Anh ấy cực ít có lúc sợ hãi như vậy, mặc dù đã quen nhìn thấy quỷ, nhưng nhìn thấy đầu bay múa vẫn quá kϊƈɦ thích.
Tôi cũng khẩn trương đến ngủ không yên, ngày thứ hai lúc xuống giường giảm một chân lên bụng anh hai tôi.
Anh ấy gào một tiếng, phản nàn tôi không nhẹ không nặng.
"Thỏa mãn đi!"
Tôi bực bội dụi con mắt.
"Lan Lăng, hai ngày này em rất táo bạo, nếu là trước kia anh còn cho rằng "Dì Nguyệt"
của em đến rồi, hiện tại đã xảy ra chuyện gì vậy? Có phải em đang trách chồng quỷ của em ném em qua một bên, chạy tới thôn Hoàng Đạo hay không?"
Anh hai tôi tìm nguyên nhân vô cùng sắc bén.
"...
Anh, rốt cuộc thôn Hoàng Đạo xảy ra chuyện gì?"
Dường như Giang Lãnh vô cùng căng thẳng về nơi này.
Tôi đã từng nói đùa nhắc đến một câu đi thôn Hoàng Đạo hỗ trợ giữ vững pháp trận, mặt anh lập tức liên bao phủ sương lạnh.
Trong nháy mắt, bầu không khí vô cùng lãnh lẽo.
Anh hai tôi lắc đầu nói: "Không thấy tận mắt, là không tưởng tượng ra được Địa Ngục trông thế nào...
Anh cũng chỉ đi nơi đó một lần, chính là lân bố bị thương đó, nguyên nhân hậu quả cụ thế anh cũng không rõ lắm.
"
Anh ấy nói với tôi, thôn Hoàng Đạo đã bị hủy bỏ trêи bản đồ, phía chính phủ đã xóa đi cái thôn không có một ai này.
Nghe nói là bởi thế ký trước khi nạn đói lớn xảy ra, trong cái thôn nhỏ hoang vu hẻo lánh này phát sinh một chút chuyện —— khi đó quốc gia một nghèo hai trắng, còn phải thắt lưng buộc bụng phát triển chiến lược uy hϊế͙p͙ vũ khí.Donate cho team dịch bộ truyện này bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào bạn ơi!
Khi gặp được lớn nạn đói, quốc gia nghĩ hết cách, nhưng cũng không thể chăm sóc đến mỗi góc.
Người của thôn Hoàng Đạo ãn hết tất cả đồ vật có thể ăn, toàn thôn ngay cả chuột cũng không có một con, chỉ thiếu chút nữa không ăn đất sét trảng mà thôi.
Vừa lúc có một đạo sĩ mang theo hai đồ đệ đi ngang qua, bởi vì trời mưa, đi đường núi trời tối lúc quá nguy hiểm, cho nên họ muốn ở nhờ một đêm trong thôn.
Thôn trưởng tiếp nhận bọn họ, nhưng sau đó đạo sĩ và hai đồ đệ liên mất tích, mà các thôn dân sắp phải chết đói, thì được chia cho nước canh có chút vụn thịt...
Nghe đến đó, tôi không nhịn được nổi da gà, đạo sĩ kia và hai đồ đệ bị xem như khẩu phần lương thực.
Anh hai tôi nói tiếp: "Vê sau, chỉ cần có người đi qua thôn này cơ bản đều biến mất.
Nhưng thời đại đó tin tức rất bế tắc, loại thôn nhỏ trong khe suối này xảy ra chuyện gì, bên ngoài không thể nào biết được."
Nếu như người trong thôn chết bệnh, chết đói, chết già, trêи cơ bản đều sẽ trở thành khẩu phần lương thực.
Vì sống sót, người nơi này đều ngầm thừa nhận thịt trong bát cơm chính là "Thịt lợn rừng".
Trong ba năm xảy ra nạn đói lớn, người của thôn này sống sót hơn phân nửa.
Thế nhưng chờ nạn đói lớn đi qua, dân dân khôi phục sản xuất bình thường, người trong thôn bắt đầu cảm thấy không thích hợp.
Ngay từ đầu họ cảm giác được thân thế của mình trở nên cứng, không thể khống chế động tác, về sau răng dần dần biến thành màu đen, mà lại vô cùng muốn ăn thịt.
Thời đại kia có nhiều thịt để ăn như vậy, thôn dân cực đói lại bắt đầu cản mình, nghiêm trọng hơn thậm chí cắn rơi ngón tay của mình.
Ngay cả trẻ con mới được sinh ra sau khi nạn đói qua đi, khi mới sinh răng cũng có màu đen.
Thôn trưởng sợ hãi, vội vàng báo cáo lên cấp trêи, nhưng che giấu sự thực, chỉ nói người trong thôn mắc một loại bệnh kỳ quái, còn sẽ di truyền.
Cách nói này làm cho cấp trêи coi trọng, phái đội chữa bệnh tới kiểm tra, nhưng không kiểm tra ra nguyên nhân.
Sau đó, một nữ đồng chí của đội chữa bệnh mất tích, khi tìm được, thịt trêи bụng đều không còn.
Chuyện này không bưng bít được, càng truyền càng quỷ quái.
Nhưng thời đại đó không dám nói về yêu ma quỷ quái, chính phủ cũng tuyệt đối không cho phép công khai loại kết luận này.
Cấp trêи len lén mời một số hòa thượng đạo sĩ đi nhìn, trong đó có người nhà họ Thẩm.
