Trong giây lát nắm đấm không chút sức lực chợt dừng lại, Thái Mi lập tức mở mắt khi nghe thấy giọng nói trầm thấp đầy ngạo mạn. Trước mắt Thái Mi, là một Long Huy Vũ dù sắc mặt vẫn nhợt nhạt nhưng chẳng phải là đang nhìn cô sao?
Thái Mi nhất thời chợt ngây ra trong chốc lát, sau đó không nói thêm một lời nào liền cúi người ôm chầm lấy Huy Vũ. Cảm giác vui sướng tức thì trào dâng khiến con tim như muốn vỡ nát cũng nhanh chóng nhảy múa, vô cùng hoan hỉ.
Sau khi phun ra ngụm máu tươi, cơn đau đớn dần tan đi, cơ thể không còn run rẫy nữa. Thật kì lạ, cơn đau như xé da cắt thịt đến rất nhanh rồi biến mất rất nhanh, như thể vừa rồi hắn chưa từng trãi qua cơn đau đớn nào. Huy Vũ đưa mắt nhìn Thái Mi đang nước mắt đầm đìa, sự kích động rõ ràng không ngừng lây động cơ thể hắn, khiến trong lòng hắn như có lửa đốt cũng trở nên ấm áp.
Đúng vậy, là cảm giác ấm áp mà hắn chưa từng trãi qua, là thứ cảm giác ấm áp dễ chịu mà hắn chưa từng có được.
Đây là sự quan tâm thật lòng, là sự lo lắng tuyệt đối, là nỗi sợ hãi bất an và hơn lúc nào hết là thật lòng thật dạ xem trọng mạng sống của hắn. Đôi cánh tay mềm mại của Thái Mi vẫn đang ôm chặt lấy hắn, cơ thể nhỏ bé của cô vẫn đang run rẫy cố áp sát vào lồng ngực hắn, như lo sợ nếu nới lỏng sẽ tuột mất hắn. Bàn tay Huy Vũ không chút sức lực vẫn cố vươn lên ôm lấy thắt lưng Thái Mi: “Em đang bị thương không nên cử động nhiều.”
Không thấy Thái Mi có ý buông tay, Huy Vũ thấy vậy đưa tay đẩy người Thái Mi ra nhưng cô lại cự tuyệt bằng cách ôm chặt lấy hắn hơn. Đáy mắt Huy Vũ tỏ rõ sự kinh ngạc, tiếp đến là giọng nói thì thào từ người phụ nữ trong lòng vang ra: “Tôi không cho phép anh chết!”
Bàn tay đang đặt trên bả vai Thái Mi đột nhiên dừng lại, đáy mắt Huy Vũ vốn đã kinh ngạc nay lại tăng lên bội phần, lời nói vừa rồi tuy vô cùng nhỏ nhưng lại lọt vào tai hắn rất rõ ràng.
“Tôi nói rồi, nếu tôi chết tôi sẽ giết em chết cùng tôi!” Tia kinh ngạc từ đáy mắt của Huy Vũ nhanh chóng tan biến, nét lạnh lùng từ đôi mắt lạnh nhạt cũng không còn, gương mặt vô cảm ngày nào giờ chỉ còn đọng lại là nét cười dịu dàng.
“Được, tôi hứa với anh!” Thái Mi dứt khoác đáp lời.
Huy Vũ nghe vậy nét cười càng trở nên ấm áp, hắn đưa tay vuốt tóc Thái Mi.
“Nhưng tôi có một điều kiện!”
Thái Mi đột nhiên lên tiếng, Huy Vũ không do dự hay so đo điều kiện đó là gì, dù là điều kiện gì, bất lợi hay không bất lợi, đối với hắn chỉ cần Thái Mi thích hắn đều đáp ứng yêu cầu của cô, hắn nhếch mép: “Được!”
Nghe thấy lời khẳng định như đinh đóng cột từ miệng Huy Vũ, Thái Mi vẫn ôm chặt lấy hắn, gương mặt nhỏ nhắn của cô vẫn áp vào lồng ngực rộng lớn của hắn. Chỉ có như thế này, chỉ có thể nghe rõ tiếng tim đập từ trái tim của hắn, cô mới thật sự yên lòng. Không nôn vội, chậm rãi Thái Mi lên tiếng: “Nếu anh chết anh sẽ giết tôi chết cùng, tôi đồng ý. Nhưng nếu anh không giữ lời hứa, nếu anh chết rồi mà tôi vẫn còn sống, khi đó tự tôi sẽ chết cùng anh.”
