• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không cần đoán Thái Mi cũng biết trong từ điển của Huy Vũ không tồn tại hai chữ “xin lỗi”. Nhưng hành động vuốt ve cổ cô thế này càng không phải tác phong thường thấy của hắn. Ngoại trừ những lúc Huy Vũ ra tay với Thái Mi thì đây là lần đầu tiên cô ở gần với hắn lại có cảm giác an toàn. Cảm nhận thấy hơi thở đang đều đều từng đợt phả xuống mặt, Thái Mi ngẩng đầu nhìn Huy Vũ đang dán mắt chăm chú vào cổ cô với ngón tay không ngừng vuốt ve.

Hai hàng lông mày đen rậm thẳng hàng như hai thanh kiếm. Sâu thẳm trong ánh mắt hoàn toàn một màu đen lạnh nhạt, vô cảm đến mức đóng băng người nhìn. Gương mặt lạnh lùng, nghiêm khắc và khó gần nhưng lại toát lên vẻ đẹp yêu diễm. Thái Mi còn nhớ trước kia cô cũng từng đánh giá vẻ đẹp trai của hắn nhưng vì luôn suýt mất mạng bởi hắn nên cô gặp hắn như gặp phải ác quỷ. Hiện tại đang lúc mặt gần với mặt, cô lại một lần nữa phát hiện hắn rất đẹp trai. Nếu hắn không trừng mắt với cô, không phát ra sát khí trùng trùng đe dọa cô, dịu dàng thế này, trầm tĩnh thế này chẳng phải rất tốt.

“Chu Khắc Kiệt đã nói với cô những gì?” Bầu không khí trong phòng thuyền trưởng đang vô cùng tĩnh lặng thì giọng nói lạnh lùng của Huy Vũ vang ra.
Không thấy Huy Vũ đưa mắt nhìn cô chỉ chú tâm vào những dấu đỏ trên cổ, Thái Mi lên tiếng hỏi: “Nói gì là nói gì?”

Huy Vũ tiếp câu đơn giản: “Những gì cô thắc mắc.”

Thái Mi nhíu nhíu mày vài giây thì trả lời: “Anh ta và tôi gặp nhau hầu như đều vô tình. Giữa người xa lạ với người xa lạ gặp nhau thì có gì để nói. Tôi chỉ thắc mắc vì sao anh ta lại giúp tôi tìm đến các anh, tôi nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra việc tôi tìm đến các anh không hề gây ảnh hưởng gì đến kế hoạch của các anh. Anh ta đâu cần phải tốt bụng mạo hiểm giúp tôi?”

Huy Vũ gật đầu, đồng thời lên tiếng lạnh nhạt: “Chu Khắc Kiệt hành sự không có lí do.”

“Anh cũng vậy mà!” Thái Mi lập tức tiếp lời. Huy Vũ nói như vậy về Khắc Kiệt là rất đúng, nhưng hắn cũng không thua kém gì.

Nghe vậy, Huy Vũ lúc này mới chịu rời mắt nhìn lên gương mặt của Thái Mi: “Cô nghĩ vậy?”

“Nhiều lần anh ra tay với tôi hầu như đều không có lí do.” Nhận thấy Huy Vũ hôm nay có điều gì đó khác thường hơn mọi ngày. Tuy vẫn gương mặt lạnh lùng và bá khí bức người nhưng sát khí lại không hề có. Thái Mi cảm thấy tinh thần rất thoải mái, cô nói chuyện với hắn không chút kiêng dè như thường ngày.

Nhìn gương mặt Thái Mi đang vô cùng nghiêm túc đợi câu trả lời, khóe miệng Huy Vũ nhếch lên nụ cười hiếm thấy: “Chu Khắc Kiệt là người nguy hiểm, chạm phải hắn cô tốt nhất nên tránh xa.”

Thái Mi chớp mắt, Huy Vũ có phải là đang thay mặt Chí Khanh quan tâm đến cô theo lời nhờ vả vừa rồi của Chí Khanh? Nhưng việc cô gặp ai, qua lại với ai, Huy Vũ đâu nhất thiết phải bận tâm đến. Tần ngần suy nghĩ, Thái Mi mới lên tiếng: “Khắc Kiệt tuy rất nguy hiểm nhưng anh ta chưa một lần hại tôi, tôi thấy anh ta là người sảng khoái và tùy hứng. Đau…”

Đang nói thì cổ họng bổng nhói lên cơn đau dữ dội, ngón tay đang mân mê trên cổ cô liền ấn mạnh vào khiến Thái Mi đau như bị đâm thủng. Huy Vũ cất giọng đầy tức giận: “Chu Khắc Kiệt là kẻ thù của tôi, tôi nói cô tránh xa thì cô không được lại gần.”

Vừa rồi Huy Vũ vẫn còn đang vui vẻ không hiểu sao lại nổi trận lôi đình khiến Thái Mi toát mồ hôi lạnh. Cô đưa tay sờ sờ lên vị trí bị ấn, đáy mắt ánh lên tia hoang mang vội gật đầu.

Con tàu đang chạy với vận tốc đều đều bổng nhiên tăng tốc lao nhanh về phía trước khiến lời đang muốn nói của Thái Mi bị khựng lại. Cơ thể không thích ứng kịp thời liền ngã nhào người về phía trước, lao trọn vào lồng ngực rắn chắc của Huy Vũ. Huy Vũ vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế, hắn đưa tay ôm lấy người phụ nữ trong lòng, nhíu mày lên tiếng quát: “Chuyện gì?”

Con tàu bổng nhiên gia tăng vận tốc, không có lệnh của hắn thuộc hạ của hắn không dám tự quyền.

Lâm đang ngồi ghế thuyền trưởng vội báo cáo với vẻ kinh ngạc nhưng không hoảng hốt: “Thiếu gia, con tàu đột nhiên lao nhanh về phía trước.”

Huy Vũ nheo mắt, hắn ra lệnh: “Cho tàu dừng lại!”

“Vâng!” Lâm nhanh chóng làm theo lời Huy Vũ nhưng con tàu vẫn duy trì tốc độ chạy về phía trước. Cả kinh anh ta vội nói: “Thiếu gia, các thiết bị đều đã dừng hoạt động nhưng tàu vẫn không chịu dừng.”

Thái Mi đang ngồi trong vòng tay của Huy Vũ ngẩng đầu nhìn hắn: “Xảy ra chuyện gì vậy?” Thái Mi rất ít khi đi biển, xảy ra chuyện kì lạ này cô hoàn toàn không đoán được nguyên nhân.

“Huy Vũ, không phải là cậu cho tàu chạy nhanh chứ?” Từ bên ngoài Hạo Nhân đi vào với dáng vẻ vội vàng. Lời vừa dứt đã thấy Thái Mi đang được Huy Vũ ôm trọn trong lòng, Hạo Nhân bất giác nhướng mày kinh ngạc.

Huy Vũ trầm giọng: “Vĩ độ bao nhiêu?”

Lâm đưa tay gạt cần vừa trả lời: “La bàn không hoạt động được nên không xác định được vĩ độ.”

Xảy ra hiện tượng kì lạ này, Hạo Nhân không có thời gian quan tâm đến chuyện của Huy Vũ và Thái Mi. Nghe Lâm nói, anh ta cảm thấy rất vô lí: “La bàn sao hỏng được, vừa rồi vẫn hoạt động bình thường mà?”

“Tôi không biết, la bàn dừng hoạt động ngay khi con tàu tăng tốc. Thiếu gia, phía trước là hòn đảo.” Nhìn thấy hòn đảo đang hiển thị trong màn hình cách con tàu khoảng hai trăm hải lí, Lâm vừa điều khiển tàu dừng lại vừa lên tiếng thông báo.

“Kiểm tra toàn bộ các hệ thống!” Huy Vũ lên tiếng, ngữ giọng không thay đổi âm sắc.

“Tất cả các thiết bị hoạt động và tín hiệu đều bình thường. Thiếu gia, ngoại trừ la bàn dừng hoạt động tất cả đều rất tốt.” Chris gõ tạch tạch lên bàn phím vừa báo cáo.

“Thiếu gia, tàu ngầm như bị hút xuống đáy biển, lực kéo quá mạnh, con tàu hoàn toàn thoát khỏi sự điều khiển.”Jushtin báo cáo từ con tàu ngầm dưới mặt biển.

Thái Mi không quan tâm những người đàn ông này đang nói gì, cô liếc mắt nhìn vào màn hình. Tuy cô không nhìn được con tàu và hòn đảo còn khoảng cách bao xa, nhưng nếu con tàu không dừng, với vận tốc này con tàu sẽ đâm vào hòn đảo.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Thái Mi càng tệ hơn, cô bước nhanh ra khỏi người Huy Vũ, vội hét toáng lên:

“Cho tàu dừng lại, mau cho tàu dừng lại.”

Huy Vũ lạnh lùng ra lệnh: “Lôi Lục Thông lên đây!”

Nhìn bên ngoài trời quang mây tạnh, không một chút gió, cả mặt biển phẳng lặng không có dấu hiệu trôi chảy. Không có sức mạnh từ thiên nhiên của gió và dòng chảy, con tàu không có sự khởi động tuyệt đối không thể di chuyển, hòn đảo phía trước rõ ràng có vấn đề. Lục Thông đã từng lên đảo, hiện tượng kì lạ này ông ta hẳn phải biết.

Lâm ngồi sang ghế bên cạnh nhường vị trí thuyền trưởng cho Huy Vũ ngồi vào, Huy Vũ cất giọng âm trầm: “Khởi động lại toàn bộ thiết bị, nhanh chóng quay đầu tàu!” Vừa nói hắn vừa thực hiện một loạt các thao tác, nhấn liên tục mấy nút nhỏ bên dưới, gạt cần điều khiển.

Hạo Nhân cũng đã ngồi vào ghế bên cạnh phối hợp điều khiển tàu, anh ta nhíu mày: “Lực kéo quá lớn, không thể quay đầu tàu.”

Đầu tàu vừa xoay chuyển lại như bị một sức mạnh vô hình nào đó kéo đầu tàu hướng về vị trí cũ. Cả con tàu phát ra tiếng tù tù khiến Thái Mi ù tai, con tàu không cưỡng lại được sức hút cứ thế mỗi lúc một lao nhanh hơn về phía trước. Cô nhìn ra ngoài thấy hòn đảo đang mỗi lúc một to lớn dần, gương mặt cô phút chốc tối sầm, cô nói với ngữ điệu vô cùng hoảng hốt: “Mau quay lại nhanh lên, con tàu đang mỗi lúc chạy nhanh dần về phía hòn đảo.”

Lâm vội mở miệng: “Con tàu còn cách hòn đảo khoảng năm mươi hải lí.”

“Tốc độ ba trăm hải lí trên một giờ.” Chrishơi sa sầm mặt, con tàu lao chạy như điên, cứ như có một sức mạnh vô hình nào đó túm chặt lấy đầu mũi tàu kéo về phía trước khiến con tàu không thể cưỡng lại được.

Sắc mặt Huy Vũ vẫn không thay đổi: “Liên lạc đến tàu chủ lực, gọi máy bay đến hòn đảo đón chúng ta. Mở máy đến vận tốc tối đa. Bỏ tàu ngầm lại.” Huy Vũ lạnh lùng buông một loạt câu ra lệnh.

“Jushtin, anh cùng mọi người trở về tàu, mau lên.” Hạo Nhân mở liên lạc đeo bên tai, lập tức truyền lệnh.

Sau lời ra lệnh của Hạo Nhân, Thái Mi nhìn ra bên ngoài thấy con tàu ngầm không hoạt động nhanh nhẹn như bình thường ngược lại lại nặng nề cố trồi nửa thân trên lên trên mặt biển. Huy Vũ lái tàu áp sát và giữ tốc độ với chiếc tàu ngầm.

Nắp tàu ngầm vừa được mở, Justin và một số người Long gia bên trong nhanh chóng nhưng trật tự nhảy lên chiến tàu của Huy Vũ. Mặc dù rơi vào tình huống nguy hiểm, nhưng mặc ai cũng vô cảm không biểu hiện chút hoang mang.

Cô nhíu mày, lại quan sát một loạt những người đang có mặt trong phòng thuyền trưởng. Người nào người nấy mặt mày vô cảm, tuy ánh mắt có chút hoang mang nhưng tất cả đều không biểu hiện thái độ sợ hãi nào. Ngược lại rất bình tĩnh và lạnh nhạt, nghiêm túc làm nhiệm vụ của mỗi người mà không cần Huy Vũ hay Hạo Nhân lên tiếng nhắc nhở.

Tuy Thái Mi đã từng trãi qua vô số lần vào sinh ra tử, nhưng rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm như lần này thì đây là lần đầu cô bó tay chịu thua. Nhưng với những con người luôn đứng trên sinh mạng của người khác để tồn tại như đám Huy Vũ thì bọn họ sẽ không chấp nhận ngồi bó gối chùn chân phó mặc số phận.

Đứng phía sau nhìn dáng vẻ nghiêm túc và trầm tĩnh của Huy Vũ, đáy mắt Thái Mi lại ánh lên tia tin tưởng tuyệt đối. Cô không biết năng lực điều khiển tàu của Huy Vũ có lợi hại như thân thủ và tài phán đoán của hắn hay không. Nhưng Huy Vũ là người quyết đoán, chỉ cần còn một tia hy vọng sống còn, hắn tuyệt đối sẽ đưa mọi người an toàn rời khỏi đây.

Thái Mi hít một hơi sâu, dáng vẻ nôn vội hoảng hốt như vừa rồi lập tức tan biến mà thay vào đó là gương mặt trầm tĩnh hơn lúc nào hết. Cô đã không giúp được gì, cô không nên làm loạn khiến mọi người phải phân tâm. Mạng sống của cô và mọi người chỉ còn biết trong đợi vào Huy Vũ.

“Hệ thống radar bị gây nhiễu, tàu chủ lực quá xa không thể kết nối máy.” Mồ hôi trên trán Chris chảy ướt xuống mặt, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh tập trung với hai tay múa máy liên tục trên bàn phím.

La bàn dừng hoạt động, đến sóng cũng bị gây nhiễu không thể gọi tri viện. Chris giỏi về máy tính lại không thể phá giải tín hiệu gây nhiễu. Gương mặt Huy Vũ trở nên thâm trầm.

Lâm đột nhiên lên tiếng: “Đáy tàu không chịu nổi lực kéo, đang có dấu hiệu rạn nứt.”

“Con tàu đang mỗi lúc chạy một nhanh, lực kéo về phía trước vô cùng mãnh liệt. Thiếu gia, chúng ta không thể thoát được lực hút này.” Jushtin lúc này đã có mặt trong phòng thuyền trưởng liền lên tiếng báo cáo. Jushtin giỏi về tàu ngầm, nhưng với những loại hình tàu chiến này anh ta không bằng được với Lâm. Năng lực lái tàu của Lâm ngang ngửa với Huy Vũ nên anh ta chỉ có thể đứng bên cạnh quan sát.

Huy Vũ không mở miệng, tàu của bọn họ đã mở tốc độ cao nhất để quay đầu tàu nhưng đều vô dụng. Ban nãy mặt biển phẳng lặng nhưng lúc này lại có dấu hiệu chảy ngược dòng quá mạnh. Tuy tàu chiến của hắn là loại hình tân tiến nhất, có thể vược qua những trận phong ba bão táp nhưng với tình hình hi hữu này, con tàu khó có thể qua nổi.

Lục Thông bị một thuộc hạ Long gia ném mạnh ông ngã nhào trên sàn tàu. Huy Vũ không quay đầu, hắn cất giọng trầm trầm: “Nói mau, vì sao con tàu bị hút về phía hòn đảo?”

“Tôi… tôi không biết. Lần trước tôi đi không hề xảy ra chuyện này.” Lục Thông bày ra gương mặt sợ hãi, đáy mắt hoang mang vội trả lời.

“Thiếu gia, tôi từng nghe nói có một hòn đảo rất kì lạ. Những con tàu nào vô tình vào gần hòn đảo, không những la bàn trên tàu lập tức dừng hoạt động, ngay cả việc điều khiển tàu đều trở nên vô hiệu. Con tàu sẽ như bị ma hút về phía hòn đảo va vào đá ngầm và chìm dần.” Lâm đang thực hiện các thao tác trên bàn phím vừa nói với ánh mắt đầy nghi ngờ.

Thái Mi cả kinh, mặt cô vô cùng khó coi vội lên tiếng xác định: “Có chuyện đó sao?”

Jushtin đanh mặt: “Cậu muốn nói đây là hòn đảo tử thần?”

Thế giới những hòn đảo rất đa dạng và phong phú, nhưng có lúc lại khá bí hiểm. Hòn đảo tử thần này là một trong số những hòn đảo có đặc tính kì lạ và nguy hiểm nhất thế giới mà những người đi biển khi nghe thấy đều phải rùng mình sởn gai ốc. Những con tàu nào lại gần hòn đảo không những bị hút nhanh tới đập mạnh vào đá ngầm mà ngay cả những mảnh vụn của thân tàu đều hoàn toàn biến mất.

Áaaa… Con tàu bổng dưng lắc lư dữ dội nhưng vẫn tiến về phía trước với tốc độ cực đại khiến Thái Mi mất phòng bị ngã nười về sau. Nhưng ngay khi cơ thể cô vừa nghiêng ngã thì một bàn tay tiến tới rất nhanh nắm lấy tay cô. Ngay khi Thái Mi chưa kịp định thần thì cơ thể của cô bị kéo ngược lại lập tức lao trọn vào người trước mắt. Một mùi hương nam tính quen thuộc đập vào mũi, Thái Mi ngẩng đầu thì bắt gặp ánh mắt vô cảm của Huy Vũ đang nhìn xuống cô.

Ánh mắt Thái Mi hiện rõ tia kinh ngạc lẫn nghi ngờ. Vừa rồi Huy Vũ đang tập trung điều khiển con tàu vậy mà chớp mắt đã kịp thời rời khỏi ghế ngồi kéo cô không té ngã.

Cúi mặt nhìn thấy Thái Mi không hề hấn gì, Huy Vũ đưa mắt nhìn một số đồ vật được làm bằng kim loại đang nằm vị trí cố định liền bị dịch chuyển và dính chặt vào sàn tàu. Trong khi đó thì những đồ vật chất liệu khác đều chỉ rung nhẹ do con tàu di chuyển nhanh. Lông mày Huy Vũ khẽ nhíu chặt đáy mắt thoáng hiện tia thâm trầm tính toán. Con tàu, kim loại…

Ánh mắt Huy Vũ xoẹt qua tia sắc lạnh: “Dưới chân hòn đảo có nam châm.”

Huy Vũ không tin vào sự tồn tại của ma quỷ,nhưng hắn tin những thông tin thuộc hạ vừa báo cáo đều là thật. Vậy nên hắn không hướng cùng một suy nghĩ mê tín như mọi người mà hướng sang một suy nghĩ khách quan và khoa học.

“Sao, là nam châm ư?” Hạo Nhân hét lên đầy kinh ngạc. Anh ta vừa cố gắng khống chế con tàu vừa liếc mắt nhìn một số đồ vật đang mỗi lúc một di chuyển nhanh dần, tất cả đều là kim loại. Thảo nào con tàu lại bị kéo về phía hòn đảo, chứng tỏ nam châm bên dưới biển phải là một khối khổng lồ mới đủ lực hút tàu bọn họ tới. Nếu là vậy, con tàu không những tông vào hòn đảo mà còn bị hút xuống dưới biển.

“Chết tiệt, vậy ra chẳng phải do thần lực ma quỷ nào mà là do thiên nhiên tạo hóa.” Sắc mặt Jushtin tối sầm, anh ta rút súng chỉa vào đầu Lục Thông đang ngồi tựa lưng vào trụ lên tiếng quát: “Lục Thông, ông không nói rõ, tôi bắn bể sọ ông?”

Ánh mắt Lục Thông lập tức lóe lên tia nham hiểm hoàn toàn khác hẳn với thái độ sợ hãi như vừa rồi, không nôn vội ông nói chậm rãi: “Đến lúc này các người vẫn còn chưa hiểu sao? Hòn đảo phía trước chẳng có loại đá nào gọi là đá phiến dầu cả. Đây đúng thật là đảo tử thần, các người đã bị lừa rồi. Ha ha ha…”

Lời vừa dứt, Lục Thông gương mặt đắc ý bày ra tràng cười thỏa mãn. Thái Mi tỏ thái độ không hiểu: “Nếu biết đây là đảo tử thần, vì sao ông lại đưa chúng tôi đến đây?”

“Ông là người của Chu Khắc Kiệt?” Huy Vũ buông một câu lạnh lùng.

Lục Thông sau hồi cười thỏa thích liền nói: “Tôi không phải là người của Chu Khắc Kiệt, nhưng người nhà của tôi đều trong tay cậu ta. Chỉ cần các người chết ở đây, Chu Khắc Kiệt lập tức sẽ thả người. Người nhà của tôi được sống rồi, họ an toàn rồi!”

Nói xong, Lục Thông lại bật cười ha hả. Huy Vũ nhíu mày, Jushtin liền dùng súng đập mạnh vào đầu Lục Thông. Ông ta ngã nhào xuống sàn tàu, tuy không bất tĩnh nhưng dòng máu đỏ tươi lăn dài bên mặt ngay vị trí vừa bị đập mạnh.

Thái Mi mặt trắng bệch, nói với giọng run run: “Vậy ra mọi chuyện đều do Chu Khắc Kiệt sắp xếp, anh ta muốn tất cả chúng ta cùng chết tại đây?”

Lúc này Thái Mi mới hiểu tại sao Chu Khắc Kiệt lại giúp cô tìm đến Chí Khanh. Đó không phải là lòng tốt muốn giúp cô mà là muốn đưa cô chết cùng với đám Huy Vũ. Nhưng muốn giết cô, chỉ cần một phát súng đã dễ dàng kết liễu.Theo cùng cô cả ngày trời, nói nói cười cười với cô cũng chỉ muốn đưa cô cùng chết với Long gia. Thái Mi càng nghĩ càng rối, lẽ nào anh ta thích vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK