Cái thùng gỗ với hơi nước lượn lờ ấm áp khiến tôi vô cùng ngại ngùng, tôi không quen tảm trước mặt người khác, lớn từng này cũng chưa từng đi phòng tắm.
"Có thể nhờ mọi người tránh đi một chút không?"
Tôi nhỏ giọng hỏi.
Thị nữ cười nhẹ, nhỏ giọng nói một câu: "Lát nữa chúng tôi đến hầu hạ cô chải đầu"
Rồi ngoan ngoãn đi ra.
Thật sự rất nghe lời lại dịu dàng, Giang Lãnh được những cô gái như thế hầu hạ chắc là rất thoải mái nhỉ? Cho nên mới hung dữ với tôi như thế, hận không thể đánh tôi một trận.
Tôi cảm thấy bàn thân mình đã rất nhẫn nhục chịu đựng rồi, chỉ là so với những thị nữ tự nguyện đem bản thân hầu hạ như thế, t† còn kém xa.
Mặc kệ, nếu sau này anh ta ở bên ngoài đi quá giới hạn, tôi không thể làm gì anh, đành tự mình tránh xa, mắt không thấy tim không đau.
Giang Lãnh ở địa ngục pháp lực mạnh hơn so với ở dương gian rất nhiều, miệng vết thương anh "xử lý"
qua cho tôi đã khép lại rồi, vết thương nhẹ dường như đã lành hoàn toàn, vết thương sâu nhìn thấy xương vẫn đang lành, nhưng huyết chú ở ngực vẫn còn vết sẹo rất rõ.
Tôi tẩy đi vết máu, nhìn thấy rõ ràng vết thương cong cong vẹo vẹo phủ kín dọc theo xương quai xanh, kéo dài đến ngực.
Bên ngoài vọng vào âm thanh: "Nữ chủ nhân, tôi là Mạnh Huyên, Đế Quân đại nhân bảo tôi đến đây tìm cô"
A, nhưng mà tôi đang tắm.
Cô ấy còn chưa đợi tôi trả lời, liên vén chiếc màn voan mỏng bước vào.
"Đang tắm rửa thay quần áo hả?"Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Cô ấy chẳng kiêng dè một chút nào bước đến: "Chỉnh đốn gọn gàng một chút, nếu không với cái bộ dạng này đi vào sẽ bị cười chết mất"
Mạnh Huyên thoạt nhìn trẻ tuổi xinh đẹp, cô ấy chắc hẳn vẫn còn hai chị em nữa? Có một vài sách cổ kể rằng Mạnh Bà biến ra ba vị mỹ nhân, vong thai phân phát thuốc mê cho hồn ma, hạ thuốc mê, những món nợ cũ xóa sạch toàn bộ, tình cảm yêu hận đều tan thành mây khói, trải qua thêm thưởng thiện phạt ác của Âm Phủ, phải đi luân hồi hướng sinh.
"Xin hỏi có vấn đề gì sao?"
Tôi ngại ngùng ở dưới nước che ngực.
Cố nhân đều hưởng thụ sự hầu hạ của người khác như là điều hiển nhiên thế sao? Như thế đều bị thấy sạch rồi.
"Đế Quân đại nhân sợ cô lo lắng chuyện ở trong nhà, bảo tôi đến xem cho cô"
Cô ấy vừa nói vừa đưa tay lướt qua trêи người tôi đang ở trong nước trêи chiếc thùng gỗ.
Đây là lần đầu tiên tôi tận mắt nhìn thấy viên quang thuật.
Trước đây là nhà họ Thẩm sử dụng viên quang thuật, cần đi đến phòng của người chết, sử dụng gương đồng, pháp trận, lại dùng hai tên tiểu đồng tử nghiệm xem, mới có thể nhìn thấy tin tức muốn có.
Nghe nói người có pháp lực cao thâm, có thể ở bàn tay, mặt nước, mặt kính, vách tường, thậm chí trong hư không, vẽ một vòng tròn để lần theo dấu vết tin tức.
Mạnh Huyên là một trong những hóa thân của Mạnh Bà, đạo pháp so với người cao hơn rất nhiều, cô ấy thể hiện ra vô cùng rõ ràng.
Tôi nhìn thấy bàn tay to của Giang Lãnh bóp chặt cổ linh hồn của Thẩm Thanh Hà, Thanh Nguyên Lang ở một bên quỳ rạp xuống đất, cuối cùng Giang Lãnh ném cô ta ra, biến mất trong cái quan tài màu đen kia trong không gian.
Sau khi tòa nhà gỗ ở lưng chừng sườn núi bao phủ ngân quang, có mười mấy con đom đóm côn trùng bay về phía căn nhà có ánh sáng rực rỡ.
Trời đất rung động, những căn nhà gạch sống, nhà ngói hơn một trăm năm của thôn Hoàng Đạo sụp đổ trong nháy mắt, đôi mặt với sạt lở núi, đá cát vàng chảy xuống cuồn cuộn hơn một nửa, che lấp đi cả thôn trang.
Tên Hối Thích Ngọc giả hòa thượng kia lại có thể một tiếng a-di-đà phật siêu độ vong hồn trong thôn, anh ta bưng cái chén xin cơm kia, lại có thế mơ hồ có chút khí phách của đại sư.
Lúc Giang Lãnh đi ra tòa nhà gỗ, anh tôi xông lên muốn...đánh anh ấy? Anh tôi lại dám hét lớn lên với anh ấy.
Thanh Nguyên Lang vẫn luôn đi theo sau Giang Lãnh, anh quay người dặn dò Thanh Nguyên Lang điều gì đó, Thanh Nguyên Lang quỳ xuống đất lĩnh mệnh, lúc sau hình bóng của Giang Lãnh liền biến mất rồi, chắc là quay về bờ sông Hoàng Tuyền đợi tôi.
"Nữ chủ nhân thật là khó lường, Đế Quân đại nhân chúng tôi từ sau khi tống lĩnh minh ti, nhiều năm như thế, vẫn là lần đầu tiên đón chủ nhân về, còn cho cô một huyết chú hướng sinh bất diệt, đây quả thật chính là.."
Mạnh Huyên tấm tắc tán tụng, đôi mắt nhìn chằm chằm vết thương khó coi trêи ngực tôi.
"Chính là cái gì?"
Tôi tò mò hỏi.
"Quả thật là muốn cô mãi mãi ở bên cạnh ngài ấy thôi, lúc trước cô là phàm nhân, thời gian một đời đối với Đế Quân chỉ là chớp mắt, có huyết chú này rồi, dù cho cô có luân hồi như thế nào, sẽ không còn phải cảnh còn người mất nữa"
Mạnh Huyên vếnh môi nói: "Thật ngưỡng mộ"
Tôi cúi đầu nhìn vết thương giống như dòng suối tụ hợp trêи ngực, thật xấu xí, so lại vẽ thành như thế này chứ.
Hơn nữa cũng không nói với tôi, cũng không hỏi ý kiến của tôi.
Hai thị nữ đang cäm dầu thơm quần áo đi vào, tôi rất muốn đuổi bọn họ ra ngoài, nhưng loại quần áo này tôi thật sự sẽ không mặc.
Giống với Giang Lãnh, một bộ thì trắng như tuyết, một bộ thì đỏ như ngọn lửa, còn lại là áo khoác long phượng, trêи vạt áo thêu vô số hoa mạn châu sa lộng lẫy.
Đây là loài hoa duy nhất bên bờ sông Hoàng Tuyên, đỏ tươi như máu, hoa lá vĩnh viễn không gặp được nhau, tượng trưng cho tình yêu say đắm vô tận, đau thương mà thành kính.
Thị nữa giúp tôi mặc xong áo quân, lại bắt đầu giày vò đầu tóc tôi, búi tóc lên, dùng trâm cài tóc cài lên, đeo chuỗi ngọc trước ngực, thắt lưng mang vòng bội.
"Ai, nữ chủ nhân, ngài không xuyên lỗ tai ư?"
Tôi lắc lắc đầu, tôi không biết cách trang điểm ăn mặc, cho nên chưa từng xuyên lỗ tai.
"Vậy ngài cất kĩ đôi khuyên tai này đi, đây là Đế Quân đại nhân ban tặng, không thể làm mất đâu "
Cô đem một đôi khuyên tai bỏ trong một chiếc túi gấm đưa cho tôi.
Xuyên tai chắc là rất đau nhỉ? Tôi đem chiếc túi gấm nhỏ nhét vào đai lưng, để sau hãy nói đi.
Trước điện Minh Vương Thiên Tử có sáu cây câu, bên cạnh tôi có mười hai thị nữ trong tay cầm cái lọng hoa thơm, cùng với tôi châm chậm tiến về phía trước, phía trước có tiểu quỷ đem vải đỏ trải trêи mặt đất.
Tôi nhìn ngọn núi Côn Anh cao ngất trong mây, nhìn không thấy đỉnh, xung quanh bao la bát ngát, một nơi lớn như thể này, âm cảnh thiên cung rốt cuộc ở đâu? Đi qua sáu cây câu tôi mệt muốn đứt hơi, những kiến trúc rộng lớn vô cùng, so với cảnh khu bên trong lớn hơn gấp bội, đứng ở trước điện Minh Vương Thiên Tử, sẽ không làm chủ được hô hấp, loại cảnh quan rộng lớn mà trang trọng như thế này, làm cho tôi không thể thở nổi.
Xung quanh toàn là quỷ sai quan âm, tuy rằng một đám đều hành lễ với tôi, nhưng...loại cảm giác này rất kinh khủng, người của Âm Phủ với người sống khác biệt rất lớn, cho dù là nhưng tên tiểu quỷ, cũng là bộ dạng rất u ám.
Một cái bóng người trắng bệch đột nhiên từ cánh cửa lớn đi ra, dừng lại trước mặt tôi cách ba thước.
"Nữ chủ nhân!"
"A"
Tôi sợ tới mức đầu óc tê rần, kêu lên sợ hãi lùi về sau.
Bạch Vô Thường khẽ cười một tiếng, lập tức cong đôi môi đỏ như máu lên nói: "Sao lại bị dọa thành thế này? Đây là Minh Phủ, gặp thứ như thế ở đây rất kì lạ sao?"
"Không, chỉ là tôi có chút căng thẳng, ở đây thật nhiều...quỷ.."
Tôi trộm nuốt một ngụm nước bọt.
Hơn nữa những tên quỷ sai này đều nhìn tôi chằm chằm, thấy tôi như đứng ngồi không yên, Giang Lãnh lại không biết đã đi đâu rồi.
Bạch Vô Thường cười nhẹ một tiếng: "Thế này đi, ta đi cùng cô một đoạn đường nhé."