Mục lục
Cô Dâu Của Diêm Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông cố từng nói rằng, khi còn trẻ ông đã đặc biệt tìm kiếm một ngôi làng nơi xác chết được bỏ đi, trên bản đồ trước nay không hề có địa danh này, nó được gọi là Mật Giang Đà La Hương thì phải? Tôi không thể nhớ nổi.

Những địa danh thường bị xóa trên bản đồ phải ở "vùng thiếu văn minh".

Nhà nước không thể kiểm soát và chỉ có thể cô lập những địa danh này bằng các biện pháp đặc biệt.

Miễn là không gây hại đến môi trường xã hội, để chúng tự chống đỡ và dần chết đi, chẳng hạn như thôn Hoàng Đạo.

Tôi đã chịu sự kinh hãi quá lâu, trong sự di chuyển chậm chạp này tôi không thể giữ nổi mí mắt của mình, cuối cùng mơ màng ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh dậy, tôi ngửi thấy một mùi tro từ tàn nhang, cánh tay bị kéo mạnh lên khiến xương cốt tôi kêu răng rắc.

Đau quái Tôi mở mắt ra và thấy có hai người phụ nữ đang quấn dây thừng xung quanh người của mình.


Hai tay tôi bị trói và treo trên xà, bọn họ đang nâng hai chân tôi lên và đầu gối cũng đang bị treo trên xà ngang.

Hai người phụ nữ đang nói chuyện bằng ngôn ngữ địa phương mà tôi không thể hiểu, thấy tôi đã tỉnh, một người vỗ tay cười: "Ôi, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi, mệt chết chúng tôi rồi.Phải trói vào một người đang ngủ nặng chết mất!"
Cô ta cũng dùng khẩu âm của giọng địa phương để nói tiếng phổ thông, chắc cô ta cũng là người của làng này, một người phụ nữ khác buộc đầu dây bên kia vào cột và bước tới và đẩy tôi.

Tôi bị đẩy đến loạng choạng, cổ tay cảm thấy bị bóp nghẹt, có vẻ như đang chảy máu đau nhức vô cùng.

Một trong số họ trông khoảng ba mươi tuổi và người kia thì trông chừng đôi mươi.

"Chị, cái bụng này chắc có chắc là có thể sinh con được không?"
Cô gái trẻ hơn sờ lên bụng của tôi.

Bụng dưới của tôi bị hai bên đùi đè lên, phần giữa trông hơi nhô ra, rõ ràng là đang mang bâu.

Họ muốn làm gì...Tôi rất căng thẳng, trong lòng tôi đã lẩm nhẩm về Giang Lãnh nhiều lần, nhưng đều không có kết quả.

"Cũng phải chờ cô ấy sinh đứa nhỏ trong bụng ra mới được...này, chúng tôi treo cô lên là vì giúp cô đó, cỗ xem khung xương của cô nhỏ như vậy, không tốt cho việc sinh nở.

Chúng tôi ở đây không có đủ điều kiện để thực hiện một cuộc phẫu thuật cho cô đâu, nếu cô không thể sinh ra được thì...haha"
Người chị lớn nói với vẻ giêu cợt.

Tim tôi nhảy loạn xạ: "Các người...muốn làm gì..."
"Đại trưởng lão của chúng tôi muốn cái thứ trong bụng của cô.Nghe nói đây là thai nhi âm dương hiếm thấy, có thể luyện thành Thi Vương!"
"Về phần những người đàn ông khác trong làng..."
Cô ta một bên nói một bên hung hăng mà nhéo tôi.


Tôi né tránh theo bản năng vì đau đớn, nhưng ngay khi tôi di chuyển, cổ tay tôi vì bị treo lên đau như thể sắp trật khớp.

Cô gái nhỏ vừa cười vừa nói: "Đúng là anh em trong làng đều tùy tiện mà.

Chị Điền sao không kiếm cho chúng ta vài tấm chồng đi? Em cũng muốn có con"
"Gấp cái gì"
"Tất nhiên là phải vội chứ.

Em cũng đã hai mươi tuổi còn không có đứa con nào.

Anh em trong làng đều coi em như một đứa trẻ.

Luyện xác không mang theo em, đi nhặt xác cũng không mang theo em đi...hơn nữa nhìn thấy em bọn họ còn bỏ chạy!"
Cô ta tức giận nói.

Tôi mở to mắt.