Vừa rồi khi tưởng rằng Huy Vũ đã chết, không hiểu vì sao trong trái tim của Thái Mi lại không ngừng nhói lên cảm giác tê liệt, không phải tê liệt, chỉ là trái tim cô lại không tài nào thở được, như muốn nổ tung. Ngay khi nhìn thấy Huy Vũ còn sống, lại được nghe thấy giọng nói đầy ngạo mạn và bá đạo từ hắn, Thái Mi mới biết nước mắt cô rơi được xuất nguồn từ trái tim. Là con tim cô không chấp nhận Huy Vũ chết, là con tim cô không chấp nhận việc hắn nói mà không giữ lời. Nếu hắn thật sự chết rồi, một mình cô đau khổ thì thà cô không sống tiếp nữa. Nỗi đau mất anh trai kéo dài đã khiến cô quá mệt mỏi. Cô không muốn lại tiếp tục nỗi đau chồng chất nỗi đau.
Yêu cầu của Thái Mi vừa dứt, Huy Vũ lập tức trầm mặc. Hắn vừa rồi đã khẳng định dù cô yêu cầu bất cứ điều kiện gì hắn cũng đều chấp thuận làm theo, hắn từng nghĩ nếu hắn chết có cô bên cạnh cũng không phải buồn chán. Huy Vũ là người ngạo mạn và độc đoán, thứ hắn thích hắn nhất định phải có, dù hắn chết hắn vẫn muốn Thái Mi theo cùng. Nhưng chỉ với yêu cầu vừa rồi của Thái Mi, sự quyết đoán từ con tim hắn bỗng chốc tan biến. Yêu cầu này của Thái Mi, vượt quá tầm kiểm soát của hắn.
“Nhìn tôi!...” Sau vài giây xác nhận lại lí trí nơi con tim đang thổn thức, Huy Vũ lạnh giọng lên tiếng: “Thái Mi, em ngẩng mặt nhìn tôi!”
Gương mặt đầm đìa nước mắt vốn đang cố vùi đầu vào lồng ngực rắn chắc của Huy Vũ. Thái Mi thật không muốn rời khỏi vị trí này, đây là nơi tồn tại trái tim của Huy Vũ, đây là nơi phát ra nhịp tim có thể giúp cô biết rõ Huy Vũ vẫn còn sống.
Hóa ra nhịp tim của Huy Vũ lại quan trọng đối với cô đến vậy.
Tuy Thái Mi không muốn rời xa nhịp tim của Huy Vũ, nhưng nếu hắn muốn cô nhìn hắn, cô tất nhiên sẽ chiều theo ý hắn. Thái Mi chậm rãi rời khỏi tấm ngực rắn chắc rồi ngẩng đầu nhìn Huy Vũ, đáy mắt cô ngoại trừ tia đỏ hằn cũng chỉ là hình bóng của Huy Vũ tồn tại.
Huy Vũ thấy rất rõ ràng hình ảnh của hắn trong mắt Thái Mi, khóe môi hắn nhẹ cong thành tia cười, không trả lời đồng ý hay không với yêu cầu của Thái Mi, hắn nhẹ nhàng tiến tới hôn vào hai cánh môi nhợt nhạt vì mất máu của cô.
Nụ hôn không mang tia dục vọng, không có sự ép chế, không có sự chiếm hữu cũng không vì nhất thời mà là vì si mê. Đúng vậy, hắn thích người phụ nữ này.
Không nhận được đáp án từ Huy Vũ, Thái Mi cau mày đẩy hắn ra, cô hằng giọng: “Anh chưa trả lời tôi!” Chưa nghe được lời xác nhận từ chính Huy Vũ nói, cô thật sự không yên lòng.
Huy Vũ và Thái Mi vẫn nằm trên nền đất, đối mặt với gương mặt đang chờ đợi của Thái Mi, Huy Vũ khẽ đưa tay tém gọn mái tóc của cô ra sau tai, không nôn vội mà rõ ràng nhả từng chữ một: “Tôi sẽ không chết!”
“Tôi muốn anh trả lời có hay là không đáp ứng yêu cầu của tôi?” Thái Mi nhíu chặt hai đầu lông mày, cô chỉ muốn hắn trả lời đồng ý hay không đồng ý, hắn nói lời vòng vo cô không thích.
Ngược lại với lời đốc thúc của Thái Mi, Huy Vũ lại chậm rãi tiếp tục lời nói đang dở: “Vì tôi không muốn em chết!”
- Tôi sẽ không chết, vì tôi không muốn em chết! - Lời nói hoàn thiện vừa rồi từ chính miệng Huy Vũ vang ra lại khiến Thái Mi vô cùng kinh ngạc.
Thái Mi đã từng đặt ra yêu cầu, nếu Huy Vũ chết, cô sẽ chết cùng hắn. Đáp trả với yêu cầu của cô, là hắn sẽ không chết, vì hắn sợ nếu hắn chết rồi cô cũng sẽ chết theo. Vậy có nghĩa vì không muốn cô chết nên hắn nhất định sẽ sống.
Thông suốt lời nói này của Huy Vũ, tuy Thái Mi có kinh ngạc nhưng trái tim đang nghẹn ngào lại cảm thấy vô cùng hân hoan. Trong chốc lát, Thái Mi cảm thấy nếu Huy Vũ và cô cùng nhau chết tại đây thì còn điều gì phải luyến tiếc nữa. Cuộc đời này có gì mà cô chưa từng trãi qua, có gian nan nào mà cô chưa từng ném trãi, có đau thương nào mà cô chưa từng nhận lấy. Nhưng hạnh phúc như thế này, thì đây là lần đầu cô có được. Phải rồi, nếu đã không thể tiếp tục sống, thì cùng nhau chết cũng không phải là chuyện tồi tệ.
Như hiểu hết những suy nghĩ đang tồn tại trong đầu Thái Mi, Huy Vũ rất hài lòng về việc Thái Mi nguyện cùng sống cùng chết với hắn. Nụ cười bên khóe môi hắn lại nhếch lên, bàn tay không chút ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve bên mặt Thái Mi rồi thì thào thành tiếng: “Tôi sẽ không chết, em không cần phải lo. Nhưng tôi rất mệt, tôi cần phải nghỉ ngơi!”
Trái tim Thái Mi lại một lần nữa gợn sóng, ánh mắt đầy hoang mang vội nói: “Anh không được ngủ!”
Tuy tình trạng của Huy Vũ đã ổn định hơn so với việc đau đớn quằn quại như vừa rồi, nhưng chất độc tin hẳn vẫn còn bên trong hắn. Nếu Huy Vũ ngủ, nếu hắn ngủ luôn thì sao, nếu hắn vĩnh viễn sẽ không mở mắt. Nghĩ đến đây Thái Mi vô cùng sợ hãi, cô vội nắm lấy bàn tay lạnh ngắt không chút sinh khí của hắn: “Huy Vũ, anh nói chuyện với tôi, tôi không muốn anh ngủ.”
Huy Vũ khẽ cười nhạt: “Em yên tâm, chất độc này tôi hiểu rất rõ, sau bảy mươi hai tiếng đồng hồ nếu không có thuốc giải đến khi đó độc mới thật sự thấm vào nội tạng rồi chết.”
Thái Mi như không tin, cô cất giọng đầy nghi ngờ: “Anh nói dối, tôi muốn nghe lời nói thật!”
Đôi mắt Huy Vũ biểu hiện vô cùng mệt mỏi, hắn thật sự không muốn ngủ vào thời điểm này, chỉ đơn giản vì hắn không muốn một mình Thái Mi phải đơn phương sợ hãi. Nhưng hắn thật sự rất mệt, cơ thể hắn dù mạnh mẽ thế nào vẫn không chế ngự được chất độc đang dày vò cơ thể hắn.