Lúc ấy một hòa thượng đức cao vọng trọng lên cao xem xét, liền nói một câu: "
Đây là "chiến trường Tu La*, người không thể ở lại, toàn bộ phải dời đi, tiếp tục ở lại sẽ xảy ra chuyện lớn."
(*Chiến trường Tu La: một từ ngữ của Phật giáo, chỉ về hố tử thần, còn thường được dùng để mô tả chiến trường bi thảm) Thời đại đó hộ tịch nghiêm ngặt, lại có phân chia đất đai, không có khả năng di chuyển toàn thể.
Cuối cùng chính phủ đánh dấu nơi này là thôn bệnh hủi, để tất cả những người muốn tới gần người đều phải chùn bước.
Các thôn dân cũng bị giam cầm ở nơi này, tất cả không được cho phép ra ngoài di chuyển, chính phủ sẽ cho trợ cấp đặc thù lương thực, gạo và mì.
Nhưng cho dù như thế, người nơi này cũng không nhịn được xúc động ăn thịt đặc thù.
Đầu tiên là ăn người chết.
Nhà nào có người chết, sau khi giữ xác cúng tế không phải là mồ yên mả đẹp, mà là từng cái miệng đầy răng đen chờ uống một ngụm canh thịt, ăn hai miếng thịt vụn...
Vê sau người nơi này vốn đã ít lại càng ít, họ hàng gần kết hợp, bệnh lạ hoành hành...
Cuối cùng chỉ còn lại một số ít người ra đời sau nạn đói lớn, cũng bởi vì sợ mà chưa từng ăn qua thịt thi thể, quốc gia di chuyển bọn hẳn ra ngoài, phân đất xây thôn khác.
Những năm của thập niên 90, nhà giàu bắt đầu xuất hiện, có vài người riêng lẻ muốn về thôn cũ tìm kiếm chút đồ cổ nhiều năm bán đi.
Nhưng trong những người trở về, không có một ai trở ra.
Sau khi người nhà họ Thẩm nghe nói tin tức này thì đi xem một lần nữa, phát hiện nơi đó đã thành một pháp trận âm dương hỗn loạn, ác khí tận trời.
Trong thôn tràn ngập sương mù màu đen, giống như lối vào thông hướng Địa Ngục, còn có linh hồn ác đi lại, nhập vào người sống gây ra án mạng.
Thế là nhà họ Thấm liên hệ hòa thượng năm đó, liên thủ làm một pháp trận Phong Tà.
Nhưng những năm này Phật pháp suy thoái, sau khi hòa thượng đức cao vọng trọng kia tọa hóa, không người kế tục, nhà họ Thẩm đành phải tìm người trong giới tiếp tục giữ vững pháp trận.
Địa phủ cũng phát hiện ra tình huống này, nhưng bọn họ cũng thuộc về âm, nên chỉ có thể mượn nhờ lực lượng của các thế gia trong giới để hoàn thành pháp trận Phong Tà.
"Giang Lãnh chính là hóa thân của Đế Quân, anh ta cân có liên hệ với trân gian mới có thể tự do đi lại.
Dù sao hai giới âm dương khác biệt, cho nên mới cần kết âm hôn"
Anh hai tôi suy đoản.
Tôi cảm thấy không đơn giản như vậy.
Trước khi tôi sinh ra trong nhà không ít người chết, hẳn là Quỷ Vương trả thù mới gây nên.
Ông cố vẫn cho là phải hiến tế cho Quỷ Vương, cho nên mới đặt tôi ở trong mộ Quỷ Vương.
Về sau người xuất hiện không phải là Quỷ Vương, mà là Giang Lãnh.
Anh đã sớm để lại chiếc nhẫn ám chỉ tôi bị chỉ định, đồng thời tiến hành minh ước bằng máu với tôi.
Sao tôi lại có cảm giác mơ hồ, Giang Lãnh đang "vượt lên trước"
hoàn thành một số việc? Quỷ Vương còn từng nói hắn không chiếm được, Giang Lãnh cũng đừng muốn có được.
Nhìn ở góc độ như vậy, thứ bọn họ tranh đoạt thật ra là...
linh thai này? Tôi nghĩ mãi mà không rõ liên hệ phức tạp trong này.
Dùng não quá độ, huyệt thái dương liên đau nhức từng trận.
Dương như tất cả mọi chuyện bắt đầu, đều từ cái hầm ở quê quán kia.
Anh hai tôi cũng nghĩ đến điểm này.
Hiện tại hai người chúng tôi gan lớn, đã không phải trẻ con ngây thơ không biết gì, thế là anh ấy nhỏ giọng nói: "Nếu không, hiện tại hai chúng ta đi vào trong hầm ngâm nhìn xem?"
Tôi có thể triệu hoán quy sai, Giang Lãnh còn dạy tôi phương pháp mời Hắc Bạch Vô Thường.
Cho dù gặp được ác quỷ gì, tôi cũng có chút năng lực phản kháng, thế là tôi nhẹ gật đầu.
Lúc này trời mới vừa tờ mờ sáng, chúng tôi len lén chạy đến vườn sau.
Hiện tại tôi nhìn lại một vùng sườn núi nhỏ được xưng là "vườn sau", phía trêи không có thứ gì che đậy, ngay cả cây cũng bị san bằng, có một cánh cửa gỗ, một cái bia đá nhỏ bị đè ép bên trêи đó.
Anh hai tôi dời bia đá đi, kéo ra cánh cửa gỗ, một luồng không khí ngột ngạt tràn ra từ con đường đen nhánh đãng sau cánh cửa...