Bởi vì không thể quấn khăn choàng cổ nữa.
Anh tôi giả bộ không nhìn thấy dấu hôn trên cổ tôi, tôi ngồi ở hàng ghế sau một cách lúng túng.
"Lăng, nếu ngủ thì nhớ đắp thảm điều hòa nha"
Anh tôi trêu đùa nói: "Nếu không bây giờ em bị cảm cũng không uống thuốc được, đoán chừng hai tiểu tổ tông chỉ có thể mang theo, khó chịu biết mấy nha"
Đại Bình ngồi ở ghế phó lái hỏi: "Nữ chủ nhân, chỉ có chúng ta đi sao? Đế Quân đại nhân đâu?"
"Anh ta không ở có ở đây"
Tôi mở mắt là có thể nhìn thấy số lần đi không đếm được của anh ta.
Lúc đầu tôi còn cảm thấy anh vô cùng quá đáng, nhưng đi sau khi đi tới Minh Phủ rồi tôi mới nhận ra có rất nhiều công việc khô khan, nhạt nhẽo cần anh đích thân đi làm.
Quản lý vòng sinh tử, mấy chữ này đã theo anh bao nhiêu năm, anh không cách nào giao cho người khác làm.
Huy hiệu cũng không biết rơi ở đâu rồi, Giang Lãnh nói đã sai người cẩn thận đi tìm trên đường tôi đi qua, còn không biết khi nào sẽ tìm thấy, hơn nữa còn nó bị nhiễm phải tà khí, phải đem đến Tôn Thần Thái Nhất dưỡng một thời gian.
Nhà ông Lâm ở một ngôi làng hẻo lánh ở vùng quê ngoại ô, nhưng nhà anh ta đặc biệt khí phái, nghe nói là mới xây năm ngoái, có lẽ anh ta thu được rất nhiều lợi ích từ tay những người luyện xác kia.
Anh ta nói muốn trốn đi, bây giờ không biết có có nhà hay không, chúng tôi gõ cửa hồi lâu vẫn không có ai trả lời.
Tôi nhìn mấy nhà xung quanh, không có nhà nào gần nhà anh ta, chúng đều cách rất xa.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Anh tôi đi hỏi thăm vài lần thì nghe được tin trong có bà cụ và cô con dâu ở nhà, cô con dầu trước giờ không hề xuất hiện, nhưng bà cụ mỗi sáng đều đi mua rau, sau đó về nhà đóng cửa cả ngày.
Nhà bọn học không qua lại với người trong thôi, cũng không có bất cứ họ hàng nào tới thăm.
"Đây nhất định là có vấn đề, người trong thôn sao có thể tự cô lập chính mình? Hơn nữa bà cụ và cô con dâu hai người phụ nữ ở nhà, xảy ra chuyện gì đều không có người giúp đỡ, càng nên có quan hệ tốt với người trong thôn mới đúng"
Anh và ba tôi thường xuyên xuống thôn, nên đối với tình hình trong thôn vẫn là có hiểu biết.
"Bà cụ đó có phải là mẹ của ông Lâm không? Chính là người họ Mộ, là họ hàng của chúng ta sao?"
Tôi hỏi.
"Nhất định là vậy, ba anh ta đã mất vài năm trước rồi, có lẽ là con dâu chăm sóc bà cụ trong nhà nhưng mà sao đến một người trả lời cũng không có?"
Anh tôi bấm chuông cửa thật mạnh, chuông cửa trong nhà vang lên nhưng không có ai lên tiếng.
Đại Bình thì thào nói: "Có phải là tai bà cụ không tốt, cô con dâu một mình không dám mở cửa, giả bộ trong nhà không có người? Hay là chúng trèo vào mở cửa?"
Ban ngày ban mặt trèo tường? Làm chuyện này ở thôn vô cùng nguy hiểm, nói không chừng thôn dân sẽ lập tức đánh tàn phế người trèo tường kia.
Đến lúc đó pháp luật cũng không trị nhiều người như vậy được, bị đánh oan một hồi thì phải làm sao? Anh tôi đi xung quanh nhà anh ta một vòng, mỗi cái cửa sổ đều đóng chặt, còn kéo rèm, hoàn toàn không thể nhìn được.
"Buổi tối chúng ta lại đến đi? Buổi tối trèo tường cũng tiện hơn"
Chúng tôi ăn cơm ở nhà đầu thôn, khi màn đêm buông xuống, nhà ông Lâm vậy mà một ngọn đèn cũng không có, chẳng lẽ bà cụ và cô con dâu ăn cơm xong liền đi ngủ rồi sao? Anh tôi buộc dây vào thắt lưng mình, một đầu buộc vào thắt lưng Đại Bình, anh ấy nhẹn nhẹn lấy đà hai bước, bước lên tường rồi nhảy vào.
Tôi đợi trước cửa, rất nhanh cánh cửa từ bên trong nhẹ nhàng mở ra, anh tôi ra hiệu cho tôi đừng lên tiếng.
Đây là làm trộm sao? Tôi hồi hộp đến mức tim đập thình thịch.
Đại Bình cũng đi theo vào, anh ta dùng viên gạch chặn cửa lại rồi ngồi xổm ở bóng tối sau cửa canh gác, tôi và anh tôi lặng lẽ đi đến cửa nhà.
Tôi nhìn xung quanh một chút, khắp nơi trong sân đặt mấy cái chum...màu đen? Nói cái chum cũng không thích hợp lắm, bởi vì nó lớn bằng hũ gạo, có nắp đậy bằng gỗ.
Đây là dùng để muối dưa sao? Lúc tôi đang đánh giá trong sân, anh tôi đã mở khóa cửa rồi, mấy kĩ năng thiên phú này của anh ấy, đúng không hổ là cháu đích tôn của nhà họ Mộ, kế thừa gia truyền đều nhờ vào anh ấy rồi.
Mở cửa ra, một hơi thở lạnh lẽo và thê lương phả vào mặt.
Kim la bàn hơi rung, tôi nhìn đầu kim thỉnh thoảng lên xuống, đây rốt cuộc là kim chìm hay là chỉ lên trên đây? Theo thường lệ, phòng của người già thường ở tầng một, dù sao thì chân cẳng cũng không tiện, leo lên cầu thang cũng rất vất vả.
Chúng tôi rón ra rón rén cúi lưng vào phòng, anh tôi vặn một cây gậy phát sáng, loại ánh sáng yếu ớt này không dễ bị phát hiện.
Tôi kéo kéo anh tôi, nhìn cái chum lớn ở phòng khách.
Lại là cái chum lớn, mọi góc trong sân đều đặt rồi, trong phòng khách còn đặt nữa? Còn bao nhiêu dưa muối phải ngâm nha.
Chúng tôi cẩn thận dán vào cửa phòng ngủ ở tầng một, bên trong truyền đến tiếng ngáy nhẹ, bà cụ ngủ rồi sao? Trong nhà này có người sống nhưng không mở cửa cho chúng tôi, là muốn giấu bí mật gì sao? Anh tôi chỉ chỉ trên lầu, tôi cảm toàn cơ ngọc lên lầu, lên đến đầu cầu thang tầng hai, la bàn cuối cùng cũng ổn định, kim chỉ nam vững vàng chỉ về phía đối diện chúng tôi.
Trong phòng khách trống không tầng hai, kê một chiếc giường đơn vào tường, chính giữa phòng vẫn có một cái chum lớn màu đen.
Tôi ngửi thấy một mùi tanh chán ghét, vội cất la bàn vào chuẩn bị kháp quyết.
Anh tôi bật chiếc đèn pin nhỏ, chiếu vào vòng tròn quỷ dị của cái chum.
Một ít rau dưa trái cây đặt ở năm vị trí, chính giữa đặt một hình nhân được làm thủ công, trên hình nhân dán một lá bùa, trên chiếc đèn bàn đặt bên cạnh hình nhân cột một cái đầu gà trống bị chặt ra, để máu gà chảy xuống hình nhân bên dưới.
Toàn bộ hình nhân được bao phủ bởi máu đen khô lại.
Đây là tà pháp gì vậy? Anh tôi lấy lá bùa ra dán vào cái chum lớn, định chuẩn bị mở nắp gỗ lên, liên nghe thấy cầu thang phía sau anh ấy truyền đến một giọng nói già nua.
"Kẻ nào chán sống, nửa đêm xông vào nhà tôi"
Tôi luôn chuẩn bị Lôi quyết, lại thêm một cái Thần Lôi quyết, cho dù là xác sống hay là người cứ chém trước rồi nói saul Giọng nói già nua phát ra một tiếng cười khinh thường quái dị: "Còn biết đạo thuật nữa, ngụy quân tử từ đâu đến, lại muốn tới độ hóa gia đình tôi sao, ha ha ha...ha ha"
Tôi tưởng rằng bà ta đang cười, nhưng sau khi ha ha vài tiếng, chiếc chum lớn đằng sau chúng tôi đột nhiên truyền đến lục đục! Tôi bị tiếng động bén nhọn ấy dọa đến da đầu tê đại...trong cái chum này, nhất định là xác sống! Ông Lâm này, trong nhà vậy mà lại nuôi xác sống! Ông ta chính là một người nuôi xác sống! Đồ vật trong cái chum đột nhiên đội nắp gỗ lên, tôi thấy một mái tóc dài bù xù, một khuôn mặt nhợt nhạt từ từ thò đầu ra khỏi chum.
"Lôi quyết, Lăng!"
Anh tôi lấy dùi điện ra: "Đây là một xác sống nghe mệnh lệnh! Chỉ số thông minh cao nhai! Ra tay trước, trời ạ!"
Anh tôi trợn mắt há mồm, tôi có thế hiểu được tâm trạng bây giờ của anh ấy.
Chúng tôi đã thấy bao nhiêu xác sống xấu xí, ghê tởm, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy xác sống da thịt trắng nhợt, nhiều vết đốm, nhưng không có phân rã, dáng người mảnh khảnh, có thể nhìn thấy đường cong nữ tính ở ngực.
Một xác sống đẹp đẽ..