“Thuộc hạ của tôi từng trúng phải loại độc này, Dương Nhẫn cũng đã điều chế được thuốc giải và cứu sống người đó!” Trước kia trong lần tập huấn trên đảo, thuộc hạ của Huy Vũ từng trúng phải loại độc này. Huy Vũ không hiểu về y học nhưng biểu hiện độc tính phát tác trên người hắn hoàn toàn giống hệt với người thuộc hạ đó. Nên Huy Vũ mới khẳng định sau bảy mươi hai tiếng đồng hồ, tức là chính xác ba ngày kể từ thời điểm hắn trúng độc, nếu vẫn không có thuốc giải thì chất độc sẽ thắm vào lục phủ ngũ tạn chết ngay tức khắc. Nhưng trong khoảng thời gian ba ngày đó mạng sống người trúng độc tuyệt đối sẽ an toàn, chỉ là khiến cho người trúng độc rơi vào trạng thái mê man bất tĩnh.
Nói rõ ràng nếu không có thuốc giải Huy Vũ sẽ mê man đến chết. Thái Mi tối sầm mặt, nhưng vẫn cố trấn tĩnh lên tiếng: “Nếu anh mệt anh cứ ngủ, tôi sẽ luôn bên cạnh anh!”
Huy Vũ khẽ gật đầu, đôi mắt mệt mỏi không chút sức lực từ từ nhắm lại, hắn cất giọng trầm trầm thể hiện đầy tình ý quan tâm: “Em không được đợi tôi ngủ rồi chạy đi tìm đám Hạo Nhân. Tôi đã để kí hiệu suốt chặng đường đi và trước cả cửa động. Em chỉ cần ở lại đây, đám Hạo Nhân sẽ nhanh chóng tìm đến.”
Đôi mắt Thái Mi trầm lắng nhìn Huy Vũ đang rơi dần vào trạng thái mê man, nhưng bàn tay của hắn vẫn nắm chặt lấy bàn tay cô, khóe miệng hắn dù không thể mở ra nhưng vẫn cố nhếch môi thành lời: “Đừng để khi tôi tỉnh lại lại không nhìn thấy em!”
Thái Mi nhẹ cười phì thành tiếng, hắn dù đã bất tĩnh vẫn không phai lãng bản tính bá đạo của hắn. Nhưng không hiểu vì sao Thái Mi lại cảm thấy bản tính bá đạo này từ hắn đối với cô lại là lẽ tất nhiên. Nhìn vào gương mặt nhợt nhạt lấm tấm mồ hôi trên gương mặt ngủ say mê của Huy Vũ, nụ cười bên khóe môi Thái Mi càng mở rộng hơn, cô đưa ống tay áo lên lao đi những giọt mồ hôi trên mặt hắn. Nếu hắn không muốn cô đi tìm đám Hạo Nhân thì cô sẽ không đi tìm. Nhưng tại sao hắn lại biết được cô muốn đợi hắn ngủ rồi mới đi tìm đám Hạo Nhân chứ?
Đưa mắt nhìn xuống bàn tay Huy Vũ vẫn đang nắm chặt lấy tay mình, Thái Mi cảm thấy lần đầu tiên trong cuộc đời, ngoại trừ anh trai đột nhiên chết đi thì Huy Vũ tự khi nào đã trở nên quan trọng đối với cô như vậy? Có phải là chính thời điểm giây phút sinh tử cận kề khi cơ thể cô bị treo lơ lững trên cao, là Huy Vũ đã đến cứu cô, là hắn nhiều lần bất chấp tính mạng cũng tuyệt đối bảo vệ cô an toàn.
Phải chăng chính là vào những thời điểm đó, lần lượt vị trí Huy Vũ trong lòng cô đã trở nên quan trọng hơn.
Thái Mi không dám nhắm mắt, cô dù mệt mỏi thế nào vẫn cố căng trừng hai con mắt nhìn Huy Vũ. Huy Vũ ngủ rồi, dù vết thương đau nhức và vì mất máu quá nhiều khiến cô nhiều lần suýt ngất đi, nhưng cô cần phải canh giấc ngủ cho hắn. Hang động này tuy tĩnh lặng nhưng không hẳn là an toàn, một khi đám thổ dân tìm được và tràn vào, cô và Huy Vũ đều chỉ có con đường duy nhất là chết. Cô cần phải bảo vệ an toàn tuyệt đối Huy Vũ cho đến khi đám người Hạo Nhân tìm tới.
Thời gian không biết trôi qua bao lâu, một tiếng đồng hồ, hai tiếng đồng hồ, cũng có thể là lâu hơn thế. Thái Mi vẫn nằm ngay bên cạnh Huy Vũ, cô nhìn hắn một cách chăm chú, khóe môi của cô chậm rãi cong thành tia cười duyên dáng, không biết từ khi nào cô đã không còn cảm thấy ghét hắn nữa.
Bịch bịch bịch…
Thái Mi chợt nhíu mày, là tiếng bước chân. Tiếng bước chân dồn dập không nhanh không vội, nhưng Thái Mi có thể nghe ra đó là tiếng bước chân trần của đám người thổ dân. Cô hoảng hốt bật người ngồi nhanh dậy, cảm giác đau đớn từ vết thương sau lưng dội về khiến gương mặt cô ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt trắng bệch như không thể trắng hơn được. Đến giây phút này vẫn là không thể hy vọng vào đám Hạo Nhân được nữa. Đám thổ dân nếu đã đuổi đến tận đây thì sớm muộn cũng tìm ra hang động này. Cô và Huy Vũ cần phải rời khỏi đây ngay, nhưng hang động chỉ có duy nhất một miệng hang, nếu trực diện xông ra chẳng khác nào tự nạp mạng.
Vội vàng xoay người không ngừng thúc vào vai Huy Vũ, Thái Mi khẽ lên tiếng gọi: “Huy Vũ, Huy Vũ!”
Đáp lại tiếng gọi thì thào đầy sốt ruột của Thái Mi cũng chỉ là con người đang nằm bất động, Huy Vũ hoàn toàn ngủ mê mệt, vô tri vô thức như một xác chết. Thái Mi cố gắng gọi Huy Vũ thêm một lần nhưng vẫn là thất bại, Huy Vũ nói đúng, chất độc xâm nhập khiến con người hắn rơi vào trạng thái mê man, cũng chỉ có thuốc giải của Dương Nhẫn mới có thể giúp hắn tỉnh lại và bảo toàn mạng sống của hắn.
Hơn lúc nào hết, Thái Mi lúc này vô cùng tỉnh táo, mạng sống của cô và cả Huy Vũ cũng chỉ còn biết trong đợi vào cô. Thái Mi xoay người đưa mắt nhìn xung quanh, xung quanh vách tường dày đặt các nhánh cây leo, hoàn toàn không có một kẽ hở.
Một tay vòng qua ôm lấy bả vai kiềm hãm cơn đau nhức từ vết thương sau lưng, một tay chống xuống nền đất cố gắng chống đỡ người đứng lên. Thái Mi cố gắng lê lết từng bước chân nặng nề hướng về phía miệng hang. Cô ẩn cơ thể về bên hong miệng hang, một cách lén lút và cẩn thận cô đưa mắt nhìn ra bên ngoài.
Thình lình Thái Mi vội vàng rút người vào trong, trái tim của cô trong chốc lát đập phình phịch khi thấy hai tên thổ dân trên tay cầm hai ngọn dáo vừa mới chạy ngang qua.
Thái Mi đưa tay vuốt ngực, đợi tiếng bước chân mỗi lúc một nhỏ dần, điều này chứng tỏ hai tên thổ dân đó đã chạy xa khỏi nơi đây. Thái Mi mới dám thả lỏng tinh thần, cô lại một lần nữa thập thò đầu ra ngoài. Bên ngoài ngoại trừ cây cỏ cũng chẳng còn điều gì bất thường.
Sau khi lướt mắt một lượt xác định bên ngoài khá an toàn, Thái Mi mới về lại vị trí đang nằm của Huy Vũ. Thái Mi cố sức kéo người Huy Vũ lên nhưng không được, vết thương đã hoàn toàn vắt kiệt sức lực của cô. Nhưng vào thời điểm mạng sống như chỉ mành treo chuông, cô không cho phép bản thân của cô yếu đuối. Tập trung toàn bộ sức lực, Thái Mi cố sức kéo bằng được Huy Vũ đứng lên. Cảm giác xé da cắt thịt cùng với dòng máu tươi đang rướm ướt tấm lưng đầy thương tích, Thái Mi toàn thân tê liệt, trong tức khắc tưởng chừng đã cùng Huy Vũ ngã xuống. Nhưng vẫn là ý chí chiến thắng tất cả, giây phút tưởng như không thể lại có thể vượt quá giới hạn. Cơ thể to lớn của Huy Vũ hoàn toàn đứng tựa vào cơ thể nhỏ bé của Thái Mi.