Đây là cái thể loại gì thế này? Người chị tát vào đầu cô em và chửi: "Nhiều người trong làng có quan hệ huyết thống, nếu có con thì dễ sinh bệnh! Đại trưởng lão đã nói không được phép lấy nhau, ai dám xâm phạm chứ?"
"...Nhưng các cô gái khác hai mươi tuổi đều đã làm mẹ! Còn em lại vẫn là một cô gái mới lớn, thật xấu hối"
Chuyện cãi vã giữa hai người họ dường như là chuyện thường, nhưng tôi đã vô cùng kinh hãi khi nghe nó, nơi đây thực sự là một ngôi làng của những người luyện thi ư? Hơn nữa nơi đây chắc là núi non hẻo lánh, trong thôn này hẳn là không có nhiêu người, nhưng nhận thức lại cách biệt quá xa so với người bình thường, người ngoài cuộc như tôi bỗng trở thành một miếng mỡ tươi trong mắt họ.

Tôi nên làm gì? Nếu không nghĩ ra được cách, tôi chắc chắn không thể giữ được con của mình, lại bị những người này dùng làm công cụ...!kia.

Trời ơi, nghĩ cũng không dám nghĩ chuyện này sẽ thành cái dạng gì nữa.

Tôi lắc đầu và cố nén cảm giác sợ hãi, người chị nhìn thấy động tác của tôi thì vòng tay cười đầy chế nhạo: "Đã đến đây rồi thì phải làm vậy mới được an toàn.


Đã có những người phụ nữ như cô xuất hiện trong làng, những người chiến đấu liều lĩnh đã trở thành những người dùng để luyện thi, còn những người thông minh nhận thức được vấn đề thì hiện tại đã sinh con cho đến khi họ không thể.

Nhưng ít nhất họ cũng sống được thêm hai mươi hoặc ba mươi năm nữa, phải không? Hơn nữa, sinh nhiều con như vậy cũng góp phần không nhỏ cho làng, đại trưởng lão cũng để bọn họ vui vẻ mà sống đến úc chết"
Cô gái bé hơn liên nhếch mép nói thêm: "Chỉ là không sống được bao lâu thôi, vì không chống đỡ nổi...sức khỏe thật sự tệ.

Nghe nói người phụ nữ sống lâu nhất có mười ba người con, nhưng tiếc rằng bà ta không thể mang thai khi đã ngoài bốn mươi tuổi.

Chống đỡ thêm được ba năm bốn năm thì hahaha, thật là thảm, nhưng thôn này vẫn nhớ đến bà ta, nuôi bà ta được hai ba năm thì bà ta mất ở tuổi năm mươi, vậy là bà ta đã sống lâu rồi"
Tôi nghe được điều đó mặt mũi liên tái xanh, những người này có lẽ không có định nghĩa hai từ tàn nhẫn trong tâm trí của họ.

Một nơi cô lập và kém văn hóa như vậy, dân cư ngày càng ít, vì để tiếp nổi các thế hệ tương lai mà chuyện gì họ cũng có thể làm được.

"Cách đây một thời gian, chị Điền còn đưa tới đây một người phụ nữ còn sống, cô ta khoảng ba mươi tuổi và chồng của cô ta bị chị Điền cướp.Cô ta còn muốn cướp lại người của chị Điền.Sau khi bị đưa đến đây khoảng nửa tháng thì cô ta chết.Những người thành phố có sức khỏe quá kém, ngay cả một đứa con cũng chưa sinh ra, còn cho cô ta ăn bao nhiêu là đồ ngon mà cũng chẳng làm ăn được gì.Này, cô cần phải hăng hái lên.Xem tuổi của cô thì có khả năng hai mươi ba mươi năm nữa vẫn còn sinh được con mà đúng chứ?"
Ôi trời ơi...! Bọn họ lại có thể hùng hồn như vậy, các cô có biết trên đời này có luật pháp hay không? "Các người đã tạo biết bao nhiêu là nghiệp chướng như vậy, sẽ gặp ác báo!"
Tôi cũng không biết nên mảng như thế nào để bày tỏ sự tức giận.

"Ác báo?"
Cô gái trẻ tuổi lập tức bĩu môi: "Chúng tôi chính là muốn chết đây, cuộc sống chính là phải vui vẻ, sao lại sợ chết sớm? Không thể giao tiếp, không có khả năng cùng những con người hung ác này nói về những điều thiện lương.

"Đừng vùng vây vô ích.Bên ngoài phòng này tầng tầng lớp lớp bùa chú kết giới.Không ai có thể tìm được cô, sống yên ổn vài tháng liên sinh con.Đây chắc là mấy tháng cuối đời rồi, hahaha..".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK