Anh trai tôi muốn dọn sạch khí u ám trong căn phòng của anh ta, lại còn phải xử lý mấy vũng máu đen ở trêи mặt đất nữa, Lâm Thừa Dũng mời tôi xuống dưới tầng đến phòng uống trà ngồi một lát.
Anh ta lại khôi phục gương mặt không hề có biểu cảm như lá bài của mình, nói chuyện với giọng điệu cũng trở nên rất nghiêm túc: "Cô Mộ, cô thường xuyên làm chuyện này sao?"
Tôi lắc đầu: "Không phải là thường xuyên, thỉnh thoảng lắm mới gặp phải chuyện như thế này...
Là anh đã ủy thác chúng tôi tìm hung thủ, băng không thì chúng tôi cũng sẽ đi không lo chuyện bao đồng như thế."
"..
Cô không thấy sợ hãi sao?"
"Sợ chứ, nhưng mà cũng phải thế nào thì cũng có cách giải quyết thôi."
Tôi nhún vai, nếu như mà không có Giang Lãnh, không có cái huy hiệu tên anh ấy đưa cho tôi, tôi làm sao mà dám đi thu phục quỷ được? Cùng lắm là giúp người khác đi xem phong thủy thôi.
"Trước đây tôi chỉ nghe nói về mấy chuyện này, không ngờ lại là thật...
Cô Mộ, cô có muốn tìm một công việc ổn định không? Có muốn trở thành cố vấn riêng của nhà họ Lâm không?"
Giọng điệu của Lâm Thừa Dũng rất nghiêm túc, không giống như là đang nói đùa với tôi.
"Cố vấn riêng? Làm cái gì cơ?"
"Thì là những chuyện liên quan đến âm dương huyền học này, cô nói rất đúng, không có cái gì mà là một lần vất vả mà nhàn hạ suốt đời cả, tôi đắc tội với không ít người, nói không chừng trong đó cũng có những người tà môn ngoại đạo, tôi cần một người đủ chuyên nghiệp để giúp đỡ mình."
"Đừng, đừng, tôi thật sự là không hê chuyên nghiệp, hơn nữa tôi cũng không có thời gian."
Tôi vội vàng xua tay.
Chuyện ngốc nghếch như thế tôi sẽ không làm, hàng ngày tôi phải trông coi cái tiệm nhà mình, đi đến bệnh viện chăm ông già, đi học, nấu cơm cho anh trai tôi, rôi thỉnh thoảng lại còn phải ứng phó với mấy chuyện đột ngột xảy ra, buổi tối lại còn phải ở trong phòng mà đợi Giang Lãnh giá lâm.Ủng hộ team dịch nhanh ra chương bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào!
Bận đến thế này rồi, tôi làm gì còn có thời gian nào đi làm cố vấn nữa, huống hồ tôi cũng không biết gì.
"Theo như tôi biết thì hiện giờ cô vẫn đang là học sinh, bận thật sao?"
Anh ta cười khẽ, hỏi: "Tôi sẽ trả giá xứng đáng với thời gian mà cô bỏ ra, cô có thể ra giá, tính theo tháng, theo ngày hay theo từng tiếng đồng hồ đều được."
Tôi ngấm ngâm lườm nguýt anh ta ở trong lòng, cái thằng cha này đúng là chỉ cân nói chuyện không vừa ý là dùng tiền đập vào mặt người khác.
Lâm Thừa Dũng nhìn tôi, giọng điệu rất thành khẩn nói: "Chuyện nguy hiểm như thế này cô vẫn là ít tiếp xúc sẽ tốt hơn, theo như tôi được biết thi người trong giới của cô đa phần là nam giới, rất ít khi có nữ giới."
"Cảm ơn anh đã quan tâm, anh Lâm, tôi và anh sống trong môi trường hoàn toàn không giống nhau, tôi không cảm thấy những chuyện như thế này khỏ chấp nhận như thế nào...
Hơn nữa tôi thật sự là không có thời gian."
"..Được thôi."
Anh ta nhún vai, không nói gì thêm về chuyện này nữa.
Sau khi về đến nhà, tôi có nói chuyện này với anh trai, anh tôi chỉ cười nói tôi không biết kiếm tiền.
Đúng là buồn cười, tôi mà không biết kiếm tiên? Ông chủ Chung cũng đã cho người mang đến một tỷ rưỡi, chiếc xe Land Rover ông ta cũng kiên quyết không lấy lại, kiếm được số tiền này tôi cũng có góp sức đấy chứ, tuy rãng công lao lớn nhất là cái huy hiệu tên của Giang Lãnh.
Tài khoản của tôi đã có quá ba mươi tỷ đồng rồi, số tiền này cân phải tiêu hết, thế nên tôi và anh trai tôi cũng không hề có cảm giác mình là đại phú ông gì cả.
Anh trai tôi gọi điện thoại cho ông cố, nói là hai chúng tôi đã tích lũy được ba mươi tỷ rồi, hỏi bên chỗ bố có cân pháp vật trừ tà gì không, đi đâu có thể mua được? Ông cố nói cho chúng tôi biết một địa chỉ, bảo chúng tôi đi tìm một người gọi là Trình Ôn Thiệu, ông còn dặn đi dặn lại chúng tôi là không cần biết Trình Ôn Thiệu nói cái gì, chúng tôi đều không được tin! Chỉ cần để ông ta đồng ý điều trị cho bố tôi, làm theo những điều mà ông ta căn dặn là được rồi.
Anh trai tôi tìm địa chỉ ấy ở trêи điện thoại, cau mày không hiểu thế nghĩa là gì, nói: "Lan Lăng, ông cố có phải là đã nhớ nhâm không? Tại sao cái địa chỉ ấy lại là một cái chợ đầu mối nhỉ? Chô như thế thì làm sao mà tìm đây, phải để Đại Bình đi thăm hỏi nghe ngóng mới được"
Tôi thì ngáp dài: "Người ta gọi là Trình Ôn Thiệu, bán tiên thì cũng phải ăn cơm, người ở chỗ như thế thì danh tiếng chắc cũng rất nối, vừa có thể lừa bịp mấy ông bà già, lại vừa thuận tiện mua thức ăn nấu cơm...
tốt thế còn gì...
A..."
Tôi lại ngáp dài cái nữa, nước mắt cũng chảy cả ra rồi, buồn ngủ quá đi.
"Chậc, phản ứng có bâu của em cũng thật là mạnh quá đi, sao lại buồn ngủ thế được chứ? Có muốn đi tìm bà dơ khám xem thế nào không?"
Anh trai tôi quan tâm hỏi.
Tôi gật đầu: "Đi tìm Trình Ôn Thiệu trước đi, có thời gian thì em sẽ tự đi tìm bà già."
Tôi ngáp liên tục, anh trai thúc giục tôi đi lên tầng đi ngủ, mới có tám giờ tối thôi mà tôi thì đã buôn ngủ đến mức mí mắt không thể nào mở ra được nữa rồi.
Giang Lãnh đến từ lúc nào tôi cũng không hề biết, tôi bị động tác của anh ấy làm cô tỉnh dậy, trước ngực thì đã bị gặm cho bóng nước long lanh rồi.
"Anh..."
Tôi dở khóc dở cười, anh ấy đối với vị trí này quả là cố chấp mà.
"Lan Lăng...
Anh ấy hạ giọng gọi khẽ bên tai tôi.
Tiếng gọi ấy mang một chút trêu chọc, còn lại thì là mang đầy ɖu͙ƈ vọng, kϊƈɦ thích khiến tôi tỉnh ngủ không ít.
Tôi nhìn anh ấy, đôi môi mỏng của anh còn đang mang một nụ cười có vẻ nham hiểm: "..
Đã nói là quay về thì sẽ xử lý em, em lại còn muốn ngủ sao?"
"Đừng có mà quá đáng nhé..."
Tôi thì thầm nói nhỏ, cũng không biết là anh ấy có chịu nương tay không nữa.
Đôi môi anh lướt qua lướt lại vết răng ở ngực trái, khiến cho khắp nơi đều là các vết đỏ, may mà thời tiết càng ngày càng lạnh, bằng không cũng không biết phải che như thế nào! Anh trai tôi từng nói là: "Làm là làm đến hết nửa đêm, tôi cũng không biết tại sao anh trai tôi nói chính xác đến thế, Giang Lãnh chỉ cần có hứng thì quả thật rất khó thỏa mãn anh ãy, cuối cùng thì tôi lơ mơ đến mức mọi chuyện kết thúc lúc nào cũng không hề biết.
Trước đây anh ấy cũng không hê đòi hỏi như thế, chỉ có thời gian gân đây thì càng lúc lại càng nhiều, nhiều đến nỗi mỗi ngày tôi đều phải đi giặt ga giường, lại còn phải chịu đựng cái nhìn đây chọc ghẹo của anh trai tôi.
"Lan Lăng, Đại Bình đã tìm được phạm vi hoạt động của Trình Ôn Thiệu đấy rồi, ngày mai chúng ta đi tìm ông ta, em chuẩn bị đi nhé"
Anh trai tôi lớn tiếng nói với tôi.
"Phải chuẩn bị cái gì chứ?"
Tôi dụi mắt hỏi.
Anh trai tôi cười rất đều, nói: "Ít nhất thì cũng phải chuẩn bị thể lực chứ, em nhìn xem em bây giờ bước đi còn chẳng khác gì là đang đạp trêи mây, ngày mai đi tìm người nói không chừng là còn phải đi bộ rất xa đấy."
Tôi...
Tôi cũng có muốn thế đâu chứ, chỗ kín đáo trêи người thì vừa ngứa vừa đau, nhưng mà Để Quân đại nhân thì lại không chịu giơ cao đánh khẽ, tôi có cầu xin thì cũng không có tác dụng gì.
Người trong chợ đầu mối ở vùng ven thành thị với nông thôn có thể nói là phức tạp nhất Âm sai Đại Bình đưa chúng tôi đến một khu nhà ở cho thuê rất đông đúc, cau mày nói: "Cái vị Trình Ôn Thiệu đó nghe nói là ngày ngủ, đêm mới ra ngoài, muốn tìm ông ta thì phải xem vận may, tôi nghe nói tình nhân của ông ta có rất nhiều, ở trước cửa nhà của ông ta đợi hai ngày mà vẫn không thấy người đâu, không biết là ngủ ở nhà người tình nào rồi."
Tình nhân? Tôi vô cùng ngạc nhiên, hình tượng của vị Trình Ôn Thiệu này trong lòng tôi lập tức trở nên giảm sút, tôi không ngừng đang tưởng tượng ra một lão già với bộ dạng hèn hạ khốn nạn, hơn nữa còn lại loại đàn ông cặn bã không chỉ có ban ngày lừa tiền, mà đến buổi tối còn đi lừa tình nữa.
"Ở đây hình như rất loạn"
Tôi không khỏi cau mày lại, khu nhà trọ này toàn bộ đều là trong ngõ nhỏ, tôi cảm nhận được âm khí u ám có ở một vài nơi.
Đi đến đâu một cái ngõ rất hẹp, nhìn thấy có một dãy nhà cũ kỹ, là loại nhà hai tầng được xây bằng loại gạch đá, cửa sổ cũng đặc biệt nhỏ.
Có hai ba người phụ nữ đang vừa cần hạt dưa vừa buôn chuyện ở ngay đầu ngõ, nhìn thấy chúng tôi thì cười khúc khích, nói: "Thanh niên trẻ tuổi, giữa ban ngày ban mặt lại đến chỗ chúng tôi làm gì thế?"
Ý thế nghĩa là gì? Ban ngày không được đến đây sao?