạn. Cô thật sự không biết, cô cần một điểm tựa, vô thức bàn tay cô đưa ra ôm chặt lấy cơ thể Dương Nhẫn.

Đáy mắt Dương Nhẫn ánh lên tia kinh ngạc. Vừa rồi chỉ vì phản xạ mới đưa tay giữ lấy Thừa Ân, Dương Nhẫn còn tưởng cô nàng sẽ đẩy anh ta ra ngay.

Nhưng không ngờ đáp án lại hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của anh ta. Thừa Ân luôn ghét anh ra mặt vậy mà bây giờ lại đang ôm chặt lấy anh ta. Cúi mặt nhìn người phụ nữ đang run rẫy trong lòng, một cảm giác khác thường đang dần khoáy động trong lồng ngực, khiến Dương Nhẫn không hiểu rõ nó xuất phát từ đâu.

Thành phố Damman rộng lớn trong vài giờ đã trở thành lãnh địa giao chiến của người ngoài. Long gia và Chu gia, hai gia tộc lớn mạnh nhất thế giới ngang ngạnh không xem vương quốc Ả Rập ra gì, hóng hách bắn giết nhau trên đường phố. Mà quân đội Ả Rập đến tận lúc này cũng không một ai ra mặt, xem ra bọn họ là muốn mượn đao giết người. Vừa rồi bọn họ giả danh dân tộc thiểu số truy giết đám người Long gia không thành. Chu gia tuy ngang ngược không xem vương quốc Ả Rập ra gì tự quyền cho người xâm nhập truy sát đám người Long gia. Nhưng như vậy chẳng phải vô duyên vô cớ đang giúp bọn họ. Quân sự Ả Rập không thể đối đầu với Long gia, nhưng Chu gia lại có thừa khả năng đó. Thế nên tốt nhất cứ để hai bên lộng quyền giao chiến, thành phố Damman này dù có chịu thiệt thòi nhưng đổi lấy mạng sống của năm vị thiếu gia của Long gia là rất đáng.

Hai bên đuổi giết nhau ngang tài ngang sức, bên nào cũng thể hiện rõ thực lực của bản thân. Trên suốt cả chặng đường dài, kẻ đuổi theo bắn tới, người tháo chạy bắn trả. Ngoại trừ những tiếng súng liên tục vang ra, những tiếng bom nổ cũng theo đó luân phiên dồn dập. Lâu lâu lại có một chiếc xe trúng phải quả bom nổ banh, những đốm lửa cứ thể rãi rác trên con đường dài. Lúc này nhìn vào Damman chỉ có thể nói lên một điều, Damman đã chính thức trở thành chiến trường của Long gia và Chu gia.

“Bọn họ lại kéo đến chúng ta có nên gọi thêm người?” Hạo Nhân nhìn thấy đằng xa lại một tóp xe khác kéo đến liền lên tiếng hỏi ý kiến từ Huy Vũ. Sau màng đuổi bắn kịch liệt vừa rồi, nhân lực của hai bên đều dần cạn kiệt, nay đám người Chu gia lại tiếp tục kéo đến, điều này chứng tỏ bọn họ đều đã mai phục khắp nơi. Người của Long gia vốn cũng cho người bí mật rãi rác khắp thành phố để thực hiện cho kế hoạch ngày mai. Chỉ cần lúc này anh ta ra lệnh, thuộc hạ Long gia sẽ lập tức ra mặt, đến khi đó còn lo sợ gì với tình hình trước mắt.

Huy Vũ nhìn về phía sau xe thuộc hạ chỉ còn lại ba chiếc. Đám xe của Chu gia đuổi bắn phía sau cũng còn lại ba chiếc không là vấn đề đối với hắn. Nhưng trước mắt lại kéo thêm đám người mới, chiếc trực thăng phía trên vẫn bám riết không ngừng. Với thực lực hiện tại, thắng thua chênh lệch quá rõ ràng. Hắn trầm mặc một lát liền lên tiếng trả lời: “Mọi người đều có vị trí và nhiệm vụ cho kế hoạch ngày mai. Nếu lúc này mọi người đều lộ diện, kế hoạch ngày mai khó thành.”

Thuộc hạ mà hắn cài đặt khắp nơi trong thành phố đều là bí mật, nếu giờ lộ diện tri viện. Cùng một lúc thuộc hạ Long gia lại có mặt khắp nơi, dù nhân lực của Long gia ở Damman khá nhiều hưng không thể lại có mặt ứng cứu nhanh như vậy. Điều này sẽ khiến chính quyền Ả Rập nghi ngờ, bọn họ sẽ đoán được là do Long gia đã cài đặt trước với một ý đồ nào đó. Nhất định bọn họ sẽ có sự phòng bị, trận đánh úp ngày mai do bọn họ bày ra khó mà hoàn thành.

Hạo Nhân không phải không hiểu điều này, chỉ là trong tình thế này, bọn họ tuyệt đối không phải là đối thủ của đám người Chu gia với nhân lực đông gấp ba, bốn lần. Nếu bọn họ chết ở đây, kế hoạch ngày mai càng khó hoàn thành.

Huy Vũ liếc mắt nhìn sang Thái Mi: “Cô ta tự biết cách thoát thân.”

Thái Mi đang chuyên tâm lái xe, tuy cô không quan tâm cuộc đối thoại giữa Huy Vũ và Hạo Nhân, nhưng những gì hai người vừa nói đều lọt cả vào tai cô. Nghe Huy Vũ nói, ánh mắt Thái Mi lóe lên tia kinh ngạc, cô quay sang cả kinh nhìn Huy Vũ: “Anh đuồng đẩy tất cả sang cho tôi?”

Huy Vũ vẫn gương mặt lạnh lùng, chỉ là khóe môi có hơi cong lên tia cười, không nôn không vội nhả ra từng chữ rõ rệt: “Lúc này chúng tôi và cô cùng hội cùng thuyền, chúng tôi chết cô cũng không thể sống.”

Thái Mi như chết lặng, cô lúc này cả miệng cũng không thể hé ra, muốn chửi cũng không chửi thành lời, hai hàm răng nghiếng chặt trừng mắt nhìn Huy Vũ. Cô chỉ muốn giết người, lúc này cô rất muốn giết Huy Vũ, nhưng cô không làm được, cô không có khả năng đó.

Thái Mi nhắm chặt hai con mắt, đè nén sự kích động, nuốt ngay cục tức trong giây lát lại chú tâm vào việc lái xe, cô hằn học lên tiếng: “Người của anh có khắp nơi anh không gọi ra giúp, anh dựa vào một cô gái như tôi?”

Chẳng phải trước kia hắn ngạo mạng bất cần sự giúp đỡ từ cô? Nhưng điều này cô không quan tâm, điều mà khiến cô thật sự quan tâm chính là chẳng phải nếu bọn họ làm theo lời Hạo Nhân gọi tri viện thì bọn họ sẽ được an toàn. Cho dù kế hoạch ngày mai quan trọng thế nào lẽ nào không quan trọng hơn tính mạng của ba người bọn họ. Long Huy Vũ hắn tin tưởng tài lái xe của cô hay hắn thật sự là kẻ liều lĩnh đến bất chấp.

“Cô là em kết nghĩa của Chí Khanh thì cũng là người của Long gia. Gọi thuộc hạ tri viện hay để cô lái xe đều như nhau.” Huy Vũ cất giọng đều đều, hắn đưa tay cầm súng ra ngoài cửa kính xe bắn vào tay của kẻ cầm súng đang ngồi trong xe phía trước.

Hạo Nhân ngồi ghế sau nạp đạn vào khẩu súng vừa mới bắn hết đạn, nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người trước mắt không tránh khỏi phải cong môi cười: “Bây giờ tớ mới biết tại sao cậu lại ngồi vào xe của cô ta. Thái Mi, Huy Vũ đã công nhận cô là người có năng lực.”

Dứt lời, Hạo Nhân lại đẩy cánh cửa xe ra, chòm người ra ngoài bắn về phía xe đối phương. Ngay lúc đầu khi Huy Vũ ngồi vào xe của Thái Mi, Hạo Nhân cũng như Dương Nhẫn đều không hiểu nguyên nhân. Ngồi vào xe của Thái Mi không bằng ngồi vào xe của thuộc hạ bọn họ chẳng phải sẽ an toàn hơn. Nhưng Huy Vũ làm việc không phải tùy ý, đúng thật cô nàng Hà Thái Mi này có năng lực phóng xe quá thuần phục.

“Ai thèm là người của Long gia các anh.” Thái Mi liền lên tiếng với lời nói của Hạo Nhân. Cô ngay từ đầu đã không muốn dính liếu đến bọn họ, cái gì là người của Long gia. Người khác cảm thấy hãnh diện nhưng riêng cô thì đó lại là mầm họa.

Thái Mi không thèm tranh cãi với những người đàn ông này, hiện tại cô cần phải thoát khỏi vòng đuổi bắn của đám người Long gia. Long Huy Vũ nói đúng, bây giờ bọn họ cùng ngồi chung chuyến thuyền, ăn phải quả bom, chiếc xe nổ thì tất cả cùng chết. Lần này cô thật sự tập trung tất cả tinh thần vào việc lái xe, chuyện bắn giết vẫn là để ba người Huy Vũ cùng đám thuộc hạ phía sau ra tay là được.

Nghe qua những lời đối thoại vừa rồi, Thừa Ân vốn dĩ đang run rẫy sợ hãi trong lòng Dương Nhẫn cũng dần tỉnh táo. Cô chợt nhận ra là mình đang ôm lấy cơ thể của người đàn ông, bất giác cô vội buông người đó ra lập tức nhìn vào Dương Nhẫn. Mà Dương Nhẫn cũng không thèm tránh né tia nhìn sững sốt từ Thừa Ân đến anh ta, chỉ thấy cô nàng hai bên gò má đỏ ửng vì xấu hổ. Vừa rồi bị Thừa Ân ôm chặt, Dương Nhẫn không tiện đẩy cô ra nhưng giờ cô đã rời khỏi người anh ta. Cũng đến lúc anh ta không nên nhàn rỗi ngồi ôm người đẹp trong lòng mà để anh em mình vất vả. Khẩu súng vẫn đang cầm trên tay, không nôn vội mở cửa xe bên cạnh chòm người ra ngoài bắn về phía xe đối phương.

Thừa Ân thầm thán đưa bàn tay lên che lấy gương mặt, cô xấu hổ đến mức độn thổ. Mặc dù những người ngồi trong xe đang trong tình thế nguy kịch, dù họ có nhìn thấy cô ôm Dương Nhẫn bọn họ cũng không có thời gian bận tâm đến. Chỉ là, sao cô lại có thể hồ đồ vì sợ hãi mà ôm chặt lấy anh ta, mà người đó lại là Dương Nhẫn, Dương lục thiếu của Long gia, người mà cô từ tối qua đến giờ vẫn còn rất khinh ghét.

Thái Mi rẽ xe vào con hẻm bên cạnh, đoàn xe ba chiếc phía sau cũng nối đuôi theo sau.

“Phân tán lực lượng, chia nhau hành động.” Huy Vũ lạnh giọng ra lệnh.

Hai chiếc xe phía sau lập tức rẽ vào con đường khác, còn lại một chiếc tiếp tục bám theo xe Thái Mi.

Đám người Chu gia từ phía sau đuổi tới, nhìn thấy bốn chiếc chia ra chạy, bọn họ không nhìn thấy được chiếc xe chở đám người Huy Vũ là đang chạy hướng nào nên cũng nhanh chóng chia lực lượng thành hai hướng đuổi theo.

Chiếc trực thăng bám riết trên không trung đang lượn lờ qua các tòa nhà trong phút chốc bị nổ tung. Thừa Ân ngồi trong xe không hiểu ra làm sao liền lên tiếng hỏi: “Tại sao nó nổ rồi?”

“Còn phải hỏi sao, đương nhiên là do thuộc hạ chúng tôi ra tay.” Dương Nhẫn đang chòm người ra ngoài bắn, nhìn thấy chiếc trực thăng nổ tung anh ta thu người lại vào trong. Thuộc hạ của bọn họ đã ra tay, bọn họ chỉ cần ngồi im là được.

Hạo Nhân cũng ngồi lại ngay ngắn, chưa có lệnh mà đám thuộc hạ đang ẩn náo đã tự ý ra tay. Mặc dù mọi người là vì lo cho sự an toàn của bọn họ nhưng như vậy chẳng phải là trái lệnh.

Huy Vũ lạnh lùng không lên tiếng, ánh mắt hắn không mang tia tức giận vì hành động này của thuộc hạ. Dù thuộc hạ của hắn trái lệnh, nhưng mọi người không hề công khai kéo nhau cùng lộ diện. Một vài siêu xạ thủ đứng bên trong các toà cao ốc bắn ỉm trợ giúp họ thoát thân vẫn là một ý tưởng không tồi.

Một chiếc xe từ phía sau nhanh chóng nhận lấy quả bom từ phía trên cao tòa nhà bắn xuống lập tức nổ tan tành. Thái Mi lúc này mới thật sự giảm bớt phần nào hoang mang. Xem ra thuộc hạ Long gia đã tự ý bố trí người xâm nhập vào các tòa cao ốc bắn hổ trợ cho ba vị thiếu gia của họ. Cô nhớ là Huy Vũ vừa mới ngăn không cho Hạo Nhân gọi tri viện, vậy mà đám thuộc hạ vẫn tự quyền hành động. Ánh mắt Thái Mi ánh lên tia cười tán thưởng, cô lên tiếng: “Xem ra thuộc hạ của các anh dù có trái lệnh các anh, cũng không chịu bỏ rơi các anh.”

“Long gia không có người bất tài vô dụng.” Huy Vũ ngồi cạnh nhàn rỗi tiếp lời Thái Mi.

Hạo Nhân ngồi phía sau cũng châm thêm một câu: “Thuộc hạ của Long gia không giống với người của tổ chức sát thủ, tất cả đều biết hỗ trợ cho nhau.”

Thái Mi lườm mắt với Huy Vũ và Hạo Nhân, cô chỉ khen Long gia bọn họ một câu mà hai người đã tự đắc đến thế. Nhưng cô thừa nhận lời hai người nói là đúng, thuộc hạ của tổ chức sát thủ tuy làm việc cho tổ chức nhưng luôn đố kỵ ganh ghét nhau. Đây cũng chính là một phần nguyên nhân cô chạy trốn tổ chức.

Những chiếc xe phía sau của Chu gia lần lượt từng chiếc nổ tung, một số chiếc còn lại nhận thấy không thể tiếp tục đuổi giết đám người Huy Vũ. Dậm chân tức tối quay đầu xe bỏ chạy, còn đuổi theo e là số phận của bọn họ cũng giống như những người anh em ngồi trong mấy chiếc xe vừa mới nổ kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK